Mặc kệ khuôn mặt nhăn như khỉ cùng sự không chào đón của Carl, Thập Nhất đi tới ngồi xuống trước mặt hắn.
“Ta không bảo cô nói những lời đó với Lưu Hoằng.”
“Vậy cậu muốn anh ta mãi mãi làm cận thần trung thành của ta hay muốn anh ta mãi lưu giữ hình bóng Maya đây?”
Carl im lặng không đáp, hình như đã bị lời nói kia nhắm trúng tim đen.
Thập Nhất ra vẻ dày dặn kinh nghiệm: “Cậu có thể rất tự tin vào bản thân nhưng mà biết không, người sống thì không thể đấu với người chết được.”
“Cô cũng thật nhẫn tâm đấy, còn có thể bịa chuyện về chính mẹ ruột đã chết của mình.”
“Chịu thôi, ta vốn không phải người đường hoàng gì nên chỉ cần kết quả thôi, bằng cách nào đều không quan trọng.”
Maya đối với Thập Nhất chỉ là một nhân vật trong truyện, vậy nên sẽ không có chuyện cắn rứt lương tâm gì đó đâu.
“Lưu Hoằng thế nào?”
“Không biết nữa. Chú ấy chỉ im lặng, không nói gì với ta cả.”
“Ta đã làm những việc có thể làm rồi. Có bắt được người tới tay hay không là do cậu.”
Một vài lời nói vô căn cứ của Thập Nhất sao có thể làm thay đổi tình yêu của người khác. Cô chỉ đang lợi dụng điểm yếu trong tâm hồn đối phương, khiến họ trở nên mơ hồ mà thôi.
Cảm xúc tiêu cực là điều luôn tồn tại ở mỗi con người dù ít hay nhiều, đặc biệt là với người như Lưu Hoằng, sống quá lâu, nhìn thấy quá nhiều thứ, cùng với hoàn cảnh áp lực luôn phải chạy trốn, cẩn trọng. Vậy nên chỉ cần một chất xúc tác hợp lý liền có thể khiến cho toàn bộ sự tiêu cực bị đè nén bấy lâu nổ tung.
Mà một khi con người đã chìm vào những suy nghĩ tiêu cực thì sẽ rất khó để thoát khỏi nó.
Thập Nhất tiếp tục truyền bá kinh nghiệm: “Tình trạng của Lưu Hoằng bây giờ giống như người đang lạc lối giữa hoang đảo không người vậy, chỉ cần cậu nắm bắt cơ hội, tiến tới và giữ chặt tay anh ta, Lưu Hoằng chắc chắn sẽ sớm trở nên lệ thuộc vào cậu.”
“Nam Di, mặc dù là đồng minh nhưng ta cũng thấy hơi sợ cô rồi đó.”
Đáng sợ không phải bởi vì võ lực mạnh nhất mà là vì cô dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, biến họ trở thành thuộc hạ làm việc cho mình.
Carl chính là minh chứng tiêu biểu cho việc ấy, người phụ nữ này ngay từ đầu đã nhìn ra thứ cậu muốn, khiến cậu không thể không bắt tay với cô.
“Cảm ơn lời khen. Bây giờ có phải cậu nên đưa thứ ta muốn rồi không?”
Từ bên trong hộc bàn, Lưu Hoằng lấy ra một bộ đồng phục trắng tinh và tấm thẻ nhân viên có hình ảnh gương mặt cô gái cùng cái tên lạ hoắc.
Thập Nhất cầm tấm thẻ lên, thái độ có vẻ hài lòng: “Tiến độ cũng nhanh nhỉ?”
“Cô gái này là một trong những nhà nghiên cứu chủ chốt của trung tâm S. Ta chỉ có thể giúp cô đến đây thôi, nếu cô vào đấy rồi bị phát hiện thì tự chịu đi đấy.”
“Không phải lo.”
“Còn chuyện này nữa, nhớ hai người thợ săn đã làm ta bị thương không? Một trong số đó là cô gái từng đến Từ Gia dùng bữa lần trước ấy, cô ta tên gì ấy nhỉ?”
“Mạn Châu.”
“Ừm. Lần trước cô ta đã thấy mặt ta và Lưu Hoằng, trông có vẻ nhận ra ta rồi nên rất có thể đám thợ săn sẽ bắt đầu điều tra chỗ anh Maros và cô.”
Với tình hình này thì thân phận huyết tộc của Từ Chính Quân sẽ sớm bị bại lộ hơn trong cốt truyện. Thập Nhất lặng lẽ suy tính.
“Từ giờ cậu trốn cho kỹ vào, đừng để thợ săn bắt được.”
Carl hừ mũi khinh thường: “Ta là ai chứ? Đám người đó làm sao có thể bắt được ta!”
“Ồ… Vậy lần trước là tên ngốc nào bị bắn đến sắp đi đời vậy?”
“Chuyện đó…” Gương mặt Carl tỏ vẻ thần bí, trong đôi mắt có chút kiêu ngạo. “Sao cô biết ta không phải là cố tình bị thương?”
Được lắm! Lấy cả tính mạng ra để làm anh hùng cứu mỹ nam cơ đấy! Thập Nhất quá xem thường sự gan dạ của một tên ngốc si tình rồi.
“Nếu cậu mạnh như vậy thì chắc vết thương chóng lành lắm nhỉ? Nhân đây cho ta xin vài giọt máu đi.”
“Máu của ta? Làm gì cơ?”
“Cứ cho đi, hỏi nhiều quá.”
Nói là xin vài giọt nhưng hôm ấy Thập Nhất lại rời khỏi chỗ ở của Carl với một bịch máu đầy ắp.
Cô đi thẳng đến địa điểm của trung tâm nghiên cứu sinh học thuộc tập đoàn S, mang bộ trang phục áo blouse, đeo khẩu trang và dùng thẻ tiến vào bên trong như một nhân viên đích thực.
…
Ở một nơi khác, Từ Chính Quân cũng vừa nhận được tin tức về việc tổ chức thợ săn đang bí mật theo dõi xung quanh Từ Gia. Tất nhiên hắn không biết nguyên nhân đến từ chính thằng em trai của mình.
“Chúng ta phải thúc đẩy mọi chuyện nhanh hơn thôi. Lão Nhân, thành quả biến đổi lần này thế nào?”
“Thưa ngài, đã có 5/10 con người vượt qua và có triệu chứng biến đổi, tuy nhiên, sức khỏe của chúng khá yếu, hiện tại những người này vẫn đang trong quá trình theo dõi.”
Từ Chính Quân có vẻ không hài lòng lắm.
“Phía Sát Nhân hội thì sao? Ba người kia vẫn chưa báo về?”
“Thưa ngài, bởi vì thân vương Carl đã cử các quản lý trở về lãnh địa nên chuyện có hơi chậm trễ một chút. Tuy nhiên, theo như báo cáo lại thì lần thử thuốc này rất khả quan, huyết tộc cấp thấp sau khi dùng thuốc không lâu đều có khả năng tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời, sức mạnh cũng vượt xa hơn trước.”
Đây chính là lý do khiến Từ Chính Quân phải lợi dụng đến Sát Nhân hội hay nói rõ hơn thì nó là nơi cung cấp huyết tộc cấp thấp phục vụ cho việc nghiên cứu mà không sợ bị người của lãnh địa hay Basil phát hiện. Bởi vì dù có thành viên nào mất tích đi chăng nữa thì người ta cũng sẽ chỉ cho rằng số huyết tộc đó đã bị bắt bởi thợ săn.
Từ Chính Quân không chỉ muốn biến đổi con người mà còn muốn tạo ra một đội quân huyết tộc hùng mạnh.
“Thưa ngài, hiện tại coi như việc nghiên cứu đã thành công một nửa. Bây giờ chỉ cần đợi nhóm phát triển thuốc biến đổi con người nữa mà thôi.” Lão Nhân không giấu nổi niềm vui vì kế hoạch của bọn họ đang tiến triển rất thuận lợi.
“Nếu nữ vương Maya biết ngài làm được việc mà nàng ta chưa bao giờ dám nghĩ tới, chắc chắn nàng sẽ phải hối hận vì năm đó đã đối xử với ngài như vậy.”
Huyết tộc có điểm yếu sợ ánh mặt trời, cùng số lượng hạn chế nên xưa nay cứ phải che giấu sự tồn tại của mình. Vậy nên một khi Từ Chính Quân có thể loại bỏ cả hai khuyết điểm đó thì việc tạo ra một thế giới huyết tộc mới, sinh sống bên ngoài những khu rừng rậm rạp kia hoàn toàn khả thi. Đó mới là mục tiêu cuối cùng của Từ Chính Quân.
Hắn làm điều này hoàn toàn không phải bởi vì sự phát triển của tộc nhân gì đó, mà chỉ đơn giản vì hắn muốn trả thù. Trả thù những ánh mắt khinh thường và hả hê khi hắn bị đuổi khỏi lãnh địa năm xưa.
Hắn sẽ tự tạo ra một lãnh địa to lớn gấp ngàn lần rồi trực tiếp trở về, biến lãnh địa bọn chúng và Maya cho rằng cao quý kia hoàn toàn biến mất. Hắn đã từng nghĩ như vậy, nhưng ở thời điểm hiện tại…
Từ Chính Quân đưa mắt nhìn tấm hình cưới to đùng đang treo trên tường, môi hơi nhếch lên: “Lão Nhân, thật ra ta đã sớm buông bỏ sự căm hận đối với Maya rồi. Thậm chí ta còn có một suy nghĩ muốn cảm ơn nàng ta.”
Lão Nhân khó tin nhìn chằm chằm Từ Chính Quân, như không tin nổi.
Tất nhiên phải khó tin rồi bởi vì lòng hận thù của hắn đối với Maya đã từng rất lớn. Nàng ta không chỉ khiến hắn khổ sở suốt mấy trăm năm mà còn phản bội lại lòng trung nghĩa của một quần thần, lòng tin của một bằng hữu.
Từ Chính Quân mỉm cười giải thích: “Nếu năm xưa Maya không làm nghi lễ đó thì hiện tại người phải gánh chịu lời nguyền kinh khủng ấy đã là vợ ta rồi. Nghĩ đến việc mình có thể gánh thay cho cô ấy, ta thấy thật may mắn, cũng thật sự biết ơn.”
May mắn vì cô không phải là người trải qua đau đớn, biết ơn vì cô đã sống khỏe sống tốt đến ngày hắn gặp được cô.
Nụ cười trên môi người đàn ông như sâu hơn, ánh mắt đặc biệt kiên định: “Vậy nên, lão Nhân à, ta muốn dành tặng cho cô ấy thứ mà cô lẽ ra nên có được.”
Từ Chính Quân đã nghĩ lão Nhân phải phản đối dữ dội lắm, vậy nhưng ông ấy chỉ ngạc nhiên một chút rồi giống như bất lực thở dài:
“Sao ai cũng thích tính toán trước vậy nhỉ? Việc đó phải đợi đến lúc đại sự hoàn toàn thành công rồi lại nói.”
Ai cũng…? Từ Chính Quân chưa kịp nghĩ ngợi thêm thì đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, bóng dáng Thập Nhất chậm rãi xuất hiện, cô ghé đầu vào phòng hỏi bọn họ:
“Chồng yêu, anh xong việc chưa?”
Từ Chính Quân lập tức thuấn di đến ngay trước cửa, đột nhiên đưa tay ôm lấy khuôn mặt Thập Nhất, thái độ lo lắng: “Sắc mặt em nhìn không tốt lắm.”
“Em rất khỏe mà?”
Từ Chính Quân chăm chú quan sát: “Màu da tái hơn bình thường.”
“Anh lại quan trọng hóa mọi việc lên rồi đó. Em chỉ mới đi qua chỗ tên Carl chơi một chút thôi mà. Chắc tại trời trở gió nên mới vậy.”
Nghe Thập Nhất nói vừa gặp Carl, Từ Chính Quân liền tỏ ra không vui: “Vợ… sao em cứ tụ tập với thằng nhóc đó hoài vậy?”
“Em cũng phải qua thăm con trai của em chứ?”
“Lưu Hoằng còn nhiều tuổi gấp mấy lần em, ở đó mà con trai.” Từ Chính Quân không giấu nổi ghen tuông, lập tức bế Thập Nhất lên. “Nếu em thích con trai đến vậy thì để chồng em giúp là được mà.”
Lão Nhân trở thành kẻ vô hình, nhìn hai người kia mất hút khỏi phòng, ánh mắt ông trở nên đăm chiêu, cuối cùng trong phòng lại vang lên tiếng thở dài khe khẽ.