Rầm… Cửa lớn đột ngột bị mở ra, bóng dáng cô gái lướt nhanh như gió đi tới bên cạnh giường trong sự ngạc nhiên của những người trong phòng.
Cô gỡ ra bàn tay đang nắm cổ áo của Mạn Châu, đôi mắt bình tĩnh như hồ nước sâu lúc thường bây giờ sóng cuộn ầm ầm, tối om, như có gì muốn xông ra bị kìm lại.
“Tôi cho cô ba giây để rời khỏi đây.”
“Diệc Hàm? Cô sao thế? Tôi chỉ đang-”
Thay vì trả lời câu hỏi ấy Thập Nhất lại bắt đầu đếm: “Một…”
Mạn Châu ngỡ ngàng vì cảm giác lạnh lẽo mà đôi mắt kia mang tới, chỉ mới đây thôi bọn họ còn gặp nhau rất bình thường cơ mà.
“Hai…”
“Diệc Hàm à, có phải cô hiểu lầm gì rồi không? Tôi chỉ muốn cởi áo để chữa trị cho Chính Quân thôi.”
Đôi mắt Thập Nhất tối xuống, cô há miệng chuẩn bị đếm số ba thì Từ Chính Quân nắm tay cô lại, nắm rất chặt.
Hắn nói với nữ chính: “Mạn Châu, cô về trước đi. Lão Nhân, tiễn cô ấy về giúp tôi.”
Lão Nhân nhận ra không khí trong phòng có gì đó không ổn, vội vàng đi tới đưa Mạn Châu rời khỏi đó.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Thập Nhất và Từ Chính Quân.
Thập Nhất đưa mắt nhìn hắn, chiếc áo đã bị xé rách nên toàn bộ thân trên đều lộ ra trong không khí.
Người đàn ông hơi thở dồn dập, lông mày nhăn nhúm, cô biết hắn đang đau đớn lại chưa vội vàng trị liệu cho hắn.
“Anh lo lắng cho cô ta? Sợ tôi đánh cô ta phải không?”
Từ Chính Quân mím môi không trả lời.
“Có phải tôi mà không về kịp thì lúc này anh đang được cô ta trị liệu rồi không? Cởi áo? Sau cởi áo là sờ mó khắp người, như thế này…”
Thập Nhất chạm tay lên người hắn, mỗi một nơi cô chạm đến đều khiến Từ Chính Quân giảm bớt đau đớn, cô chỉ chạm vài cái rồi lại nhanh chóng tách ra.
“Từ Chính Quân, anh có thể kiêu ngạo với tôi thế nào cũng được, tôi có thể bao dung mọi tính tình của anh nhưng tôi đã nói rằng tôi rất ghét người khác chạm vào anh rồi đúng không?”
Chỉ cần tay cô rời khỏi người hắn thì Từ Chính Quân liền bị giày vò, hắn cắn chặt răng, không để bản thân lộ ra dáng vẻ thảm hại.
Chủ ý gọi Mạn Châu đến không phải là của hắn, nhưng Từ Chính Quân lại không có ý định giải thích. Người bỏ đi hẹn hò với Carl là cô, người không nghe điện thoại cũng là cô, vậy mà bây giờ lại ở đây giở trò ghen tuông vô nghĩa này.
“Làm sao? Chẳng lẽ tôi còn phải ngoan ngoãn nghe lời người làm như cô ư? Thân thể của tôi, ai có thể chạm vào đều do tôi quyết định.”
“Được lắm, Từ Chính Quân, anh thành công trong việc khiến tôi tức giận rồi đấy. Anh có biết hậu quả sẽ là gì không hả?”
“Cùng lắm thì cô sẽ như bây giờ, không chữa trị cho tôi là cùng chứ gì? Lưu Diệc Hàm, chút đau đớn nhỏ nhoi này không có cô thì tôi vẫn có thể chịu được.”
Sự bướng bỉnh của Từ Chính Quân đúng là không làm Thập Nhất thất vọng mà, đến nước này rồi, hắn vẫn cứ cao ngạo như vậy.
“Tôi sẽ không bao giờ lấy sự đau đớn của anh ra làm trừng phạt. Từ Chính Quân, anh đã chuẩn bị tinh thần để bị người làm thấp kém này đè chưa?”
Thập Nhất nói rồi lập tức cúi xuống ngậm lấy môi đối phương, khoảnh khắc chạm vào môi hắn cô chỉ cảm nhận được một thứ, nóng, rất nóng.
Từ Chính Quân muốn đẩy người ra nhưng thân thể bệnh tật này không đấu nổi sức mạnh của đối phương.
Hắn há miệng muốn nói lại bị đối phương mút lấy, khớp hàm không cần chiếm đoạt đã dễ dàng mở ra, quấn quýt lấy đầu lưỡi mềm mại, vờn trong khoang miệng, mang đến từng đợt tê dại.
Đau đớn dần dần bị thay thế bằng khoái cảm, Từ Chính Quân chỉ cảm thấy linh hồn hắn như đang bị đối phương hút lấy, làm cho nghẹt thở. Hắn không từ chối, cũng không cử động, đầu óc đình trệ, không thể suy nghĩ thêm gì khác.
Thập Nhất nắm eo hắn, càng hôn càng dịu dàng. Môi răng quấn quýt, Từ Chính Quân như nếm được ngọt ngào, thẳng từ đầu lưỡi lan đến tận trái tim.
Khi hắn đã hoàn toàn chìm vào mê đắm thì Thập Nhất lại chậm rãi tách ra, di chuyển ngậm lấy vành tai, khe khẽ nói: “Đừng nghĩ hình phạt chỉ đơn giản như vậy…”
Cô vừa nói xong, Từ Chính Quân liền có cảm giác trên eo mát lạnh, áo hắn bị cô xé nát toàn bộ, tay Thập Nhất kề sát trên da hắn, vuốt ve tìm điểm mẫn cảm.
“Lưu Diệc Hàm, cô đừng quá đáng!”
“Quá đáng là quá đáng thế nào? Thế này sao...?”
Bàn tay Thập Nhất đã đặt lên một bên ngực, bắt đầu xoa nắn, bông hoa nho nhỏ nào đó lập tức trở nên vừa cứng vừa thẳng.
Toàn thân Từ Chính Quân run rẩy không thôi, tiếng rên đã đến bên miệng, lại không dám bật ra. Hắn cảm thấy chỉ cần mình tỏ ra thích thú liền sẽ bại trận trong tay đối phương.
Đối với sự nhẫn nhịn của hắn, Thập Nhất cong cong khóe môi, khiêu khích nói: “Trông anh hưởng thụ hình phạt này quá nhỉ?”
Từ Chính Quân cắn chặt răng: “Không hề.”
Đầu ngực đàn ông rất nhỏ, để có khoái cảm nhanh hơn, Thập Nhất cúi xuống, ngậm lấy đỉnh hồng.
Cảm giác tê dại truyền đến, Từ Chính Quân có lẽ không nhận ra việc hắn đã hơi ưỡn ngực lên, thắt lưng cũng được nâng cao. Thuận theo hành vi của hắn, Thập Nhất đưa tay chạm vào thứ đang cộm lên sau lớp vải quần, nhẹ nhàng xoa nắn nó.1
Từ Chính Quân lấy lại chút lý trí, vội vàng muốn ngăn lại, chỉ tiếng rằng cả hai tay đều đã bị cô giam giữ, một tay khác của cô thì đang kéo khóa quần hắn.
“Lưu Diệc Hàm, dừng lại! Cô biết mình đang làm gì không?”
Thập Nhất nhìn hắn, lại chỉ xuống cái chỗ nhô cao cao kia: “Không phải anh luôn miệng nói không thích tôi sao? Vậy mà chỗ này vẫn c.ư.ơng lên vì tôi đấy thôi?”
“Cô… vô sỉ! Lưu Diệc Hàm, cô rốt cuộc muốn thế nào mới chịu dừng lại hả?”
“Không thế nào cả, dù sao tôi cũng sẽ không dừng lại. Nếu anh muốn dừng thì cố hết sức cắn chết tôi đi. À, phải nói trước một chút nhé, tôi không hề dùng thuốc, cũng không động tay gì với thân thể anh đâu.”
Trong thời gian ấy, Thập Nhất đã kịp dùng sức kéo ra lớp vải trói buộc, vật to lớn kia bật ra, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, trần trụi trong không khí.
Từ Chính Quân xấu hổ đến quay mặt đi, không dám nhìn tới nó.
“Của anh mà sao lại không dám nhìn vậy hả?”
Thập Nhất duỗi tay nắm lấy, bắt đầu di chuyển lên xuống, nhịp nhàng đem tới khoái cảm lớn vô cùng.
Tiểu Từ Chính Quân lần đầu được âu yếm, nhanh chóng tiết ra chất dịch trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Ưm…”
Từ Chính Quân sững sờ vì âm thanh do mình vừa phát ra, thanh âm trầm thấp, khàn khàn, mang theo đè nén dục vọng gợi cảm, mê hoặc.
Thập Nhất rốt cuộc cũng thả tự do hai cánh tay của Từ Chính Quân, cô nắm lấy mặt hắn, buộc hắn phải đối diện với mình:
“Đừng giả vờ nữa, rõ ràng là anh rất thích tôi cơ mà.”
“Đây chỉ đơn giản là phản ứng sinh lý thôi. Tôi mà không có phản ứng thì không phải đàn ông rồi.” Dù giọng hắn đã khàn đặc đến thế thì vẫn cứ cứng đầu không nhận.
“Ồ… Vậy nói xem lý do anh để tôi động chạm thân thể như vậy cũng không muốn gọi người tới là thế nào? Từ Chính Quân, đừng nói anh quên mất việc bản thân đang ở nhà mình, còn bên ngoài là rất nhiều người của anh đấy nhé. Cái cớ đấy sẽ cùi bắp lắm!”
Từ Chính Quân sững người ra, hoàn toàn bị câu hỏi này làm cho ngây ngẩn. Hắn không thể nói gì, cũng không thể phản bác, sợ hãi ôm chặt ngực trái, như muốn ngăn cản nhịp đập điên loạn vì bị vạch trần.
Thập Nhất cầm cổ tay hắn lên, đặt bên môi khẽ hôn một cái. Động tác của cô rất nhẹ, giống như đang hôn bảo bối của mình.
“Yên tâm, có em ở đây, dù tim anh có đập nhanh hơn nữa cũng sẽ không phát bệnh được đâu. Vậy nên… anh không cần dối lòng mình nữa…”
Từ Chính Quân kinh ngạc, tròn mắt nhìn Thập Nhất: “Cô… đã biết?”
“Anh cứ ở bên cạnh em lại phát bệnh như thế thì làm sao không biết cho được. Bộ anh nghĩ em là con ngốc sao?”1
Từ Chính Quân nghĩ đến việc bản thân chỉ vừa mới nhận ra được nguồn gốc phát bệnh vào hôm nay liền không khỏi mắng thầm. Hắn đúng là kẻ ngốc mà!
Trước giờ Từ Chính Quân chỉ cho rằng bản thân không thể chạm vào người khác, đặc biệt là phụ nữ sẽ càng đem lại đau đớn gấp bội. Nhưng mỗi lần gặp Lưu Diệc Hàm thì không cần chạm vào hắn cũng sẽ phát bệnh, còn là nỗi đau khắp toàn mà hắn chưa bao giờ trải qua trước đó.
Hắn vẫn luôn không nhận ra nguyên do là gì, cho đến hôm nay, khi hắn nhận được tin nhắn do Carl gửi tới, hình ảnh bọn họ cùng nhau ở bể bơi hẹn hò.
Vừa nhìn thấy tấm ảnh đó thì sự khó chịu Từ Chính Quân lại càng tăng thêm gấp bội, hắn bắt đầu mường tượng ra rất nhiều hình ảnh thân mật khác giữa hai người.
Không biết bắt đầu từ lúc nào nữa, cơn đau của hắn dần đến, cho dù đau đớn thì hắn cũng không thể từ bỏ những suy nghĩ về cô gái ấy và Carl, để rồi sau đó hắn hoàn toàn lâm vào bất tỉnh.
Điều ấy đã khiến hắn hiểu ra lời nguyền thật sự trên thân thể mình là gì. Nó không chỉ đơn giản ép buộc hắn phải cô độc suốt cuộc đời này mà thậm chí là… không cho phép hắn rung động với bất kỳ ai.
Hắn càng rung động, trái tim càng đập mạnh, đau đớn kia lại càng dữ dội.
Nhớ lại cơn đau đầu tiên khi hắn gặp cô, Từ Chính Quân hiểu rõ… hắn đã sớm thất bại trước người con gái ấy từ lâu rồi…1
Việc hắn cố gắng không gọi ra cái tên khiến trái tim loạn nhịp hay cố gắng giữ khoảng với cô cũng đều trở nên vô nghĩa… Hắn… cuối cùng vẫn rung động trước người mình tuyệt đối không được rung động.
Một giọt nước mắt trong suốt bất giác rơi xuống, trong đôi mắt Từ Chính Quân lúc này chỉ có bất lực cùng đau đớn.
Sự chuyển biến đột ngột này khiến Thập Nhất không khỏi hoảng hốt. Cô vội vàng dừng mọi động tác, vỗ về gương mặt hắn: “Từ Chính Quân, anh chơi ăn gian quá rồi đấy.”
“Đừng khóc nữa, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò ăn vạ này hả?”
Từ Chính Quân giống như không kiềm được nước mắt, muốn lấy tay che đi gương mặt nhưng Thập Nhất lại không để hắn làm điều đó. Cô hôn lên khóe mắt ướt sủng của hắn.
“Đừng khóc, em đảm bảo có thể giải quyết mọi vấn đề của anh mà.”
Trong làn nước mắt, Từ Chính Quân đã vứt bỏ mọi sự kiêu ngạo hay lớp vỏ bọc gai góc, chỉ còn lại người đàn ông yếu đuối nghẹn ngào:
“Không… không thể, sự tồn tại của em ngay từ đầu đã là đau khổ của tôi rồi. Lưu Diệc Hàm…”1