Tại phía đông kinh đô Amanda có một đoàn người cưỡi ngựa đang thẳng tiến về biên giới đế quốc Quasa đã ba ngày ba đêm. Thập Nhất và những người khác đều bị đánh thuốc ngủ mê man suốt cả quá trình.
Cho tận đến lúc đã bị đem tới cung điện Quasa thì Thập Nhất mới mở mắt ra. Hoàng đế và hoàng hậu đều bị đem đi nơi khác, trong căn phòng hoa lệ trước mắt chỉ có cô và Anna đang bất tỉnh.
Tiếng bước chân vang lên, bóng dáng một cô gái yểu điệu bước vào. Cô ta khoác trên người một bộ váy lộng lẫy thướt tha, chỉ mới một tháng không gặp mà Thập Nhất suýt nữa không nhận ra Julia luôn rồi.
Nhìn đôi gò bồng đào nảy nở lấp ló phía trước, đôi mắt Thập Nhất sáng rực cả lên.
Wào… đúng là người đẹp vì lụa mà. Nữ chính giả mà sớm ăn mặc như vậy có khi lại hớp được hồn nam chính từ lâu rồi ấy.
Đại Thần: Có hớp được hồn nam chính hay không thì không biết. Nhưng ký chủ nhà nó đã nhìn đến muốn rớt cả con mắt rồi.
[Mau tỉnh lại, cô ta là kẻ thù của cô đấy.]
Julia từng bước đi tới trước mặt Thập Nhất, từ trên cao nhìn xuống hai người đang bị trói chặt trên sàn nhà.
“Alice… Lâu rồi không gặp.”
“Không lâu đâu.”
Đúng là có hào quang nhân vật chính sướng thật đấy! Mới thời gian ngắn vậy đã leo vào được hoàng gia Quasa rồi. Nếu là Thập Nhất thì không biết phải trôi dạt ở phương trời nào kiếm ăn nữa.
“Trông ngươi có vẻ tốt hơn lúc ở sư đoàn đấy nhỉ?”
Gương mặt Julia nhanh chóng tối xuống, cuộc sống hiện tại của cô ta hoàn toàn không tốt chút nào cả. Lúc ấy, sau khi chạy trốn khỏi sư đoàn anh hùng, cô ta vô tình gặp gỡ một người đàn ông, bị người ta lấy mất một thân con gái trong trắng.
Mãi sau đó cô ta mới biết người đó chính là hoàng đế Quasa, còn muốn đem cô vào cung làm thiếp thất. Cô bây giờ chẳng còn cách nào có thể quay lại với người đàn ông mà mình yêu nữa rồi.
Người đưa cô tới bước đường này… chính là hai ả ta, Alice và Anna!
“Lần đó nếu không phải vì hai ngươi, ta đã không mắc sai lầm, cũng không khiến bản thân trở thành người phải đi nịnh nọt một tên đàn ông 40 tuổi. Alice… Anna… Ta vô cùng căm ghét các ngươi.”
Julia không hề biết việc mình bị gán tội gián điệp là một tay do Thập Nhất thiết kế. Cô ta chỉ đang không cam tâm khi cuộc sống của người khác lại tốt hơn mình mà thôi.
Cô ta không có được Henry thì người khác cũng đừng hòng có được.
“Ta sẽ cho các ngươi cảm nhận đau khổ của ta.”
Tiếng bước chân bên ngoài lại vang lên, Thập Nhất nhìn thấy vài người đàn ông già cỗi xuất hiện, trên gương mặt ai nấy đều mang theo vẻ háo sắc ghê tởm.
Đối diện với khung cảnh xúc phạm người nhìn như vậy, nhưng Thập Nhất lại đi hỏi một vấn đề khác: “Việc bắt cóc hoàng đế và hoàng hậu cũng là ý của ngươi sao?”
Julia cười lạnh: “Đúng vậy. Henry chính là người đàn ông trọng tình nghĩa. Nắm giữ hai người thân duy nhất của hắn, thì việc bắt hắn đến đây còn khó sao?”
Nữ chính giả sẽ không ngờ được việc Lagas dẫn quân đến chiếm đánh Amanda vào lúc này. Và bởi vì trọng tình nghĩa, nên nam chính càng không thể vứt bỏ hàng vạn con dân của mình để đến đây.
“Thật ra mưu tính của ngươi không chuẩn lắm đâu. Nhưng mà không sao, vì ta sẽ giúp ngươi đem Leon đến đây.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Julia, Thập Nhất đứng dậy, sợi dây xích tay cô rơi xuống từng miếng vụn lả tả trên sàn nhà, vang lên tiếng động giòn tan.
“Ngươi… làm sao ngươi có thể?”
Thập Nhất xoa xoa cánh tay mỏi nhừ của mình, nói với người bên cạnh: “Anna, không cần giả vờ ngủ nữa đâu.”
Julia há miệng, hình như là định kêu người đến, nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì Thập Nhất đã xuất hiện trước mặt. Một con dao đặt trên cổ cô ta: “Julia, ngươi đẹp thì có đẹp hơn đó, nhưng năng lực vẫn còn kém lắm.”
Thập Nhất cúi đầu xuống, một con dao đang phóng tới từ phía sau thẳng tiến đâm chết một người người đàn ông trong phòng. Đây chính là năng lực của Julia.
Trước khi cô ta làm thêm việc ngu ngốc, Thập Nhất đã đánh ngất ả, còn đám đàn ông cũng bị Anna xử lý gọn ghẽ. Cô đi đến một góc phòng, cầm lên mấy chiếc bánh ngọt đang đặt trên bàn, rất tự nhiên bỏ nó vào miệng.
“Alice, giờ chúng ta đi cứu hoàng hậu và bệ hạ chứ?”
“Chưa đâu.”
“Tại sao?” Anna khó hiểu nhìn Thập Nhất, “Lúc Oran tới đưa thuốc giải cho chúng ta, cô phản đối vì số lượng người chúng ta quá ít. Nhưng bây giờ thì vào tận cung điện quasa luôn rồi. Nếu còn không không ra tay, bệ hạ và hoàng hậu sẽ gặp nguy hiểm.”
Anna không hiểu nổi kế hoạch của Alice, càng không biết Oran và cô ấy đã nói gì, mà sau đó cậu ta đột nhiên lại chuyển hướng quay trở về Amanda.
Thập Nhất bỏ miếng bánh cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa trả lời: “Cô yên tâm, hoàng đế và hoàng hậu được bắt để làm con tin uy hiếp Henry, mà con tin thì không dễ chết như vậy đâu.”
Cô thẳng tiến đến chỗ cửa sổ, nhìn khoảng cách độ cao bên dưới và cả tình hình quân lính. Thập Nhất quan sát một lúc rất lâu để canh thời gian đi tuần của bọn chúng. Sau đó mới vẩy tay Anna lại: “Đi thôi, chúng ta trốn khỏi đây trước đã.”
“Vậy còn Julia thì sao? Cô ta là tội phạm bỏ trốn, chúng ta không bắt đi theo sao?”
“Cô bị ngốc hả? Chúng ta mới chính là tội phạm bỏ trốn ở nơi này đấy. Giữ được tính mạng đi đã. Còn cô ta…” Thập Nhất liếc tới nữ chính giả được đặt nằm trên giường một cách an ổn, “Cô ta sẽ sớm bị bắt lại thôi.”
Nhưng phải để cô ta bị chính người mình yêu đến điên cuồng bắt lại xử trí thì mới hay.
Sau khi hai người con gái nhảy xuống, bởi vì không biết đường đi nước bước bên trong cung điện nên phải vất vả lắm mới trốn thoát được.
Vừa ra khỏi cung điện, Thập Nhất đã trông thấy bóng lưng hai người đang ở phía trước.
Cả hai người đó nghe tiếng động thì đồng loạt quay lại. Một người với gương mặt xa lạ, và một người mang chiếc áo choàng đen rất lớn không thấy rõ mặt mũi.
“Alice… Ta chờ em hơi lâu đấy.”
Người đàn ông đưa tay cởi mũ áo xuống, lộ ra dung mạo tuyệt sắc của mình, đó là một gương mặt có thể xứng với bốn chữ “bách niên nan ngộ“. Không có cách nào có thể dùng từ ngữ để mà hình dung được. Hắn nhếch khoé môi khe khẽ cười, trong con ngươi xanh biếc lấp lánh giống như trăm nghìn loại hoa đang nở rộ.
Giờ thì Thập Nhất đã hiểu tại sao tên Leon đó lại suốt ngày chê cô xấu rồi. Khuôn mặt của hắn có thể đè bẹp rất nhiều mỹ nhân khác. Đường nét khá giống Leon thiếu niên nhưng nhiều hơn sự tinh tế, quyến rũ và cả tà khí. Nếu như cậu thiếu niên trước đây tuấn tú vô hại. Thì người đàn ông lúc này lại cho người ta cảm giác hấp dẫn nguy hiểm, không dám đến gần.
“Alice… Ta rất không vui khi phải nhận lời nhắn của em từ tên nhóc Oran đó.”
Thập Nhất đã giao cho Oran hai lời nhắn, một dành cho Henry, và một lời nhắn còn lại là cho người đàn ông mà cậu ta sẽ gặp khi trên đường trở về kinh đô.
Sự hiện diện của hắn ở đây khiến ánh mắt Thập Nhất tối xuống, cô hé miệng: “Nếu ngươi ở đây và vào lúc này thì ta có thể hiểu sự lựa chọn của ngươi đối với câu hỏi kia là gì rồi đúng không?”
Chính xác là Leon đã không lựa chọn… Hắn ở đây để bắt cô… còn quân đội của hắn thì vẫn tiếp tục tấn công kinh đô Amanda.
Sự lựa chọn này mới đúng với con người thật của hắn, Thập Nhất biết rõ điều này, nhưng lại vẫn đặt ở hắn một chút hy vọng.
Có vẻ như bản chất và tham vọng của một người là không thể thay đổi.
Leon há miệng, còn chưa kịp nói điều gì đã phát hiện một bóng người xông về phía mình.
Pixas ở bên cạnh Leon, nhanh chóng ra tay ngăn cản bóng đen đang bay tới, nhưng chỉ một cú đấm của cô, anh ta đã bay sang một bên đập vào bức tường lớn.
Leon bị Thấp Nhất bóp cổ, cả người bị sức mạnh khổng lồ làm đổ ập xuống nền đất: “Leon, ta đã nói với ngươi, ta không phải là thứ mà ngươi có thể chiếm đoạt được.”
Anna ở phía sau trợn mắt há miệng: Sao đột nhiên đánh nhau mà không thông báo gì với cô một tiếng vậy?
Nhìn thấy Leon gặp nguy hiểm, Pixas mặc kệ thương tích, muốn chạy tới ngăn cản, nhưng lại bị một cô gái khác cản lại: “Ta không biết ngươi là ai, nhưng Alice đã ra tay thì chắc chắn các ngươi là kẻ địch rồi.”
Anna tấn công về phía Pixas, nhận ra sức mạnh của người đàn ông này hoàn toàn trên cơ cô rất nhiều. Cô cứ có cảm giác như mình đang đánh nhau với chính thủ lĩnh Henry vậy.
“Tránh ra!”
Anna bị Pixas đánh bật đi, hắn chạy đến chỗ Leon, lại phát hiện bệ hạ nhà mình bị người ta bóp cổ vậy mà đang mỉm cười. Còn là nụ người như thằng ngốc hắn chưa thấy bao giờ.
Pixas sợ hãi la lớn: “Bệ hạ, thần lập tức tới cứu người đây.”
Nhưng khi gương mặt tươi cười ấy hướng ánh mắt về Pixas thì đã trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Cút đi… Ngươi không thấy ta đang ôm ấp thân mật với hoàng hậu sao?”1
Pixas: Bóp cổ là ôm ấp thân mật sao? Còn có… bệ hạ lập hoàng hậu lúc nào vậy?