Hạ Dư nói xong liền đùng đùng đứng dậy rời khỏi bàn ăn dù Bà Hạ đã cố gọi cậu lại. Việc con trai tỏ thái độ bất hòa với chị gái như thế này đã xảy ra rất nhiều lần, bà cũng từng nhẹ nhàng khuyên giải nhưng cậu hoàn toàn bỏ mặc ngoài tai.
Bà Hạ chỉ có thể âm thầm thở dài, lại cố gắng an ủi con gái vì sợ nó buồn lòng:
“Nó đang độ tuổi lớn nên tính tình dễ nóng nảy, con đừng giận em con nhé?”
Thập Nhất lấy đôi đũa mới gắp miếng thịt đặt vào bát bà Hạ, lại nhẹ nhàng đáp một tiếng vâng.
Bà Hạ nhìn con gái bình thản ăn cơm, lại nhìn xuống đôi đũa mới, hình như nhận ra điều gì đó.
Sau khi ăn xong, Thập Nhất không về phòng mà đi thang máy lên tầng ba gõ cửa phòng Hạ Dư.
Gõ đến lần thứ ba thì cậu ta mới chịu mở cửa nhưng chưa kịp hỏi gì thì Thập Nhất đã đẩy cậu ta vào phòng, đóng cửa lại.
“Em trai, hồi nãy cậu làm một hạt cơm bắn vào áo tôi. Và còn bỏ dở rất nhiều đồ ăn trong bát nữa.”
Hạ Dư tỏ ra khó chịu:
“Thì sao? Mà ai cho chị vào phòng tôi. Đi ra.”
Thập Nhất xắn ống tay áo ngủ lên, tháo chiếc đồng hồ đo nhịp tim trên tay xuống.
“Thân là chị gái nên dạy dỗ em trai.”
Trước khi Hạ Dư kịp phản ứng thì cảm giác đau đớn đã truyền đến. Cậu ta bị Thập Nhất đè xuống đất đánh, rõ ràng thân thể cậu lớn hơn cô nhiều nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể nằm im chịu đòn.
Năm phút sau, Thập Nhất đứng dậy phủi phủi tay:
“Em trai, không muốn chịu đau thì sau này hợp tác thân thiết với chị gái một chút. Không nói chuyện trống không, không cãi nhau. Đặc biệt, không lãng phí đồ ăn. Ok?”
Ánh mắt của người chị gái đang nhìn cậu lúc này cứ như chỉ cần cậu ta lắc đầu thì sẽ lập tức bị đánh tiếp vậy.
Hạ Dư gật đầu một cái, sức nặng đè trên người liền đứng dậy. Cậu trưng ra ánh mắt không tưởng tượng nổi lại mang thêm cả khó hiểu nhìn cô gái rời khỏi phòng.
[Ký chủ, không phải là cô cứ bắt ép Hạ Dư ra vẻ thân thiết với cô là xong nhiệm vụ đâu nhé?]
Đại Thần nghi ngờ online nhắc nhở Thập Nhất, ký chủ của nó sẽ không ngây thơ như vậy đâu đúng không?
[Tại sao?]
[Cô còn hỏi tại sao? Tất nhiên là nguyên chủ muốn giải quyết bất hòa giữa hai chị em rồi. Bạo lực sao có thể giải quyết được chuyện này hả? Cậu ta sẽ chỉ sợ cô chứ không phải là yêu quý cô. Cô phải tỏ ra yêu thương, che chở em trai thì mới hàn gắn được tình cảm chứ?]
Thập Nhất còn chưa kịp suy nghĩ về lời hệ thống nói thì cảm giác đau nhói ở tim liền ập đến.
Chết tiệt, quên mất thân thể này đang bị bệnh tim.
Sắc mặt cô tái nhợt, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, bàn tay cô đặt lên vị trí trái tim. Một lúc sau gương mặt của Thập Nhất đã bình thường trở lại.
[Ký chủ vừa làm gì thế?]
[Ta nói chuyện với trái tim, bảo nó ngoan ngoãn cho chủ nhân làm nhiệm vụ.]1
Đại Thần: Cô đừng có nói chuyện hài bằng cái gương mặt nghiêm túc đó được không? Tưởng như vậy nó sẽ tin là thật chắc? Hừ...
Thập Nhất bình thản trở về phòng mình, còn nạn nhân vừa bị cô đánh thì đang hoang mang vô cùng.
Người chị gái lúc nào cũng yếu ớt vì bệnh tật từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Trong lòng Hạ Dư âm thầm nhận định việc trước giờ chị gái chỉ làm bộ ốm yếu để lấy hết tình yêu của ba mẹ. Cậu nhóc tức giận nắm chặt tay, còn lên kế hoạch ngày mai sẽ lột bộ mặt giả tạo của chị ta.
Nhưng mà khi cậu cởi quần áo ra để xem vết thương trên người mình thì nó lại hoàn toàn không để lại chút dấu vết gì chứ đừng nói là bầm tím.
…
Sáng sớm Thập Nhất vừa bước ra khỏi phòng để chuẩn bị đến trường thì lại gặp ngay Hạ Dư chặn đường đi. Cậu ta giống như không hề sợ hãi trận đánh hôm qua mà đang dương dương tự đắc hất cằm:
“Yo, chị gái bệnh tật đi học đấy à? Không sợ ra ngoài bị gió thổi bay hay là bị cá tông chết sao?”
Thái độ nghênh ngang này giống như đang gọi mời Thập Nhất đến đánh cậu một trận vậy.
Mà thật sự thì đó cũng chính là kế hoạch của Hạ Dư, cậu ta tính hy sinh thân mình để mọi người trong nhà nhìn thấy dáng vẻ hung hãn đằng sau vỏ bọc yếu ớt của người chị gái này.
Nhưng Thập Nhất lại chẳng có ý định đánh nhau với cậu ta lúc này. Cô dùng một tay đẩy cậu ta sang bên cạnh:
“Quên hôm qua tôi nói gì rồi à? Chúng ta là chị.em.thân.thiết. Còn nói chuyện kiểu đó thì tối về ăn đòn.”
Thập Nhất nói rồi bước ra bên ngoài với chiếc xe tô tô đã đợi sẵn.
Còn không đi sẽ muộn giờ học.
Hạ An Di đang học năm hai chuyên ngành quản trị kinh doanh, trong lớp nguyên chủ không chơi với ai ngoài nữ chính Tâm Đan. Hai bọn họ bắt đầu quen nhau từ khi mới vào trường, cũng không phải là quá thân thiết. Đơn giản là hai người cô độc duy nhất trong lớp tìm đến nói chuyện với nhau.
Các sinh viên cũng biết Hạ An Di là con nhà giàu nhưng không biết rõ cô là tiểu thư Hạ Thị, một trong hai tập đoàn lớn nhất cả nước. Nên cuộc sống ở giảng đường của cô trôi qua khá bình yên.
Thập Nhất bước vào lớp học, tìm đến chỗ ngồi thường ngày của mình. Nữ chính Tâm Đan còn đang vẫy tay chào cô.
“An Di, cậu tới rồi hả?”
“Ừm.”
Thập Nhất lãnh đạm ngồi xuống trong ánh nhìn chăm chú của nữ chính.
Nữ chính thế giới này có gương mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt to tròn đen láy, khi cười lên còn có lúm đồng tiền đáng yêu. Đây chính là hình tượng em gái quốc dân mà các anh chàng yêu thích.
Giống như vẻ bề ngoài, nội tâm của nữ chính trong cốt truyện cũng rất ngây thơ và đơn giản. Kiểu con gái như này nếu xui xẻo gặp phải tra nam thì hoàn toàn không thể tự nhận thức được.
Đây không phải là kiểu người mà Thập Nhất cô sẽ thích, nhưng nó lại là tính cách chung của rất nhiều nữ chính trong truyện ngôn tình.
“An Di, trông cậu hơi khác đấy. Đổi phong cách sao?”
Tâm Đan trông thấy Hạ An Di hôm nay hơi lạ, bình thường cô ấy cũng khá giản dị, nhưng vẫn lộ ra khí chất thanh nhã của tiểu thư nhà giàu, còn bây giờ... một thân áo thun quần rin rất đỗi bình thường và cả gương mặt kia… nó làm cô có cảm giác rất xa cách.
“Ừm. Mặc thoải mái là được rồi.”
“Vậy cậu đã làm bài tập chưa?”
Thập Nhất nghe nhắc về bài tập liền lắc đầu, cô còn chẳng có ký ức gì về nó.
Tâm Đan tỏ ra lo lắng:
“Nếu để thấy ấy bắt được là cậu chết chắc đó. Mau chép của tớ đi.”
Dù sao cũng sắp vào lớp rồi, chép cũng không kịp, cho nên Thập Nhất quyết định mặc kệ.
Tâm Đan hình như còn muốn nói gì đó nhưng giảng viên đã bước vào nên đành dừng lại.
Giảng viên môn học Toán Cao cấp là một thầy giáo trẻ, học vị tiến sĩ, mỗi khi tới tiết học của người này thì lớp học của nguyên chủ sẽ lại có thêm nhiều gương mặt mới.
Người này, muốn tri thức có tri thức, muốn mặt có mặt, gia cảnh nghe nói cũng rất tốt, được nhiều nữ sinh theo đuổi.
Lớp học rất đông, bàn nào cũng chen chúc thêm một, hai người giống như đi xem ca nhạc vậy.
Mới đầu thì Thập Nhất cũng rất nghiêm chỉnh ngồi nghe giảng, nhưng mà… càng nghe thì mắt của cô lại càng muốn nhắm lại.
Quá nhàm chán rồi! Những kiến thức này cô đều đã được học từ xưa lắc xưa lơ rồi. Cô sẽ phải chịu đựng điều này trong ba năm sao???
Trong lớp học đông đúc thế này, Thập Nhất cảm thấy có lẽ sẽ không ai chú ý đến mình. Vì vậy cô dựng cuốn sách lên trước mặt, rồi an tâm gục mặt xuống bàn đánh một giấc.
Một lúc sau, Cố Tư Vũ đang giảng bài đột nhiên dừng lại, nhìn về một hướng:
“Số 18.”
Tâm Đan ngồi bên cạnh vội vàng đụng chân cô bạn của mình.
Thập Nhất bị đánh thức nhưng lại không phản ứng.
“Số 18.”
Vẫn im ắng.
“Số 18, Hạ An Di.”