Đối diện với nam thần trong lòng đang không ngừng công kích người bạn của mình, Tâm Đan nắm chặt tay lại, không hề có một chút do dự nào mà lên tiếng: “Tôi không biết tại sao Trí Thành lại làm như vậy, nhưng cậu không thể vì vậy mà xúc phạm nhân phẩm của cậu ấy.”
Thái độ này của cô làm Minh Viễn hết sức kinh ngạc: “Cậu nói gì? Tâm Đan. Tôi mới là người bị đánh đấy!”
Tâm Đan đột ngột cúi đầu: “Dù lí do là gì thì việc Trí Thành đã đánh cậu cũng là lỗi của cậu ấy. Cho nên, Minh Viễn nể tình bạn cùng lớp cậu có thể tha lỗi cho cậu ấy lần này không? Cậu cũng biết lý lịch hồ sơ của một người mà có tiền án thì sẽ thế nào đúng không? Cậu có thể bỏ qua cho cậu lần này không?”
Trí Thành ngơ ngác nhìn hành động của Tâm Đan. Trong ánh mắt của hắn là một mảng không tin nổi và rất mơ hồ.
“Tâm Đan, sao cậu lại bênh vực tên đó mà không phải là tôi? Không phải người cậu thích là tôi sao?”
Lời nói của Minh Viễn làm Tâm Đan ngẩng đầu lên, hóa ra… người này vẫn luôn biết tình cảm của cô đối với hắn.
Khi Tâm Đan còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng người bên cạnh đã lao tới cho Minh Viễn một đấm. Nắm đấm thứ hai tiếp tục được đưa xuống nhưng đã bị một bàn tay khác nắm lại.
Trí Thành nhìn cô gái đang giữ tay mình, ánh mắt của hắn nhìn cô đầy sự giận dữ: “Hạ An Di, buông ra.”
“Đủ rồi. Đang ở đồn cảnh sát đấy. Cậu muốn ngồi tù sao?”
Tâm Đan lúc này mới hoàn hồn, lập tức chạy tới ôm người hẳn từ phía sau: “Cậu điên rồi! Trí Thành, mau dừng lại! Cậu bị sao vậy hả?”
Người cảnh sát nhìn thấy cảnh này đã nhíu chặt mày. Lập tức đứng dậy muốn đi ra ngăn cản, may là Trí Thành đã kịp dừng lại hành động của mình.
“Kiện! Tao nhất định phải kiện mày tù mọt gông!” Minh Viễn lớn lối la hét, chỉ thẳng vào mặt của Trí Thành.
Nhân chứng, vật chứng đều đã đầy đủ, còn Trí Thành thì mãi cũng không chịu nói lý do tại sao mình ra tay đánh người. Trong trường hợp này luật sư Thập Nhất đem đến cũng không làm được gì. Nếu như Trí Thành vẫn giữ im lặng, còn Minh Viễn tiếp tục không chịu hòa giải thì chắc chắn hắn sẽ không thoát khỏi tội hành hung người khác.
Tâm Đan nghe vậy thì lo lắng đến sắp khóc, cô nhìn sang cô gái bên cạnh với ánh mắt đầy bất lực và cả hi vọng của mình.
“Đợi tớ một chút.”
Thập Nhất đi ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau thì Minh Viễn cũng nhận được điện thoại. Sau khi nghe máy, ánh mắt hắn còn nhìn qua Thập Nhất một chút.
Cúp điện thoại, Minh Viễn đột ngột thay đổi thái độ của mình, lên tiếng giải thích với cảnh sát việc bọn họ chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ trên lớp học, và còn đồng ý hòa giải với Trí Thành.
Mọi việc cứ như thế kết thúc trong sự mừng rỡ của Tâm Đan và hoang mang của Trí Thành. Sẽ không có chuyện Minh Viễn dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy được.
“An Di, cậu đã làm gì vậy?”
“Cho hẳn thứ lợi ích lớn hơn.”
Cũng chính là hợp đồng phân phối độc quyền của Hạ Thị mà công ty nhà hắn đang nhăm nhe.
“Giờ thì cậu có thể nói lý do mình đánh Minh Viễn cho bọn tôi nghe rồi chứ?”
Ánh mắt Trí Thành hơi liếc nhìn qua ghế ngồi của Tâm Đan rồi lắc đầu.
Dù hắn không nói thì Thập Nhất cũng biết sơ sơ lý do rồi. Cho dù bản thân có thể bị đi tù thì hắn cũng không muốn nói ra chuyện có thể làm tổn thương người khác. Người như vậy lại không được làm nam chính không phải là quá uổng rồi sao?
“Chuyện lần này, thật cảm ơn cậu.”
“Coi như tôi trả trước tiền nho cho cậu đi. Sau này nho tôi ăn sẽ do cậu bao thầu.”
“Haha… Được.”
Tâm Đan ngồi ở ghế trước im lặng nghe cuộc hội thoại của hai người mà không hề lên tiếng. Cô đã như vậy từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát, cho đến lúc xuống khỏi xe cô cũng chỉ tạm biệt hai người mà không nhìn tới Trí Thành.
“Hình như Tâm Đan rất giận vì tôi đã đánh người trong lòng của cậu ấy.” Trí Thành ảo não lên tiếng.
“Nghĩ vậy sao còn đánh người?”
Lúc đấy hắn quá tức giận để có thể nghĩ được nhiều đến như vậy. Mà không, cho dù có nghĩ tới thì hắn nghĩ là mình vẫn sẽ ra tay thôi. Bởi vì tên đó đáng bị đánh.
“Được rồi, nể tình vườn nho của nhà cậu, tôi sẽ giúp cậu lần này.”
Trí Thành còn chưa kịp hiểu cô gái đang nói đến điều gì thì cửa xe đã được mở, còn cậu thì bị đá mông ra khỏi xe một cách phũ phàng.
Tiếng động lớn đến nỗi Tâm Đan đang đi cũng phải quay lại nhìn một đống đang nằm lên đất.
Cô nghe thấy tiếng nói của Hạ An Di: “Tâm Đan, cậu giúp tớ chăm sóc vết thương cho tên này nhé? Bây giờ tớ có việc gấp phải đi rồi.”
Không kịp để hai người phản ứng thì chiếc xe đã lăn bánh rời đi. Để lại một người nằm trên đất, còn một người thì đứng cách đấy cả mười mét.
Tâm Đan bước tới trước mặt người đang ngồi trên lòng đường, đưa tay mình ra: “Cậu còn định ngồi đấy đến khi người ta ra mắng vốn à?”
…
Thập Nhất không biết hôm trước giữa Trí Thành và nữ chính có tiến triển thêm giống như trong phim không nhưng hôm nay vừa gặp Tâm Đan đã tuyên bố về việc mình sẽ ngưng thích thầm Minh Viễn.
“Trước giờ tớ cứ nghĩ cậu ấy không biết tình cảm của tớ, những hành động quan tâm thân thiết ấy chỉ là vì tính cách ấm áp của Minh Viễn.”
Nhưng không, hắn rõ ràng biết người ta thích mình, lại cố tình lờ đi như không biết, trao cho người đó ngọt ngào khiến người ta mơ tưởng, lại không chính thức lên tiếng đáp lại tình cảm của họ. Hành động đó chẳng khác nào là tra nam cả.
“Tớ có chút đau lòng vì mối tình đầu của mình lại kết thúc như vậy. Haizz.”
Nhìn bộ dáng uể oải của Tâm Đan, Thập Nhất nghĩ cô gái này quá ngốc, tình cảm của nữ chính đối với tên Minh Viễn vốn đã không còn như lúc đầu rồi.
“Tâm Đan, lúc ở đồn cảnh sát, cả Trí Thành và Minh Viễn đều đang ngồi cạnh nhau nhưng cậu chỉ nhìn thấy Trí Thành bị thương. Lúc Minh Viễn nói cậu ta bị Trí Thành đánh, cậu có chút phẫn nộ nào vì người trong lòng bị đánh không?”
Dưới ánh mắt hoang mang của nữ chính, Thập Nhất nói thêm một câu: “Tôi đã nói cậu phân biệt rõ giữa thích và mến mộ đi mà.”
Tại sao ngốc như vậy cũng có thể làm nữ chính vậy?
[Ký chủ, nữ chính phải ngốc một chút thì mới có nhiều cảnh ngược lên ngược xuống cho độc giả xem chứ?]
[Không, nếu ta làm nam chính sẽ không bao giờ thích kiểu con gái ngu ngơ này đâu. Quá mệt mỏi.]
Đại Thần: Đừng mơ tưởng nữa, vai nam chính sẽ không bao giờ tới lượt cô đâu. Làm ơn nhớ rõ giới tính của mình được không?
Tâm Đan vì những lời Thập Nhất nói mà tâm hồn vẫn đang lơ lửng treo trên cành cây, thì Trí Thành cũng vừa lúc tới nơi. Mặc dù đã nghỉ hè, nhưng bọn họ còn cuộc thi CEO challenge vào một tháng nữa.
Nhìn Hạ An Di đứng dậy chuẩn bị rời đi, nữ chính vội vàng nắm tay cô gái, tự nhiên nói mấy lời kỳ lạ đó với cô xong rồi bắt cô ở lại đây với riêng Trí Thành là thế nào?
Thập Nhất giống như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của nữ chính. Gỡ tay cô ra: “Tôi không có tham gia cuộc thi đâu. Tôi về đây. Chúc hai người may mắn. Tôi còn nhiệm vụ đi đón sĩ tử đi thi đại học về nữa.”