“An Di, con cũng sắp thi cuối kỳ rồi phải không? Đừng để việc học ảnh hưởng sức khỏe nhé. Con nhớ ngày mai có lịch kiểm tra định kỳ chứ?”
“Vâng, con nhớ.”
Nghe bà Hạ nhắc đến ngày mai, Hạ Dư ngẩng đầu nhìn về phía Thập Nhất. Ngày mai cũng là ngày thi đấu đá bóng, cô đã nói sẽ đến xem trận đấu của cậu.
“Chị…”
Hạ Dư lẽo đẽo sau lưng theo Thập Nhất về phòng, miệng ấp úng muốn nói lại thôi.
“Tôi đi khám xong sẽ đến sân thi đấu luôn, không trễ hẹn với cậu đâu.”
Bị nói trúng khúc mắc trong lòng, hai tai Hạ Dư lập tức hồng lên, lắp bắp phản bác: “Em... có hỏi chuyện đó đâu. Chị đến hay không cũng được. Em… về phòng đây.”
Cứ ba tháng một lần, nguyên chủ sẽ phải đến bệnh viện kiểm tra cùng với bà Hạ với đủ loại xét nghiệm trên cơ thể. Một bác sĩ đang hỏi Thập Nhất tình hình cơ thể gần đây về tần suất lên cơn đau.
Dạo này bởi vì cô dùng cơ thể yếu đuối này vận động khá nhiều nên có thể kết quả kiểm tra sẽ không khả quan lắm. Nhưng hệ thống đã nói rồi, trừ khi cô bị người khác cố tình giết hại, còn không cô sẽ chỉ chết vào đúng thời điểm tuổi thọ của cơ thể này hết.
Và một khi tuổi thọ của cơ thể này hết thì dù cô có dùng kẹo cũng không duy trì thêm được một ngày nào. Kẹo chỉ giúp cô duy trì linh hồn trong khi còn tuổi thọ mà thôi.
Đúng như Thập Nhất dự đoán, vì kết quả kiểm tra sức khỏe của cô không tốt, nên bà Hạ nói chuyện với bác sĩ khá lâu, mà thời gian của trận đấu bóng đá thì đã sắp đến.
Cùng lúc ấy, trong sân cỏ nhân tạo của trung tâm văn hóa thành phố, nơi sẽ diễn ra trận thi đấu đá bóng chung kết của các trường cấp ba trong thành phố. Bởi vì giải đấu này mà nhà văn hóa hôm nay đặc biệt đông đúc hơn thường lệ.
Ở góc sân hai bên là các cầu thủ học sinh ngồi chờ chuẩn bị, trong đó có Hạ Dư đang đứng ngóng cổ nhìn lên khán đài bên trái. Đã gần đến giờ thi đấu nhưng cậu vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng người mình muốn tìm.
“Hạ Dư, thầy đang gọi chúng ta tập trung lại kìa. Mau lên.”
Hạ Dư thu lại ánh mắt của mình, vẻ mặt buồn buồn quay người cùng bạn học đi tới chỗ các đồng đội.
Tiếng giới thiệu của MC vang lên, sau màn khai mạc rườm rà và cả tiếng cổ vũ rầm rộ của học sinh dưới khán đài. Các cầu thủ lần lượt ra sân cỏ. Sân tuy không rộng nhưng đủ lớn để trở thành một trận đấu nghiêm túc giữa các trường.
Hạ Dư là một trong số đó, cậu đang đứng ở vị trí chính giữa sân. Một lần nữa, ánh mắt cậu lại xuống khán đài.
Vừa nhìn tới, cả thân người cậu đã bị bất động… Ở đó, ở vị trí tấm vé mà cậu đã đưa cho Thập Nhất, không chỉ có gương mặt quen thuộc của cô, mà bên cạnh, còn có cả người ba nghiêm khắc.
Ông Hạ đứng bên cạnh con gái và vợ của mình, nhìn Hạ Dư với bộ đồng phục đá bóng màu vàng ở trên sân cỏ, dưới chân cậu đang đi đôi giày do ông tặng. Khoảng cách có chút xa, nhưng ông vẫn nhìn thấy được biểu cảm ngạc nhiên lúc này của nó.
“Ba có thể thể giơ tay lên không?”
Giọng nói của con gái vang lên trong tiếng ồn ào xung quanh. Ông Hạ có vẻ không hiểu lắm, nhìn Thập Nhất bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thập Nhất đưa tay của mình ra, nắm chặt và giơ cao lên: “Đây, ba làm như vậy này.”
Cô đang muốn ông Hạ cổ vũ tinh thần cho Hạ Dư. Nhưng trước giờ ông chưa bao giờ làm điều này, nó khiến ông lạ lẫm và ngại ngùng.
Thập Nhất mặc kệ sự ngại ngùng của một người ba không dám biểu lộ tình cảm với con trai mình. Cô dùng tay mình nắm lấy tay ông rồi giơ lên cao. Bà Hạ đứng bên cạnh cũng mỉm cười làm theo.
Hành động ấy ngay lập tức lọt vào ánh mắt của Hạ Dư, nhìn biểu cảm ngượng ngùng của ba, và gương mặt không cảm xúc của chị gái, đột nhiên Hạ Dư bật cười. Cậu cười đến nổi khiến bạn học bên cạnh cũng thấy kỳ lạ.
“Hạ Dư, chúng ta còn chưa đấu mà cậu làm gì vui như thắng rồi vậy hả?”
“Ha ha, không có gì. Này, Tử Hạo.”
“Làm sao?”
Trong cái nhìn khó hiểu của đồng đội, Hạ Dư tuyên bố một câu đầy quyết tâm: “Hôm nay đội mình nhất định phải thắng đấy nhé.”
Tiếng còi của trọng tài vang lên, trên sân cỏ xanh ngắt, 22 cầu thủ bắt đầu di chuyển.
“Đội tuyển trường cấp ba Hà Bình đang phát bóng. Cầu thủ đang có bóng lúc này là Tử Hạo. Tử Hạo là một trong những hậu vệ dày dặn kỹ năng nhất của Hà Bình. Cậu ta chuyền bóng sang cho số 17 Hạ Dư.”
Vang vọng khắp nhà văn hóa là tiếng bình luận trận đấu và tiếng hò hét của khán giả.
Thập Nhất đưa mắt nhìn chuyển động của Hạ Dư, cậu nhóc này đánh nhau thì mèo cào mà lúc trên sân đấu lại có đôi chân nhanh nhạy, điêu luyện phết. Một mình cậu vượt qua cản trở của ba đối thủ rồi sút bóng về phía khung thành đối phương.
“Ồ…”
Tiếng suýt xoa vang lên xung quanh khi đó là một cú đá hỏng.
Thập Nhất có thể nghe thấy tiếng hô đầy tiếc nuối phát ra từ bên cạnh, đúng là đàn ông ở độ tuổi nào thì cũng sẽ dễ dàng bị hấp dẫn bởi môn thể thao vua này.
Ánh nắng càng ngày càng gắt, mồ hôi trên các cầu thủ đã chảy ròng ròng từ lúc nào. Sau khi trận đấu diễn ra 20 phút, cuối cùng Hạ Dư cũng giúp đội bóng ghi bàn mở tỷ số đầu tiên.
Cậu chàng ghi bàn xong liền chạy nhanh về phía khán đài trái vẫy vẫy tay với nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đầy sự kiêu ngạo và khoe khoang. Người ba nãy giờ vẫn luôn tỏ vẻ cool ngầu cũng đã đứng dậy hô hào như những cổ động viên khác.
Kết thúc trận đấu với tỉ số 4-2, đội của Hạ Dư chiến thắng một cách thuyết phục. Trong đó có đến hai quả là Hạ Dư ghi bàn, hai quả còn lại cậu đều có công kiến tạo (*).
(*) Kiến tạo: hỗ trợ đồng đội ghi bàn.
Lễ bế mạc kết thúc, Hạ Dư tiến đến với hoa và huy chương trên cổ, gương mặt rạng rỡ bừng sáng.
Trong kí ức của Hạ An Di, nguyên chủ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của em trai. Thập Nhất đoán, có lẽ ông Hạ cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó.
“Con hôm nay thi đấu tuyệt nhất đấy.”
Bà Hạ giúp cậu lau mồ hôi trên trán, không tiếc lời khen con trai của mình, chỉ có ông Hạ là vẫn còn đang im lặng. Nhưng nhìn gương mặt của ông, cả những biểu hiện chân thực ở trên khán đài, có lẽ cũng không cần phải nói gì nhiều.
Ông vỗ vai Hạ Dư, ngắn gọi bằng hai chữ: “Tốt lắm.”
Chỉ chừng đó cũng đủ cho Hạ Dư sung sướng trong lòng, bên cạnh cậu có cả ba và mẹ và còn có…
Hạ Dư nhìn cô gái đang đứng sau lưng ba mẹ, cách bọn họ một khoảng cách nhỏ. Ánh mắt cô nhìn về phía bọn họ làm cho tim cậu bị chững lại một nhịp.
Bước chân Hạ Dư bất giác đi tới, cậu tháo huy chương đang đeo trên cổ mình ra, trong ánh mắt không hiểu của Thập Nhất, cậu đeo nó vào cổ cô, mỉm cười: “Chị, cảm ơn chị. Lời đề nghị làm chị em thân thiết hôm ấy, em chấp nhận.”
Thập Nhất nhìn tới gương mặt rạng rỡ trước mắt, cả ánh nhìn trìu mến của hai người phía sau. Cô khẽ cụp mắt xuống, ánh sáng vàng của chiếc huy chương chạm đến đáy mắt. Còn một nơi nào đó thì đang dâng lên cảm xúc kỳ lạ.
Cô từ từ ngẩng mặt lên: “Đó vốn không phải đề nghị, nhưng mà… cũng được đấy, em trai.”