Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 105: Chương 105: Bệnh Nữ Ăn Vạ (32)




Cuộc tranh đấu giữa ba tập đoàn vẫn diễn ra trong sự thờ ơ của Thập Nhất, thời gian về nhà của ông Hạ ngày càng hiếm hoi. Bà Hạ cũng bắt đầu đến công ty nhiều hơn để trợ giúp cho ông, nên thời gian chủ yếu của Thập Nhất là ở nhà cùng với Hạ Dư. Hôm nay không biết có chuyện gì mà cậu nhóc cứ thấp tha thấm thỏm đứng ngồi không yên làm cô muốn nổi cáu theo.

“Hạ Dư, nếu cậu muốn đi vệ sinh thì đi đi. Ở đây đi đi lại lại làm gì hả?”

“Chị, ngày mai sẽ có kết quả thi đại học nên em… lo lắng quá.”

Thập Nhất đã hứa sẽ giúp cậu theo đuổi bóng đá chuyên nghiệp nếu cậu đạt điểm tối đa trong kì thi đại học. Đây vốn dĩ là chuyện không tưởng đối với Hạ Dư, nhưng sau thời gian được ôn tập bởi cô, chưa bao giờ cậu cảm thấy có hy vọng đến thế này.

Tâm trạng nôn nao, hồi hộp của một sĩ tử chờ kết quả thi đại học Thập Nhất không hiểu được, cô chỉ biết là đã đến giờ đi ngủ mà tên nhóc này vẫn không chịu đi về nên cô chỉ đành dùng bạo lực để đá đít nó ra khỏi phòng.

“Về ngủ đi, cậu có lo thêm nữa thì điểm của cậu cũng không cao hơn được đâu.”

Ngày hôm sau, từ buổi sáng đến trưa Thập Nhất vẫn không trông thấy Hạ Dư ra ngoài dùng bữa, cũng không thấy chạy sang khoe khoang điểm số với cô.

Ừm… cô đoán chắc là cậu ta chẳng thể đạt được điểm tối đa rồi.

Lúc Thập Nhất đi tới gõ cửa phòng Hạ Dư liền thấy cậu nhóc mang theo đôi mắt hồng hồng và gương mặt buồn rười rượi. Nhìn thấy cô, đôi mắt cậu ta lập tức ầng ậng nước mắt.

Mỗi môn của Hạ Dư đều đạt điểm số cao từ tám đến chín điểm, có môn toán cậu còn được trọn vẹn điểm mười. Nhưng tất nhiên là nó vẫn cách xa với yêu cầu đạt điểm tối đa của Thập Nhất.

Không đợi cô lên tiếng an ủi thì Hạ Dư đã nói mình không muốn bị làm phiền rồi đóng cửa tự kỷ.

Thập Nhất cũng không nghĩ mình đủ khả năng để an ủi cậu ta lúc này nên chỉ đơn giản là thông báo điểm số của Hạ Dư cho ông bà Hạ biết mà thôi. Cả hai ông bà đều không thể tin vào lời cô nói cho đến khi bọn họ tận tay tra cứu điểm số của con trai.

Ngay hôm ấy cả hai người đều trở về Hạ gia, nhưng Hạ Dư thì không hề có ý định đi ra ngoài gặp mặt bất kỳ ai.

“Nó đang thất vọng vì không đạt điểm tối đa.” Thập Nhất đơn giản vắn tắt nguyên nhân của cậu ta.

Bà Hạ có vẻ bất ngờ nhưng ông Hạ thì không, bởi vì không lâu trước đây giữa Thập Nhất và ông Hạ đã có một vụ cá cược, rằng trong kì thi đại học Hạ Dư có thể đạt điểm số tuyệt đối hay không. Và điều kiện cũng giống như cô nói với Hạ Dư.

Ông Hạ vốn cho rằng đứa con trai này không thể nào đạt được điểm số tuyệt đối nên đã thoải mái đồng ý. Nhưng điểm số bây giờ cũng đã là ngoài sức tưởng tượng của ông rồi.

“Đây chính là nguyên nhân mà con với Hạ Dư hay về muộn. Mấy tháng qua cậu nhóc đã ôn tập rất chăm chỉ.”

Lúc Hạ Dư bắt đầu việc học với cô chỉ vì sự bất chấp, không còn cách nào khác, nhưng sau đó cậu ta dần dần tin tưởng hơn về khả năng của mình, cũng kỳ vọng rất nhiều. Vì thế mà bây giờ cậu ta hẳn đang thấy rất thất vọng.

Ông Hạ nghe Thập Nhất nói, cảm thấy có chút thất bại trong việc làm ba, ông chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con trai Hạ Dư này sẽ có lúc nghiêm túc học hành như thế.

“Con đề nghị lời cá cược đó với ta vì tin tưởng nó có thể làm được sao?”

“Không ạ.”

Câu trả lời ngoài dự kiến làm ông Hạ có chút sững sờ.

Đúng thế, Thập Nhất chưa bao giờ tin tưởng trong thời gian ngắn ngủi ấy, mình có thể khiến cho Hạ Dư làm được việc mà những học sinh khác phải mất mười mấy năm chăm chỉ học hành cũng chưa chắc làm được.

Thứ cô muốn chỉ đơn giản là cho ông Hạ nhìn thấy vì ước mơ của mình Hạ Dư có thể nỗ lực đến thế nào.

“Mặc dù Hạ Dư chẳng đạt được điểm số tối đa, nhưng chừng ấy cũng đủ để thắng cược rồi nhỉ?”

Trước câu hỏi của Thập Nhất, ông Hạ trở nên bối rối, bà Hạ lúc này mới lên tiếng nói với chồng mình: “Tôi nghĩ cũng đến lúc cho Hạ Dư tự lựa chọn con đường tương lai của mình rồi.”

Ông Hạ không lên tiếng đồng ý hay phản đối chỉ thở dài một cái rồi quay về phòng mình.

“An Di, con cho ông ấy chút thời gian nhé. Bởi vì Hạ Thị cũng từng là ước mơ của ông ấy.”

“Vâng.”

Thật ra cô không nghĩ lý do của ông là vì cần một người thừa kế đâu, đây chỉ là cái cớ của người cha muốn bảo vệ con mình lại không thể kiếm ra một cái cớ nào khác tốt hơn mà thôi.

Mấy ngày sau đó, không khí Hạ gia có vẻ khá u ám, Thập Nhất thấy để thằng nhóc kia tự kỷ chừng ấy thời gian là quá đủ rồi nên đi tới phòng để gọi nó ra. Nhưng khi cô đi vào thì không có ai bên trong cả.

[Hệ thống, ngươi có thể tìm vị trí của Hạ Dư không?]

[Không thể.]

[Rốt cuộc ngoại trừ thỉnh thoảng đưa ra mấy ý kiến ngu ngốc cho ta thì ngươi có tác dụng gì?]

Đại Thần nghe thấy giọng điệu chê bai của Thập Nhất một cách rõ ràng nhưng nó hoàn toàn không thấy xấu hổ.

[Ta có thể tư vấn tâm sinh lý và tám dóc giúp ký chủ xả stress trong quá trình làm nhiệm vụ.]

Wow, tác dụng lớn lao quá nhỉ?

Thập Nhất lắc đầu ngán ngẩm về độ tự tin của hệ thống Đại Thần này. Cô đi thang máy xuống tầng trệt, dự định trở về phòng mình thì trông thấy bóng dáng bà Hạ đang ngồi sụp dưới nền nhà, trong tay còn cầm điện thoại không ngừng run rẩy.

“Mẹ sao vậy?”

Gương mặt bà Hạ trắng bệch, miệng run run mấp máy: “Hạ… Hạ Dư...”

Hạ Dư bị tai nạn giao thông, đang nằm trong bệnh viện. Đó là tin tức mà bà Hạ vừa nhận được từ cuộc gọi đến từ bệnh viện. Lúc Thập Nhất và bà chạy đến thì cậu đã đang ở trong phòng cấp cứu và được phẫu thuật.

“Hiện tại loại máu hiếm RH- này ở bệnh viện không tồn đủ nên bệnh nhân đang khá nguy cấp.”

Nghe vị y tá thông báo xong thì mặt bà Hạ đã tái xanh, vừa lúc ông Hạ chạy đến cũng đã nghe thấy tất cả. Bà Hạ tỏ ra hoảng hốt khi nhìn thấy chồng nhưng gương mặt ông không hề tỏ ra kinh ngạc mà chỉ đang tràn ngập lo lắng.

Ngoại trừ ông Hạ thì Thập Nhất cũng không hề bất ngờ với điều mà bác sĩ nói, bởi vì nguyên chủ Hạ An Di vốn đã biết việc em trai cũng mang nhóm máu hiếm Rh- giống như cô. Chỉ có Hạ Dư là không biết, vẫn luôn cho rằng mình thuộc nhóm máu RH+.

“Liệu có người nhà nào của bệnh nhân có cùng nhóm máu hiếm này để hiến máu không?”

Nghe câu hỏi của bác sĩ, bà Hạ chỉ biết ôm mặt khóc.

“Có tôi.”

Thập Nhất vừa lên tiếng, ông Hạ đã lập tức hô lên: “Con điên rồi sao?”

Thập Nhất bỏ qua ánh mắt của ông, nhìn về phía vị y tá: “Tôi bị bệnh tim, tôi và người nhà sẽ ký vào biên bản cam đoan không kiện cáo về sau, làm xét nghiệm đi, em trai tôi không chờ được.”

Rosy: Sang tuần mới rồi. M.n vote ủng hộ cho tg chăm chỉ này nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.