Thập Nhất mặc dù không đồng ý tham gia cuộc thi CEO Challenge với nữ chính nhưng cô lại có một gợi ý khác cho Tâm Đan.
“Tớ đề cử người đó.”
Tâm Đan nhìn theo hướng chỉ tay của Thập Nhất, đó là một chàng trai bốn mắt khá im ắng và rụt rè trong lớp, thành tích cũng không mấy nổi trội.
“Trí Thành? Cậu ta có được không?”
“Được hay không thì thử là biết. Quan trọng là cậu có thuyết phục cậu ta tham gia được hay không thôi.”
Tâm Đan có hơi ái ngại vì bản thân chưa bao giờ nói chuyện với cậu bạn tên là Trí Thành này, nhưng nghĩ tới phần thưởng của cuộc thi thì lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên. Cùng lắm là bị từ chối thôi mà.
Thập Nhất không biết nữ chính đã nói những gì với cậu ta nhưng cô thật sự đã thuyết phục được anh chàng đó rồi.
Hào quang của nữ chính đúng là không thể xem thường.
Trong cốt truyện bởi vì không tìm được đồng đội ưng ý nên nữ chính vốn không tham gia cuộc thi sớm như bây giờ. Việc thay đổi nhỏ này lại dẫn đến một hiệu ứng cánh bướm đối với mối quan hệ của cô và tra nam Minh Viễn.
Thời gian này Minh Viễn đáng lẽ sẽ có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Tâm Đan, nhưng bởi vì tham gia cuộc thi nên cô luôn bận rộn 24/24. Những lời hẹn của hắn đều bị Tâm Đan từ chối một cách tiếc nuối.
Minh Viễn lần đầu bị con gái từ chối bắt đầu cảm thấy tức giận, cho rằng Tâm Đan đang chơi chiêu trò lạt mềm buộc chặt với hắn.
Còn nữ chính thì vẫn ngây thơ, ngồi tiếc nuối vì vừa mới từ chối lời hẹn xem phim của nam thần.
Cô đang ngồi trong quán cà phê làm thêm suy nghĩ vẩn vơ thì một vị khách bước vào. Người vừa vào lại chính là cô bạn thân Hạ An Di, đang đi cùng một anh chàng đẹp trai nào đó.
Tâm Đan nháy nháy mắt với Thập Nhất, như đang muốn hỏi người bên cạnh là ai, nhưng cô gái đối diện lại không hề hiểu ý chút nào.
“Mắt cậu bị tật à?”
“Khụ… không có. Hai người uống gì?”
“Cho tớ hai nước cam.”
Tâm Đan tuy tò mò về anh chàng bên cạnh nhưng cũng không dám hỏi trước mặt người ta. Cô đem nước ra cho hai người, nói mấy câu rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Người bên cạnh Thập Nhất chẳng ai xa lạ mà chính là cậu em trai Hạ Dư. Cậu muốn được chị gái dạy kèm nhưng lại không muốn cha mẹ biết điều này. Cho nên bọn họ đã lựa chọn một địa điểm bên ngoài để học.
Thập Nhất cũng không biết đi đâu nên quyết định đưa cậu đến quán cà phê này. Đây là nơi mà cô thường học nhóm với nữ chính và Trí Thành. Mặc dù cô không tham gia cuộc thi kia nhưng Tâm Đan lại nằng nặc muốn cô học nhóm chung với lý do cùng ôn tập cuối kỳ. Cô không đấu lại được “làm nũng đại pháp” của nữ chính nên cứ thế đến góp mặt.
Còn bây giờ thì cô bắt đầu công việc làm gia sư riêng của Hạ Dư. Dù sao thân thiết với cậu em trai này cũng là nhiệm vụ của cô.
Trên tay Thập Nhất lúc này là bài thi mà cậu ta đã làm hôm trước để kiểm tra xem kiến thức đạt đến đâu.
“Ôi, em chỉ được có năm điểm thôi hả?” Hạ Dư nhìn số điểm trên giấy mà ủ rũ.
5/10 điểm, Thập Nhất lại không hề thấy số điểm này tệ. Những kiến thức cơ bản cậu đều nắm được, cho nên việc dạy sẽ không quá khó khăn.
Cô đã ghi chú và đánh dấu những điểm cần lưu ý trong đề bài, thêm cả giải thích rồi yêu cầu Hạ Dư giải lại một lần nữa.
Trong thời gian Hạ Dư giải bài tập, Thập Nhất ngồi ôm máy tính của mình và tự mày mò theo tài liệu của người giảng viên họ Cố đưa cho. Mặc dù hắn đã nói cô không được tự tiện xâm nhập linh tinh. Nhưng cô hoàn toàn bỏ ngoài tai lời đe dọa đó.
Quán cà phê này có vị trí khá gần với trường đại học nên thỉnh thoảng sẽ có giảng viên đến đây ngồi. Vì vậy lúc nhìn thấy nam chính bước vào quán, Thập Nhất không ngạc nhiên chút nào, chỉ có điều anh ta đang đi cùng với một cô gái.
Hữu Cảnh đi vào một phía khác ngồi nên không trông thấy Thập Nhất nhưng cô thì thấy hành động thân mật của anh với cô gái rất rõ. Nam chính lại đi hẹn hò phụ nữ trước mặt nữ chính như vậy sao?
Mà dù sao chuyện này cũng không liên quan cô lắm, Thập Nhất quay lại việc chấm điểm bài làm cho thằng nhóc bên cạnh.
Chỉ có điều… tại sao một bài toán đơn giản như vậy, cô giảng đến ba lần rồi mà thằng nhóc này vẫn không làm đúng được vậy hả?
Bẹp...
Hạ Dư bị chị gái tát đầu lần thứ ba đã muốn nổi khùng lên: “Chị đừng có đánh nữa, nó ngu đi thì phải làm sao?”
“Não cậu đang ngủ nên phải đánh cho nó tỉnh lại, nói như vậy cũng không hiểu, ngu ngốc!”
Hạ Dư còn muốn cãi lại nhưng một tiếng động lớn ở phía đối diện vang lên lấn át hết giọng nói của cậu.
Cô gái phục vụ lúc nãy hình như đang bị khách hàng quấy rối.
Hình như chị ta là bạn với chị gái cậu, nhưng Hạ Dư lại nhìn thấy Thập Nhất vẫn chỉ im lặng ngồi nhìn.
“Không ra giúp bạn chị sao?”
Không phải cô không muốn giúp mà hệ thống nói việc này phải để nam chính ra tay. Cho nên bây giờ cô chỉ cần làm khán giả là được.
Thập Nhất cầm cốc nước tu, nhìn nam chính vừa bị đấm một cái.
Nắm đấm quá yếu, né thì chậm chạp. Còn trưng điểm yếu ra cho đối thủ đánh nữa. Nam chính này hơi kém đấy!
Đại Thần: Ký chủ, tôi không có kêu cô làm bình luận viên trận đấu đâu.
Thập Nhất nhìn cảnh nam chính đánh nhau chán đến sắp buồn ngủ rồi, thì rốt cuộc cảnh sát cũng xuất hiện.
[Ký chủ, cô gọi đúng không?]
Hồi nãy thấy cô gọi điện thoại là hệ thống đã thấy nghi nghi rồi. Cô gái này sao tự dưng lại xen vào kịch bản của nam chính thế không biết?
Thập Nhất tỏ ra vô tội: Có án báo cảnh sát là điều hiển nhiên mà.
Sau khi lấy lời khai, đám côn đồ bị cảnh sát bắt đi, để lại hiện trường lộn xộn của quán cà phê. Thập Nhất thấy nam chính đưa một số tiền đền bù cho quản lý quán, an ủi nữ chính mấy câu rồi rời đi cùng vết thương trên mặt và cô gái bên cạnh.
Khoan... Hình như diễn biến này thiếu thiếu cái gì thì phải.
Thập Nhất phải nghĩ mất một lúc mới nhận ra điều thiết sót. Chính là kết thúc của cảnh này quá nhanh rồi. Còn chưa tới cảnh nữ chính chăm sóc vết thương cho nam chính, bốn mắt nhìn nhau, xảy ra phản ứng hóa học, rồi còn có thể chụt chụt nữa.
[Ký chủ, cô bị lậm phim quá rồi đó. Nam nữ chính còn chưa có tình cảm gì mà cô đã đòi nhảy cóc lên chụt chụt rồi. Mà cô đã muốn xem chụt chụt thì đừng có phá kịch bản của nam chính vậy chứ?]
Thập Nhất chống cằm nhìn nữ chính Tâm Đan cùng với quản lý đang dọn dẹp lại quán cà phê.
Cô chỉ là cảm thấy nam chính yếu ớt này không hợp với cô bạn của mình lắm. Trong cốt truyện, hắn không bảo vệ được Tâm Đan, để Tâm Đan ra tay hành động bảo vệ ngược lại hắn.
Một người đàn ông nhìn thấy cô gái mình yêu hôn người khác không xông tới đấm tên đó mà lại âm thầm bỏ đi rồi đau khổ đến đổ bệnh. Người đàn ông như vậy không phải quá nhu nhược rồi sao?
[Ký chủ, cô làm như ai cũng có thể hùng hùng hổ hổ xông lên như cô ấy.]
Mà như vậy thì mới có cần ký chủ ở đây thay đổi kết cục của bọn họ.
[Ừm… Nhưng thay đổi thế nào là quyền của ta mà đúng không?]
Đại Thần cảm thấy nghi ngờ: Lời này của ký chủ hình như có ẩn ý gì đó.
Tâm Đan đang uống nước thì một chiếc khăn giấy đưa đến trước mặt.
“Cảm ơn cậu.”
Nữ chính nhận khăn giấy từ tay Thập Nhất, lau đi mồ hôi đang đọng trên trán, quan tâm hỏi cô: “Có làm cậu hoảng sợ không?”
Thập Nhất lắc đầu, nữ chính quá ngây thơ, nếu như là người khác có thể đã đặt câu hỏi tại sao lúc ấy không ra mặt giúp cô.
“Tớ phải về rồi nên chào cậu một tiếng.”
“Được. Mai gặp cậu ở lớp nhé.” Tâm Đan tươi cười chào cô.
Thập Nhất đột nhiên lại nói thêm một câu: “Chọn người yêu vẫn nên chọn một người biết đánh nhau ấy.”
Nữ chính:???