Lý do Thập Nhất tham gia vào kỵ sĩ đoàn của Lagas hoàn toàn không phải bởi vì tinh thần chính nghĩa gì đó, mà chỉ bởi vì nhiệm vụ của cô. Có lẽ vì không xảy ra chiến tranh giữa ba đế quốc, Lagas và Amanda cũng đã ký hiệp ước hòa bình, nên nam chính Henry sẽ dẫn quân đi diệt trừ hang ổ quái thú sớm hơn trong cốt truyện.
Thập Nhất biết được việc này là do nhìn thấy bức thư gửi đến từ Amanda của Henry. Trong thư hắn đề cập việc phát hiện ra một vùng đất xuất hiện rất nhiều quái thú ở bờ biển Quasa và đề nghị sự giúp đỡ từ quân đội Lagas.
Mặc dù Thập Nhất đã có chút danh tiếng ở Amanda nhưng nếu cô có thể đạt được thành tựu ở trận chiến này thì chắc chắn sẽ còn được nguyên chủ Alice chấm điểm cao hơn.
Chỉ có một vấn đề khá rắc rối, đó là Leon, hắn lúc này còn đang làm bộ mặt u sầu vì chuyện cô tham gia kỵ sĩ đoàn.
“Leon, ta cũng đâu phải là đi đâu xa xôi, buổi tối sẽ về còn gì.”
Leon lập tức phụng phịu: “Rõ ràng ta có thể ở cả ngày với em, bây giờ lại chỉ còn buổi tối. Ta không muốn.”
“Mỗi ngày cùng ngươi đi làm mấy việc chính sự ta cũng rất chán.” Thập Nhất nói thật. Tính ra để cô đi làm nhiệm vụ đâm chém gì đó còn tốt hơn.
“Vậy sau này ta sẽ không đưa em đi nữa, có được không?” Leon nói xong liền nhào qua ôm ngang bụng cô, bộ dáng như một cậu bé làm nũng.
Thập Nhất đưa tay luồn vào đầu hắn xoa nhẹ, mái tóc màu nâu của hắn rất mềm và mượt.
Hai năm qua, cô và Leon luôn ngủ chung trên một chiếc giường. Thỉnh thoảng hắn sẽ lại năn nỉ để được hôn cô, nhưng bọn họ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng kia, mà Leon cũng không bao giờ đòi hỏi hay ép buộc cô.
Mặc dù bây giờ hắn có vẻ không vui, nhưng cuối cùng thì hắn cũng sẽ không phản đối quyết định của cô.
Thập Nhất nghĩ nghĩ một chút, rồi nói với hắn: “Leon, ngươi có muốn hôn không?”
Leon giật phắt người dậy, nhìn chằm chằm Thập Nhất như không tin nổi cô lại nói ra câu ấy.
“Không hôn hả? Vậy th…”
Thập Nhất còn chưa nói xong thì Leon đã chồm người qua, một nụ hôn thật dài, ướt át và nóng bỏng.
Khi hai người đã tách nhau ra, cô có thể nhìn thấy đôi mắt như phủ hơi sương cùng gò má hồng lên của Leon.
Hắn ôm cô, đầu đặt trên vai, rất gần, Thập Nhất có thể cảm nhận được hơi thở của hắn có chút nặng nề, như đang kìm nén điều gì đó.
“Alice, em thật xấu.”
“Để ta giúp ngươi nhé?”
Thập Nhất vừa nói, vừa sờ tới một nơi cứng ngắc nào đó, hành động của cô lập tức làm cho Leon phải hít một hơi lạnh.
Bàn tay hư hỏng của cô nhanh chóng bị bắt lại, Leon khó khăn lên tiếng: “Alice, em đang làm gì vậy?”
“Giúp ngươi giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Một cô gái vốn vô cùng ngây thơ, đến hôn cũng không biết, vậy mà nhìn hành động lúc này của cô xem. Còn có thể không ngại ngùng nói ra câu đó nữa.
Lông mày Leon cau chặt: “Nói ta nghe, là ai dạy em mấy cái này?”
Thời gian qua, bởi vì nhìn thấy bọn họ mãi không có tiến triển gì, Đại Thần với “ý tốt” đã giúp Thập Nhất bổ sung kiến thức về chuyện chăn gối vợ chồng. Chính xác là nó đã cho cô xem rất nhiều phim con heo. Nhưng chắc chắn là cô không thể nói việc này với Leon.
“Không có, cái này là kiến thức cơ bản. Nghe nói nhịn nhiều không tốt cho sức khỏe, để ta giúp người.” Thập Nhất vừa nói vừa đưa tay về phía vùng nhạy cảm của hắn.
Leon vội vàng đè chặt tay cô lại: “Alice… Ta không cần. Chuyện đó là một việc rất linh thiêng. Ta chỉ muốn làm nó khi mà em đã hoàn toàn sẵn sàng và chấp nhận ta.”
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của hắn, Thập Nhất lúc này mới dừng lại động tác.
Leon cầm bàn tay cô lên, hôn nhẹ một cái: “Ta không muốn làm bẩn tay em đâu. Không sao, ta sẽ đợi, đợi đến lúc em có thể trao tình yêu của mình cho ta.”
Thập Nhất nhìn hắn, không biết trong đầu cô đang suy nghĩ điều gì nhưng sau đó cô cũng không lên tiếng nữa. Vì vậy mà đêm hôm đó, Leon vẫn như cũ chỉ ôm Thập Nhất rồi đi vào giấc ngủ
…
Ngày đầu tiên tới địa bàn của kỵ sĩ đoàn, Thập Nhất đã nhận được sự chào đón vô cùng nồng nhiệt, tất nhiên điều đó đến từ danh phận hoàng hậu của cô.
Sự thật là trước khi Thập Nhất đến đây, bọn chúng đều đã được Leon đích thân đến “thăm hỏi” và “dặn dò“. Vì vậy mà mấy nghìn kỵ sĩ hoàng gia đều đang cười muốn toét cả miệng ra rồi.
Pixas, đại thống lĩnh của Lagas, nhanh chóng giới thiệu sơ qua cho Thập Nhất về nơi mà cô sẽ hoạt động và cả cách thức làm nhiệm vụ ở đây. Tuy nhiên, câu đầu tiên mà cô nói ra lại chính là:
“Ta muốn thách đấu ngươi.”
Khác với Amanda, ở Lagas không có sư đoàn anh hùng gì đó. Lực lượng quân đội của bọn họ chỉ bảo gồm kỵ sĩ hoàng gia và quân lính bình thường. Quy định lớn nhất ở nơi này là kẻ yếu phải nghe lời kẻ mạnh.
Việc phân cấp trong kỵ sĩ đoàn toàn bộ đều dựa vào sức mạnh. Trong mỗi kỳ thi đấu diễn ra hàng năm, người ở cấp bậc thấp có thể thách đấu người có cấp bậc cao hơn, và nếu chiến thắng thì chức vị đó sẽ thuộc về người thách đấu.
Cho nên dù ở vị trí nào thì các kỵ sĩ cũng chưa bao giờ dám lơ là việc luyện tập. Và tất nhiên hầu hết những vị trí cao trong kỵ sĩ đoàn đều thuộc về người có siêu năng lực tốt nhất.
Đại thống lĩnh Pixas chính là người có sức mạnh lớn thứ hai đế quốc này, vì vậy mà câu nói thách đấu của Thập Nhất lập tức làm cho tất cả kỵ sĩ há hốc miệng.
Chỉ có riêng Pixas đã từng lãnh trọn một cú đấm của cô thì mới biết được câu nói đó không hề giỡn chơi chút nào.
“À… Hoàng hậu, bây giờ chưa đến kỳ tỉ thí, cho nên là-”
“Đại thống lĩnh, hoàng hậu đã muốn thì ngài cứ đánh đi. Ngài quên lời dặn của bệ hạ rồi sao?” Phó thống lĩnh đi tới thì thầm vào tai Pixas.
Pixas trợn mắt: Ngươi thì biết cái gì? Ông đây còn chưa muốn mất chức.
Không chỉ phó thống lĩnh mà tất cả kỵ sĩ bên dưới đều đang cỗ vũ trận đấu. Trong lòng bọn họ thực chất là muốn khoe khoang, để hoàng hậu biết sức mạnh của ngài thống lĩnh. Tiếc là trận đấu diễn ra còn chưa đầy năm phút thì đại thống lĩnh nhiều năm uy nghiêm của bọn họ đã bị đánh rớt khỏi sân rồi.
Kỵ sĩ: Đại thống lĩnh, ngài đây là nhường chức vị cho hoàng hậu để lấy lòng bệ hạ sao?
Thập Nhất ở trên khán đài nhìn xuống đám kỵ sĩ đang mắt chữ ô mồm chữ a: “Vậy bây giờ ta có thể quản lý nơi này rồi đúng không?”
Bọn họ vẫn luôn cho rằng chiến thắng của hoàng hậu là do Pixas cố tình nhường nhịn, cho đến khi nhìn thấy cô gái xông vào đánh tay đôi với quái thú, thậm chí còn chẳng thèm dùng đến siêu năng lực nữa.
“Ta biết ngay mà. Người phụ nữ của bệ hạ sao có thể tầm thường được. Đúng không Phó thống lĩnh?”
Pixas từ Đại thống lĩnh gây giờ đã xuống cấp phó, đen mặt ngồi một bên: Hôm đó là ai cứ một hai chửi rủa, nói ta là tên siêu nịnh bợ hả?
Hôm nay Thập Nhất như thường lệ dẫn kỵ sĩ đoàn ra ngoài thành đánh quái thú. Con quái thú hình chuột đã nằm ngấp ngỏm trên mặt đất, chỉ cần một kiếm sẽ lập tức chém chết nó. Nhưng cô còn chưa xuống tay thì một tiếng tù và(*) từ rất xa bỗng nhiên vang vọng tới.
(*) Tù và: một loại dung cụ dùng để báo hiệu, được làm từ sừng trâu, sừng bò, ngà voi hoặc các loại vỏ ốc, âm thanh phát ra từ miệng tù và có thể vang rất xa.
Nghe thấy nó, động tác Thập Nhất lập tức dừng lại, cô gái từ trên người quái thú nhảy xuống đất, phủi phủi bộ đồ: “Đến giờ ăn rồi. Đi về thôi.”
Đám kỵ sĩ hỗ trợ đang kìm hãm hoạt động của quái thú, đồng loạt tròn mắt: “Hoàng… à Đại thống lĩnh, chúng ta còn chưa diệt xong con quái thú này mà?”
“Thả nó ra đi. Hôm sau bắt lại.”
!!! Hình như bọn họ nghe nhầm rồi thì phải?
“Các ngươi quên quy định mới rồi hả? Không-tăng-ca!” Thập Nhất nói xong lập tức xoay người lên ngựa, cứ thế thẳng tiến trở về, bỏ lại đám kỵ sĩ ngơ ngác như trời chồng.
Từ ngày Hoàng hậu lên làm Đại thống lĩnh, hoạt động ở kỵ sĩ đoàn vẫn không có gì thay đổi, trừ việc ngài ấy đem đến một chiếc tù và vô cùng lớn và đưa ra quy định về giờ giấc làm việc.
Bọn họ còn tưởng chiếc tù và ấy để triệu tập thành viên hay báo động gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là để thông báo giờ cơm thôi sao?
“Phó thống lĩnh, bộ bình thường ở trong cung điện, bệ hạ không cho hoàng hậu ăn uống đàng hoàng hả?”
“Bây giờ chúng ta có tiếp tục bắt quái thú không đây?”
Pixas phủi mông đứng dậy: “Tùy các ngươi, ta cũng về ăn cơm đây.”
Đám kỵ sĩ tôm tép: “Tại sao đến phó thống lĩnh cũng vô trách nhiệm vậy? Quái thú, là quái thú chuyên ăn thịt người đấy!
Và hôm ấy, một con quái thú cứ thế may mắn được thả đi.