Ba tháng sau, khi màn đêm đã buông xuống, những ngọn đèn chiếu sáng huy hoàng khắp kinh đô Lagas. Rõ ràng là khoảng thời gian ngủ nghỉ nhưng hôm nay người dân nơi đây lại đặc biệt nhộn nhịp và tấp nập. Từng chiếc xe ngựa lộng lẫy đang lần lượt tiến vào cung điện hoàng gia, bởi vì đêm nay chính là ngày diễn ra hôn lễ long trọng của hoàng đế bệ hạ.
Khoảng mười hai giờ đêm, trong đại sảnh cung điện trang hoàng lộng lẫy, trên lối đi dẫn đến ngai vàng trải thảm nhung đỏ rực. Leon đứng ngay chánh điện, mặc bộ lễ phục màu vàng, ôm gọn thân hình cân đối, thẳng tắp. Dưới ánh đèn, gương mặt tuyệt mỹ của hắn lộ ra dáng vẻ uy nghi và anh khí vốn có của bậc đế vương.
Thập Nhất mặc chiếc váy dài, phục sức hoàng hậu, được đặt may riêng bằng vải lụa tơ tằm. Hai tay ren lưới kết pha lê, tà sau dài, xòe rộng hình quạt, kết hoa rơi màu trắng. Mái tóc xanh rêu thả rơi bồng bềnh, điểm xuyết vài bông hoa trắng, nhụy hoa gắn đá quý lấp lánh, đeo mạng che mặt. Cô như một nàng công chúa kiêu kì dạo bước trên thảm hoa.1
Nhìn thấy cô gái đang tiến vào, hoàng đế Leon DiCaprio lập tức lộ ra vẻ mặt hồi hộp chờ đợi. Cuối cùng hắn vẫn là mặc kệ mấy người phía sau kêu la, từng bước đi thẳng đến đón cô ở giữa đoạn đường.
Trong ánh nhìn của quý tộc hoàng gia ngồi hai bên thành đường, Leon bế bổng cả người cô lên, từng bước dài đi đến nơi có chủ trì hôn lễ.
“Ngươi làm cái gì vậy hả? Thủ tục hình như đâu có đoạn này đâu?” Thập Nhất nằm trong lòng Leon lên tiếng hỏi.
“Không phải. Là vì em đi quá chậm. Ta không chờ được.”
Hành động nôn nóng của vị hoàng đế nổi tiếng tàn khốc này lập tức làm cho mọi người trợn mắt.
Texas và Pixas, hai thuộc hạ thân cận của Leon chỉ biết cúi mặt: Bệ hạ này vẫn là không thể hành động nghiêm chỉnh một chút mà!
Trong thánh điện to lớn, khắp nơi đều đang đốt lửa nóng hừng hực. Thập Nhất nhìn thấy những bích họa trên vách tường và cửa sổ đều là hình ngọn lửa. Có rồng, chó Địa Ngục và cả ngọn núi lửa khổng lồ đang phun trào. Riêng việc hôn lễ hoàng gia lại diễn ra vào ban đêm thế này là cô đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ rồi.
Người chủ trì là một vị mục sư già có danh phận cao quý. Dù đã đến trước mặt ông ấy nhưng Leon vẫn không có ý định thả cô xuống, chỉ ra lệnh cho ông ta: “Làm lễ đi. Nhanh lên.”
Vị mục sư này có vẻ khá sợ sệt hắn, lập tức bắt đầu nghi lễ của mình. Từ miệng ông ta phát ra ngôn ngữ gì đó mà Thập Nhất nghe không hiểu. Từng câu hỏi đều là do Leon trả lời.
Không biết hắn ta nói gì mà vẻ mặt ông ta và cả người tham dự đều hiện lên sự ngạc nhiên xen lẫn lo lắng.
Sau đó, người mục sư này lấy ra hai vòng tay vàng có trảm khắc hình thù khá kỳ quái, Leon nhận lấy nó rồi trực tiếp đeo vào tay Thập Nhất.
“Đến lượt em đeo cho ta.”
Ngay khi hai chiếc vòng đã đeo vào cổ tay bọn họ. Một ngọn lửa từ phía trên vòng tay đột ngột bốc cháy lên, nhưng lại chẳng làm cho bọn họ bị phỏng.
Tất cả người trong thánh điện nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt kinh ngạc. Chỉ có Thập Nhất vẫn ngu ngơ không hiểu điều gì. Cô nhìn thấy Leon mỉm cười thỏa mãn, bế cô đi thẳng vào bên trong.
“Bệ hạ… Hôn lễ còn chưa xong…” Texas ở phía sau hoảng hồn hô lớn.
Đáp lại hắn là một câu nói vô cùng có sức nặng: “Các ngươi muốn mau có hoàng thái tử thì tự vui chơi với nhau đi.”
Ở phía sau hôn lễ vẫn còn hai nghi thức quan trọng nữa, nhưng rốt cuộc chẳng có bất kỳ ai ngăn lại hành động này của Leon.
Đám quần thần: Haizz… hoàng thái tử vẫn là quan trọng hơn.
Cô dâu mới - Thập Nhất: Phải trang điểm, làm tóc, thay đồ cả chục tiếng đồng hồ. Cuối cùng lại chỉ sử dụng có vài phút???
[Ký chủ.] Đại Thần đột nhiên online, nhắc đến chiếc vòng đang đeo trên tay cô.
[Nó là một bảo vật đấy. Cô nhất định phải giữ nó cẩn thận.]
Bảo vật? Thập Nhất nhìn xuống chiếc vòng tay bằng vàng này. Bây giờ nhìn kỹ một chút, cô mới nhận ra mấy hình thù kỳ quái này dường như có chút quen mắt. Nhưng mà cô đã thấy ở đâu nhỉ?
Hình dạng này hơi giống rồng… nhưng bởi vì không có sừng nên càng trông giống giao long (*) hơn.
Giao long: Rắn có bốn chân, có sức mạnh to lớn nhưng không bằng rồng.
Trong lúc Thập Nhất ngắm nhìn chiếc vòng thì đã được Leon đặt xuống chiếc giường rộng lớn hoa lệ, bên trên trải đầy mấy thứ linh tinh theo phong tục tập quán ở nơi này.
“Alice…”
Nghe thấy tiếng gọi thầm thì của Leon, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười rạng rỡ đối diện.
Thập Nhất đưa tay gỡ xuống mạng che mặt mỏng manh, cái thứ quỷ này là do Leon yêu cầu thêm vào.
Gương mặt tinh xảo của cô gái nhanh chóng lộ ra. Nhìn thấy nó, trong đôi mắt xanh biếc lóe lên tia sáng đầy rực rỡ.
“Hôm nay em rất đẹp.”
“Trước đây không phải ngươi chê ta xấu sao?”
“Không có, em nhất định là nhớ nhầm rồi.”
“Sao cũng được. Mệt rồi. Ta muốn đi ngủ.” Thật không hiểu nối mấy tập tục kỳ lạ ở nơi này. Đêm khuya khoắt lại kéo nhau đi tổ chức đám cưới.
Nhưng Leon sao có thể để Thập Nhất đi ngủ dễ dàng như vậy. Hắn dùng đôi mắt lấp lánh nhìn cô, mang theo sự chờ đợi và háo hức: “Bây giờ là đêm tân hôn của chúng ta đó.”
“Thì sao? Đêm tân hôn thì không cần ngủ à? Vậy ngươi thức một mình đi.”
Thập Nhất dùng một cái quạt tay, phủi hết mấy thứ linh tinh trên giường rồi nằm xuống.
Leon dở khóc dở cười nhìn cô gái đang đắp chăn yên ổn kia. Cô là thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy?
Hắn nằm xuống, ở bên tai cô thủ thỉ một câu: “Nhưng em cũng phải thức cùng ta nữa. Bây giờ chúng ta là vợ chồng rồi...”
Thập Nhất vừa quay qua đã đối diện với gương mặt xinh đẹp trắng nõn kề cận, có thể trông thấy làn da mềm mịn như tuyết và cả đôi mắt xanh biếc dưới hàng lông mi dài cong vút.
Thật sự là không điêu chút nào khi nói gương mặt này còn đẹp hơn cả nữ nhân. Nếu như không phải khí chất nam tính phát ra từ người hắn quá mạnh mẽ thì người ta đã cho rằng đây là một cô gái.
Có lẽ Leon cũng biết được điều này, nên hắn chưa bao giờ muốn để lộ ra mặt thật của mình. Trên người khi nào cũng mặc một bộ áo choàng thật rộng và che hết nửa mặt.
“Alice…” Đôi môi mỏng hồng hồng hơi hé, giọng điệu như đang làm làm nũng đối phương, “Ta đã nói sẽ tạo thái tử cho đám quần thần rồi. Nếu không có, bọn họ sẽ thay hoàng đế mất.”
“Không sao. Chúng ta thay đám quần thần mới là xong. Ngủ đi.”
“Có phải em không muốn ta chạm vào em không?” Lúc nói câu này, vẻ mặt Leon vô cùng buồn bã.
Thập Nhất đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng hạ xuống đôi môi trước mặt một cái chạm thật nhẹ.
“Leon… Hãy cho ta một chút thời gian. Ngươi hiểu phải không?”
Dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng đủ làm cho lòng Leon cuộn sóng trào dâng. Đây là lần đầu tiên cô gái này chủ động với hắn như vậy. Cảm giác ngọt ngào ập đến, Leon bất giác nghiêng qua, hôn lên môi cô. Sau vài giây, hắn nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm vành môi...
Nhưng bước tiếp theo còn chưa kịp tiếp diễn thì cô gái đã thụt người lại. Thập Nhất cau mày nhìn hắn: “Ngươi không nghe ta nói à?”
“Ta… chỉ muốn hôn em thôi mà.” Nhìn thấy đôi mắt đối diện bắt đầu xuất hiện hơi nước mỏng manh nào đó. Thập Nhất lập tức hoảng hốt trong lòng.
Tên điên này, hắn càng ngày càng diễn đến không có điểm dừng luôn rồi.
Leon đã nắm quá rõ tính tình của Thập Nhất trong tay. Cô chính là kiểu mềm không ăn, cứng không ăn, chỉ có nhão nhoẹt như này mới khiến cô thấy phiền mà phải đồng ý thôi.
“Nếu em không muốn hôn thì thôi vậy. Ta… híc...”
“Đây... hôn tiếp đi. Ngươi mà dám khóc, ta sẽ vứt ngươi ra ngoài đấy.”
Câu nói vừa dứt thì gương mặt ai đó cũng lập tức trở nên gian xảo, dáng vẻ đáng thương, tội nghiệp đã hoàn toàn biến mất.
“Là em nói đấy nhé.”
Leon dùng ngón tay nâng mặt cô lên, tay còn lại dịu dàng vén lên những sợi tóc lòa xòa rũ xuống ra sau vành tai. Nụ hôn của hắn ngay sau đó rơi vào giữa bờ môi cô.
Không còn đơn giản là chạm nhẹ nữa, hắn nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm vành môi, lại mân mê cắn nhẹ như đang thưởng thức thứ gì đó thật ngon lành.
Cảm giác tê rần lạ lẫm truyền đến trên môi, lý trí của cô như đang dần trôi đi theo nụ hôn. Điều này khiến Thập Nhất không thích một chút nào.
Cô đưa tay ra, muốn ngăn cản ý định xâm nhập thêm của hắn, nhưng bàn tay đã bị Leon giữ lại. Hắn ở sát môi cô thủ thỉ: “Alice… Đừng đẩy ta ra… nó sẽ khiến ta đau lòng lắm.”
Cả hai tựa gần nhau như vậy, gần đến nỗi trong hô hấp của cô đều là hơi thở mang hương thanh nhẹ, mát lạnh của hắn.
Bàn tay cô được kéo đến đặt lên ngực trái Leon. Cảm nhận được nhịp đập quen thuộc ấy, Thập Nhất có chút ngẩn người.
Tranh thủ giây phút này, Leon cạy mở hàm răng trắng, đầu lưỡi ướt át nhanh chóng tiến vào, chậm rãi càn quét bên trong chiếc miệng nhỏ.
Nụ hôn dịu dàng quyến rũ, nuốt mất từng chút từng chút ý thức của cô. Trong ánh sáng mờ ảo, Thập Nhất nhìn thấy sự dịu dàng và cố gắng kìm nén của người trước mặt. Tình yêu của hắn dường như đang ấm áp bao bọc, khiến trái tim khô cứng của ai đó dần dần trở nên mềm dịu.
Cô gái khẽ nhắm mắt lại… từ từ chìm đắm vào nụ hôn.