“Có chuyện lớn rồi, phu nhân! Chủ tịch đột nhiên phát bệnh, chúng tôi đều không biết làm thế nào cả… hic… mong cô mau trở về giúp ngài ấy…”
Nghe giọng điệu hoảng hốt của lão Nhân từ đầu dây bên kia, Thập Nhất vội vàng đứng bật dậy, tuy nhiên, cô lại nhanh chóng sững người lại như vừa nhớ ra điều gì.
Không đúng. Cô đã tặng chiếc nhẫn có chứa đá Tử Linh U cho Từ Chính Quân, hắn sẽ không bao giờ tháo nó ra nên việc phát bệnh là không thể nào.
“Lão Nhân… ông bị phát hiện rồi à?”
Đầu dây bên kia bất chợt im ắng, mãi một lúc sau từ loa điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc:
“Vợ… em thật sự không có ý định tự giác trở về nhỉ?”
Xong… Lão Nhân bị bắt nghĩa là Từ Chính Quân đã biết hết mọi việc cô làm rồi.
“Sao không nói gì? Nếu không thì đợi anh đến đón em trở về rồi giải quyết cả nợ lẫn lãi.”
Thập Nhất với sắc mặt xanh xao chậm rãi ngồi xuống lại.
“Em sẽ tự về nhưng không phải bây giờ.”
“Anh nói cho em biết, Thập Nhất, dù chỉ một giọt máu hay cọng tóc trên cơ thể em đều là của anh. Em có về hay không, thứ thuốc ấy cũng sẽ không được tiếp tục sản xuất đâu!”
Thông qua giọng nói, Thập Nhất có thể cảm nhận được sự phẫn nộ cùng kiềm chế của Từ Chính Quân, hắn chắc chắn đang lo lắng đến sắp bùng nổ rồi. Nhưng mà cô đã mất bao nhiêu máu và công sức với nó, sao có thể nói không sản xuất là không sản xuất được!
“Vì biết anh sẽ như vậy nên em mới phải giấu đó! Máu có thể tạo mới, em tuyệt đối không để sức khỏe bị ảnh hưởng lớn.”
Thập Nhất nhìn tới chiếc máy tính đang đặt trên bàn, giao diện của nó là hình ảnh vệ tinh trái đất, có dấu hiệu đang bị người khác xâm nhập.
“Bảo người của anh không cần tốn công vô ích, em đã gây nhiễu vệ tinh rồi nên bọn họ không kiếm được em đâu. Muốn em trở về thì tiếp tục sản xuất thuốc, tiếp tục kế hoạch của anh đi, Từ Chính Quân.”
“Em nghĩ một khi đã biết mọi chuyện mà anh vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ, để mặc em hi sinh vì mình sao?”
“Đừng dùng từ ghê gớm như vậy được không? Chỉ là chút máu thôi mà!”
“Chỉ một chút? Một chút của em là ba lần lấy máu trong một tháng, mỗi lần đều không dưới 300ml. Thập Nhất… em cho anh là thằng ngu sao?” Thanh âm của Từ Chính Quân hơi rung, không biết vì quá tức giận hay là sao nữa…
Cứ nói chuyện với hắn thế này Thập Nhất sợ mình sẽ mềm lòng mất, phải dứt khoát một lần thôi.
“Em đã nói không sao là không sao! Em vẫn sẽ tiếp tục gửi máu để làm thuốc biến đổi, nhiệm vụ của anh là trong vòng ba tháng tới phải tấn công tổ chức thợ săn, viện nghiên cứu AF và hoàn toàn nắm giữ chính quyền thành phố. Nếu không, đừng mong gặp lại em!”
“Khoan đã…”
Thập Nhất kiên quyết cúp điện thoại, cũng đồng thời tháo luôn thẻ sim vứt xuống đất, chỉ có uy hiếp nhẫn tâm thế này thì mới có hiệu quả được.
Trong gian phòng ẩm thấp như một nhà kho dưới lòng đất, Thập Nhất mệt mỏi ngả lưng xuống chiếc sofa cũ kỹ, làn da cô tái xanh không chút sức sống, cánh tay cũng khẳng khiu, cả người ốm nhom ốm nhách. Dưới ánh đèn điện cùng khung cảnh tồi tàn này càng khiến cô gái trông thê thảm hơn.
Nếu để Từ Chính Quân thấy bộ dạng này của cô, hắn chịu cho lấy máu mới là lạ. Cứ tạm trốn ở đây đã, xong việc lại về tìm cách dỗ người sau.
[Ký chủ, cô muốn dùng một viên kẹo không? Nó có thể khiến cô tốt hơn.]
“Không cần đâu. Ta phải tiết kiệm đến lúc tuổi thọ cơ thể này kết thúc nữa. Mà ta tưởng ngươi đang giận chứ, sao vẫn quan tâm ta thế?”
[Hừ… dù sao hiện tại cô cũng là nữ nhân mà chủ nhân thích. Ta đây là không muốn trở về sẽ bị ngài ấy trách phạt.]
“Nói cho đúng đi. Ta là nam nhân, không phải nữ. Chủ nhân nhà ngươi ở trên giường còn phải nằm dưới đấy!”
Đại Thần lập tức ho sặc sụa: Ai thèm quan tâm mấy người ở trên giường nằm tư thế gì hả?
Đại Thần không dưng bị đút thức ăn cho chó liền biến mất tăm luôn.
Thời gian trôi qua, Thập Nhất vẫn luôn sống trong nơi trú ẩn bí mật, cả ngày đều chỉ nằm ngủ để tiết kiệm sức lực triệt để.
Thật ra nơi cô ở không phải đâu xa xôi, nó ở ngay bên dưới trung tâm nghiên cứu của tập đoàn S, là một tầng hầm bị bỏ hoang từ rất lâu rồi, có lẽ là sau khi trung tâm được xây dựng lại, Thập Nhất đã phát hiện ra nó trong quá trình nghiên cứu ở đây.
Từ Chính Quân sẽ chẳng thể nào ngờ được cô lại ở gần với hắn đến vậy.
Hôm nay là lần lấy máu thứ 6, sau khi rút đủ 300ml bỏ vào bịch chuyên dụng, Thập Nhất mới chậm rãi đứng dậy, mặc vào bộ quần áo blouse, hóa trang một chút để bí mật đưa máu lên.
Đường đi rời khỏi nơi này là một lỗ hổng nho nhỏ thông với gầm xe nên Thập Nhất phải tự dùng sức bật người leo lên.
Có lẽ bởi vì sức khỏe thân thể này quá yếu, lại còn chỉ vừa lấy máu xong nên Thập Nhất đã bị choáng váng, chân cô hụt khỏi mặt nền xi măng, cả thân thể rơi xuống hố lại.
Khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy gương mặt một người, nhìn thấy bóng dáng hắn lóe lên và cảm nhận được độ ấm sau lưng.
Đôi mắt của hắn đỏ, rất đỏ, không phải màu đỏ của huyết tộc mà là của những tơ máu vì nhiều ngày không nghỉ ngơi, hốc mắt sâu hoắm, làn da tối màu đầy mệt mỏi.
Thập Nhất đưa tay sờ sờ gương mặt người đó, khóe môi hơi nhếch lên: “Xin lỗi, em đánh giá hơi thấp người đàn ông của mình rồi.”
Từ Chính Quân nhìn cô gái hắn nhung nhớ suốt bao ngày qua đang ở trong vòng tay, những nỗi niềm phải chịu đựng bấy lâu như muốn lập tức trào ra, có rất nhiều thứ muốn nói lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Môi hắn chỉ vừa hơi hé một chút thì cô gái đã úp mặt vào lồng ngực hắn mà nhắm mắt lại. Cô cứ như vậy đi ngủ, bỏ mặc người đàn ông đang chuẩn bị tuôn ra rất nhiều thứ.
Từ Chính Quân ôm cô thật chặt, vẻ mặt kia giống như vừa tức giận, vừa ấm ức, lại vừa không biết phải làm sao với người vợ bỏ nhà đi vô lương tâm này!
Hắn đưa mắt nhìn ra xung quanh, khung cảnh tồi tàn, bẩn thỉu của tầng hầm lập tức đập vào mắt, làm hắn sững người một lúc thật lâu.
Bàn tay Từ Chính Quân càng ôm chặt người trong lòng hơn, hắn khó chịu, rất khó chịu. Bây giờ phải phạt cô thế nào thì mới có thể khiến hắn thôi đau lòng, khiến hắn không cảm thấy chính mình thật bất tài đây?
…
Thập Nhất hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê sâu vì đã mất quá nhiều máu, hoặc có lẽ cô biết mình không còn cơ hội rút máu nữa nên đã hoàn toàn buông thả cơ thể và nghỉ ngơi.
Nếu như ở bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn vì đột nhiên xuất hiện một lượng lớn huyết tộc thì ở trong Từ Gia lại chỉ có im ắng, im ắng một cách đáng sợ.
“Lão Nhân à, Nam Di đó đã hôn mê suốt ba tuần rồi. Cô ta không phải chết rồi chứ?”
“Ngài Carl, nếu để chủ tịch nghe được câu này thì ngài chết chắc đấy.”
“Ha ha… Thì ta biết vậy nên mới nói lúc không có anh ấy ở đây nè. Cũng không biết tình hình anh ấy thế nào rồi nhỉ? Lỡ anh ấy không điều khiển nổi đoàn huyết tộc biến đổi đó thì sao? Lão Nhân, hay chú để ta ra ngoài giúp anh ấy đi.”
Lão Nhân còn chưa trả lời thì một người khác đã lên tiếng thay, là Lưu Hoằng đang đứng dựa tượng với bộ dáng không mấy vui vẻ:
“Cậu không nhớ anh ta suýt nữa giết chết rồi còn nhốt cậu ở đây à? Đã vậy còn giao cả Sát Nhân hội cho anh ta điều khiển nữa, bộ cậu thiếu não hay vốn dĩ không có não vậy?”
Nghe nhắc lại chuyện đó, Carl chỉ cười cười: “Lưu Hoằng, chú quen Maros trước tôi nhưng chú không hiểu anh ấy bằng tôi đâu.”
“Hừ… Phải… ta cũng không hiểu nổi thằng ngốc như cậu!”
Thấy Lưu Hoằng bực dọc rời khỏi, Carl vội vàng đuổi theo ngay. Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại mình vị quản gia ngồi canh bệnh nhân.
Xoạt… Trên giường bỗng nhiên truyền tới động tĩnh.
Cô gái vốn đang nằm bất tỉnh đột ngột nhổm dậy.
“Phu nhân, cô tỉnh rồi!”
Thập Nhất chỉ giống như một người vừa mới ngủ dậy, uể oải vươn hai cánh tay trong không khí, cùng lúc hỏi lão Nhân: “Từ Chính Quân đâu rồi?”
Nghe nói hắn ta đang ở bên ngoài chiến đấu với thợ săn, Thập Nhất lập tức rời giường.
“Phu nhân, cô đi đâu?”
“Đi đánh nhau… à không… đi thú tội!”