Cố Tư Vũ nhìn Thập Nhất đầy lo lắng, hắn không muốn cô bị liên lụy vào việc này một chút nào. Vì thế hắn hướng về phía tên cầm đầu, muốn thương lượng để ông ta thả cô đi.
“Lam tổng, mục tiêu của ông là tôi cơ mà. Đừng làm khó một cô gái yếu đuối. Cô ấy không liên quan.”
“Haha… Cố thiếu à, mỡ đã dâng đến tận miệng thế này mà mèo lại không ăn thì mới thật là lạ. Không phải hai nhà Cố, Hạ định bắt tay hợp tác lén lút đâm sau lưng Lam Lâm sao? Vậy tôi cũng nên để Hạ tổng chịu chút cảm giác của sự trừng phạt chứ nhỉ?”
“Không được! Mày dám động tới một cọng tóc của cô ấy tao nhất định sẽ giết mày.”
Trong ánh mắt trừng trừng của Cố Tư Vũ, người được gọi là Lam tổng đó đã thẳng tay đấm một phát vào mặt hắn: “Mày nghĩ bây giờ mày có thể làm gì tao?”
Ông ta hếch đầu ra lệnh cho đàn em: “Bắt trói cô ta lại đây.”
Lam Tổng vừa dứt lời thì tiếng súng nổ cũng vang lên, người đàn ông đang chĩa súng vào đầu Hạ An Di đã bị thủng một lỗ ngay ấn đường. Những tiếng súng khác lần lượt vang lên, mỗi một tiếng nổ súng lại có một tên đàn ông ngã xuống. Đám lưu manh lập tức phản công nhưng những viên đạn đó đều chỉ trúng vào bia người của cô.
Nhìn tràng cảnh cô gái cướp súng, một phát bắn chết tên đàn ông đang uy hiếp mình, lại nhanh chóng dùng chính hắn ta làm bia đỡ đạn, Đại Thần lúc này xin rút lại những lời mà nó vừa nói. Cô ta là hàng “riêu” không phải “pha kè” nhé.
Thập Nhất một mình diệt gọn đám đàn ông, mỗi một phát súng của cô đều chính xác vào vị trí tử huyệt, cho đến khi tất cả đều đã ngã xuống, cô mới vứt tấm khiên bằng thịt của mình xuống đất. Cô từng bước đi tới người con trai đang ngồi trên ghế, đối diện với đôi mắt mở to của hắn.
“Sợ sao?”
Cố Tư Vũ chỉ nhìn cô, không gật đầu cũng không lắc đầu, giống như vẫn chưa thể thoát ra những gì mà mình đã nhìn thấy. Dù sao trong cuộc sống của hắn, những điều máu me như thế này chỉ có trong phim ảnh mà thôi.
Được Thập Nhất cởi trói xong, việc đầu tiên mà Cố Tư Vũ làm chính là ôm chầm lấy cô. Vòng tay của hắn rất chặt, giống như muốn khảm cô vào cơ thể của mình, cô có thể cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của hắn. Hắn đang sợ sao? Vì đã nhìn thấy cô giết người?
Ánh mắt Thập Nhất đột nhiên thay đổi, cô quay người hướng về phía cửa bóp cò… cạch…
Đùng… tiếng súng vang lên, trên ngực Thập Nhất đã có một lỗ, máu đỏ đang chảy ra.
Má nó… hết đạn cũng thật đúng lúc đấy!!!
Nhìn tên đàn ông vừa nổ súng bắn mình lại chính là người bị cô đánh ngất lúc nãy, Thập Nhất cảm thấy thật xấu hổ, là do cô ra tay quá nhẹ rồi.
Mặc kệ đau đớn ở ngực, cô lập tức lăn người đến lấy khẩu súng ở vị trí gần nhất. Tên đàn ông ấy cuối cùng cũng chết, còn cô thì chắc cũng sắp đi theo hắn rồi. Mặc dù kỹ thuật hơi kém, súng bắn bị lệch, không thể một phát chết luôn, nhưng cứ chảy máu thế này thì cô cũng ngỏm thôi.
“An Di!!!” Tiếng hét lớn của người đàn ông vang lên trong căn phòng.
Tên Cố Tư Vũ này có phải phản ứng hơi chậm không?
Hắn chạy đến chỗ Thập Nhất, bàn tay đè trước ngực ngăn cho dòng máu đang không ngừng đổ ra. Cô nhìn thấy gương mặt trắng bệch của hắn, nhìn thấy sự khủng hoảng trong ánh mắt ấy, cũng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
“Cố Tư Vũ, tôi đã nói là mình chỉ có thể sống trong một năm nữa. Tôi không có lừa thầy đúng không?”
“Không… không phải. An Di… tôi phải làm gì? Em nói đi... tôi bây giờ phải làm gì đây?” Giọng nói của hắn run rẩy và sợ hãi. Nhìn dòng máu đỏ tươi trước mắt, đầu óc hắn chỉ có một mảng trống rỗng.
Thập Nhất cảm nhận được sinh mệnh của mình đang dần bị rút đi, thôi thì chết sớm như này cũng không tồi, cô đỡ phải chịu đựng thêm cái căn bệnh tim quái ác kia.
Chỉ là… người đàn ông trước mặt này, có thể nào đừng dùng ánh mắt đau đớn kia nhìn cô nữa được không?
Đôi mắt Cố Tư Vũ đỏ lên, những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. Hình ảnh cô trong mắt hắn cũng vì thế mà nhòe dần đi.
“Nói đi… Hạ An Di… tôi phải làm gì để cứu em… An Di… xin em… tôi còn chưa cưới em… em không thể… An Di… tôi còn phải sinh con với em…”
Thập Nhất nhìn người đàn ông đang khóc một cách yếu ớt, hắn lúc nào cũng nhiều nước mắt như thế nhỉ?
“Cố Tư Vũ… tôi không phải chết vì cứu thầy. Tuổi thọ của tôi vốn dĩ chỉ được chừng đấy thôi. Đừng khóc… Tôi cũng không thể dỗ thầy đâu…”
Hơi thở của cô ngày một yếu đi, tiếng nói dần dần nhỏ xuống, đôi mắt kia cũng chầm chậm khép lại, linh hồn của cô đang bị một thứ gì đó hút lấy.
Rất nhanh sau đó, Thập Nhất đã thấy mình quay lại không gian bồng bềnh mây trắng kia, vẫn là khung cảnh toàn mây và mây ấy. Cô khẽ đưa tay chạm vào ngực mình, mới vừa nãy, ở chỗ này đã có một cảm giác âm ấm.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành xong nhiệm vụ thứ ba của mình.]
Đại Thần không tung tích lên tiếng, những đám mây trắng bắt đầu hiện lên điểm số của cô.
Điểm công đức: 3000/10000
Kẹo: 05/05
Trong thế giới này, nguyên chủ Hạ An Di rất hài lòng vì việc cô không những giúp hàn gắn quan hệ chị em mà còn giúp ông Hạ và con trai có thể gỡ bỏ mâu thuẫn nên cho cô tối đa số kẹo. Tuy nhiên điểm công đức của cô thì rất thấp.
[Mặc dù ký chủ đã giúp nam nữ chính không còn oán hận thế giới nhưng lại khiến bọn họ xa cách nhau, lệch đi quỹ đạo ban đầu của cốt truyện. Không chỉ vậy, đối với việc xử lý tra nam Minh Viễn, hệ thống cảm thấy cô quá sơ sài. Lẽ ra cô phải khiến cho hắn ta trải nghiệm cảm giác mà hắn đã làm với các cô gái. Chứ không phải chỉ đơn giản là hủy hoại danh dự và sự nghiệp của hắn.]
Thập Nhất nghe Đại Thần giải thích xong không phản pháo điều gì, vì sự thật là cô chỉ sử dụng cách đơn giản nhất để làm hắn biến mất khỏi tầm mắt của nữ chính mà thôi.
[Ký chủ, trừng trị kẻ xấu thật thích đáng là một trong những tiêu chí chấm điểm công đức của hệ thống. Những nhiệm vụ sau cô nên chú ý về điều này.]
“Nhưng không phải ngươi đã nói sẽ nhân đôi điểm nếu ta cứu Cố Tư Vũ sao?”
[Ta tưởng cô chê nhân đôi mà.]
Người lúc đó kiêu ngạo nói nó tìm người khác chính là cô đấy.
“Dù sao ta cũng cứu Cố Tư Vũ rồi còn gì. Ngươi tính cho ta làm không công?”
[Đại Thần ta rất chính trực, mới không bóc lột người lao động như vậy đâu. Đây là số liệu của ký chủ sau ba nhiệm vụ.]
Tên: Thập Nhất.
Điểm công đức: 20000.
Đạo cụ: Trống.
Phần thưởng: Trống.
Kẹo: 08
[Ký chủ có muốn xem thế giới này sau khi mình đi không?]
Câu trả lời của Thập Nhất vẫn như cũ là không, cô chỉ muốn nhanh chóng đến thế giới nhiệm vụ tiếp theo của mình.
Sau khi Thập Nhất đi, hình bóng một một người nào đó lại xuất hiện trong không gian trắng ấy.
[Lúc cần tìm ngươi thì chẳng thấy mặt mũi đâu hết. Này, lần trước ngươi có biết cô ta uống say rồi mất hết lý trí luôn không hả? Tại sao ngươi không đưa thông tin này cho ta?]
“A… không đưa sao? Vậy chắc là ta quên rồi.”
Đại Thần tức đến hộc máu, thông tin quan trọng như vậy cũng có thể quên được?
[Nhưng mà này, ta ở bên cô gái ấy một thời gian, cũng đâu thấy cô ta đến nỗi xấu xa như ngươi nói đâu?]
“Ồ… vậy ngươi thấy nó là người tốt sao?”
Câu hỏi này làm Đại Thần cảm thấy hơi khó trả lời. Mặc dù ký chủ này lúc đánh nhau có mạnh bạo một chút, lúc giết người cũng không chút run tay. Nhưng cô ta lại không đánh người bừa bãi, một số trường hợp còn ra tay giúp đỡ người khác, không giữ hận thù với bất kỳ người nào. Ít nhất đây không phải là người độc ác, như vậy cũng coi là có một phần người tốt rồi nhỉ?
Đại Thần trả lời một cách không chắc chắn lắm:
[Cũng tốt.]
Nghe thấy câu trả lời, trong không gian vang lên tiếng cười khe khẽ.
“Thật ra nó thừa sức để khiến một người trở nên sống dở chết dở nhưng đối với Minh Viễn lại không mấy quan tâm. Ngươi biết tại sao không? Vì nó không để ý đến bất kỳ một việc xấu nào tên đó từng làm, cho dù tên đó có cưỡng hiếp, phóng hỏa hay giết người thì đối với nó, hắn cũng giống hệt như những người qua đường khác mà thôi. Nếu không phải tên đó liên quan đến nhiệm vụ thì nó còn chẳng muốn động tay.”
Đại Thần nghe xong có chút hoang mang, nhưng việc đó thì nói lên điều gì?
Bóng dáng thiếu nữ in trên đám mây dần dần biến mất, chỉ để lại một câu nói vang vọng: “Để xem thế giới sau, người như vậy thì sẽ trở thành một vị anh hùng như thế nào…”