“Cô ta, tôi đã nói là cô ta tự nhiên xuất hiện rồi ra tay đánh tôi cơ mà.”
Người đàn ông tức giận đập bàn gào lên với viên cảnh sát và chỉ tay về phía Thập Nhất.
Mà Thập Nhất lúc này lại đang yếu ớt nhìn về viên cảnh sát:
“Anh cảnh sát, tôi bị bệnh tim, luôn phải đem thuốc bên mình để phòng lúc phát bệnh. Làm sao có thể đánh được anh ta chứ?”
Như để chứng minh sự thật cô còn lôi ra lọ thuốc trong túi của mình đưa cho người cảnh sát xem.
“Là anh ta uống rượu say rồi xông vào đánh em trai tôi. Tôi mới chạy vào can ngăn một chút.”
Camera bên đường bởi vì góc khuất mà không quay được toàn cảnh, chỉ có thể trông thấy hình ảnh người đàn ông đánh Hạ Dư và sau đó thì Thập Nhất xuất hiện đá hắn một phát. Vì cú đá đó mà anh ta đã bị văng ra khỏi vùng quay của camera.
Đại Thần thật sự nghi ngờ việc ký chủ nhà nó đã tính toán kỹ lưỡng từ đầu rồi.
Thuốc của cô nhanh chóng được chứng nhận là dành cho người bị bệnh tim. Còn tên đàn ông bởi vì có tiền sử đánh nhau, là côn đồ thứ thiệt nên chẳng ai tin nổi lời khai việc hắn bị một cô gái nhỏ bé có bệnh đánh bầm dập như vậy cả.
Lúc này, Thập Nhất mới tỏ vẻ vị tha nhìn tên đàn ông kia:
“Tôi sẽ đồng ý hòa giải nếu anh bồi thường tiền thuốc cho em trai tôi.”
Hạ Dư từ đầu đến cuối chỉ biết ngồi im lặng một chỗ nhìn chị gái đứng ra giải quyết mọi việc. Cô còn thành công lấy được một số tiền từ tên côn đồ đó nữa.
Trên đường ngồi xe taxi trở về nhà, cậu vẫn đang thấy mơ màng về những việc xảy ra tối nay.
“Chị... Sao đột nhiên chị giỏi đánh nhau vậy?”
“Học lén lúc mời thầy về dạy cậu. Tôi trước giờ là vì bệnh của mình nên không đánh nhau chứ không phải không biết.”
Trước đây bà Hạ từng mời võ sư về dạy kèm cho Hạ Dư nên Thập Nhất đã nghĩ ra lời nói dối này. Cô cũng không quan tâm cậu ta có tin hay không nhưng nhìn ánh mắt sáng rực, tràn đầy ngưỡng mộ của cậu thiếu niên lúc này thì… cậu ta đúng là đầu óc quá đơn giản rồi.
Ngày hôm sau Hạ Dư đem theo chiếc đồng hồ cô bỏ quên ở phòng cậu đem trả và không gây sự gì nữa. Lúc ăn sáng cậu thỉnh thoảng lại len lén nhìn cô nhưng không mở miệng nói chuyện. Cho đến khi Thập Nhất ra khỏi nhà, mở cửa xe ô tô chuẩn bị đến trường thì nghe thấy giọng nói nho nhỏ ở sau lưng:
“Cảm ơn chị.”
Hạ Dư nói xong câu đó liền lập tức đạp xe chạy đi, khác với chị gái, cậu tự mình đi học bằng chiếc xe đạp thể thao mà không muốn được đưa đón.
Thập Nhất nghe được câu cảm ơn cũng không có thái độ gì, tiếp tục việc lên xe của mình. Khi đi ngang qua siêu thị, cô gọi người tài xế dừng xe và bước xuống đi vào đó. Lúc quay lại trên tay cô cầm theo một bịch ni lông nhỏ rồi đem nó đi vào giảng đường.
Dù sao cô cũng không thể trốn học mãi, chi bằng tìm cách hưởng thụ nó.
Cô mở bịch ni lông ở dưới bàn, bên trong nó là một chùm nho mỹ đen tươi ngon bắt mắt. Lại lấy ra một cuốn sách từ trong cặp lật mở trang giữa, đeo cặp tai nghe bluetooth lên.
Xong… Rốt cuộc cũng chăm chỉ học hành được rồi.
Đại thần thật sự muốn hỏi Thập Nhất: Cô ta có hiểu khái niệm chăm chỉ là gì không vậy?
Nữ chính Tâm Đan ngồi bên cạnh nhìn hành động của Hạ An Di nãy giờ mà muốn rớt cả con mắt xuống. Trong cuốn sách đặt trước mặt cô gái bây giờ có một nửa bên phải rỗng ruột, nằm chình ình ở trong cái hốc rỗng ấy là chiếc điện thoại iphone đời mới nhất. Trên màn hình còn đang chiếu một bộ phim kinh dị máu me nào đó.
Tâm Đan khó khăn lên tiếng:
“An… An Di. Cậu không sợ bị bắt sao?”
Hình như cậu ấy quên tiết học hôm nay là của người nào rồi thì phải.
Thập Nhất vẫn không rời mắt khỏi chiếc điện thoại của mình:
“Của ai cơ? Không sợ.”
Cô chuẩn bị cẩn thận thế này rồi thì làm sao bị bắt được. Trong phim không phải mấy học sinh làm như vậy đều trót lọt sao?
Giảng viên Cố Tư Vũ đã bước vào lớp, sau khi điểm danh, hắn lại bắt đầu công việc giảng dạy của mình. Hắn cố tình liếc nhìn vài lần tới vị trí của cô sinh viên Hạ An Di kia. Thấy cô đều đang chăm chú đọc sách thì có chút bất ngờ. Vậy là hôm nay hắn không cần dùng đến mic để gào thét rồi đúng không?
Sau khi gần nửa tiết học trôi qua, Cố Tư Vũ dường như đã nhận ra bất thường, bởi vì cô sinh viên kia quá chăm chỉ rồi. Mắt của cô còn không rời khỏi cuốn sách một lần nào. Là coi hắn như không khí sao?
Khi hắn cố tình đi xuống và lượn qua chỗ ngồi của cô thì chỉ nhìn thấy cô gái đang đọc sách một cách chăm chú. Ngoại trừ việc có một mùi thơm thoang thoảng đâu đây.
“Hạ An Di. Em ăn vặt trong lớp?”
Trên tay Cố Tư Vũ là một bịch nho vừa mới lôi ra từ dưới hộc bàn của cô gái.
“Không có. Em để dành chút nữa ăn trưa. Nãy giờ thầy đâu có thấy em ăn đâu đúng không ạ?”
Chùm nho chỉ còn một nửa, nhìn vào ai cũng biết là nó đang được ăn dở. Nhưng biết làm sao đây, Cố Tư Vũ hắn đúng là không tận mắt nhìn thấy.
Thập Nhất PK Giảng viên: 2-1.
Dưới gương mặt trong sạch, vô tội của Thập Nhất, hắn chỉ có thể đặt lại bịch nho về chỗ cũ cho cô, rồi tiếp tục đi lên bục giảng làm công việc dạy học của mình.
Nhìn vẻ mặt khó ở của giảng viên, Tâm Đan âm thầm đưa ngón tay trỏ cho Thập Nhất:
“An Di, tớ phục sự nhạy bén của cậu rồi đấy.”
Cố Tư Vũ trong lòng cực kỳ thấy mất thể diện, vì vậy mà liên tục cho gọi số 18 của Hạ An Di lên trả lời câu hỏi. Nhưng lần nào cô cũng có thể trả lời một cách gọn gàng. Dù tức giận thì hắn cũng phải công nhận cô sinh viên này có tầm hiểu biết rất và đầu óc thông minh.1
“Thưa thầy, trong lớp có gần 100 người, nhưng thầy đã gọi em đến ba lần trong một buổi học. Nếu còn có lần thứ tư, em thật sự sẽ cho rằng thầy đang để ý em.”
Cố Tư Vũ há miệng chuẩn bị phản bác, lại bị câu nói tiếp theo của Thập Nhất chặn họng:
“Em không thích trâu già đâu ạ.”1
Gương mặt hắn đã không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh của mình nữa, cô sinh viên này lại còn dám chê hắn? Cô ta có biết hắn là người được cả sinh viên lẫn giáo viên nữ hoan nghênh nhất hay không?
Phi… mà hắn cũng không hề có ý đồ gì với cô ta cả!!!
Tiếng xôn xao bàn tán trong lớp học vang lên, làm cho Cố Tử Vũ càng thêm đen mặt.
“Trật tự!”
Lớp học trở nên im ắng trở lại.
“Hạ An Di, tôi hỏi bài em là vì muốn em tập trung vào tiết học. Hơn nữa... tôi cũng không có sở thích ăn cỏ đâu.”
Câu sau của Cố Tư Vũ càng thêm gằn giọng khẳng định.
“Mời em ngồi xuống.”
Những ánh nhìn đều tập trung về hướng Thập Nhất, ai cũng bất ngờ vì sự thẳng thắn và gan dạ của cô. Nhưng bên cạnh đó còn có cả ánh mắt ghen tỵ và khinh ghét. Trong số sinh viên đang ngồi ở đây, có rất nhiều người là fan của Cố Tư Vũ.
“Được rồi, tất cả quay lại tiết học.”
Buổi học sau đó lại tiếp tục, khi mọi người đều đang say sưa với việc làm bài tập của mình thì đột nhiên không gian xung quanh tối xuống.
Bởi vì đây là một giảng đường kín nên dù ngày hay đêm thì đều phải sử dụng đèn chiếu sáng như thường.
Sau khi đèn tắt, trong bóng tối ấy, một ánh sáng lẻ loi duy nhất hiện lên, soi sáng gương mặt cô gái đang ngẩng đầu.
“Hạ An Di, em còn gì để nói không?”
Thập Nhất PK Giảng viên: 2-2.