Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 219: Chương 219: Chị Đại Muốn Yêu Sớm (15)




Vương Gia Hải ngồi trong lớp thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xuống vị trí của Thập Nhất và Mạc Lâm đang ngồi. Có lẽ hắn đã cảm nhận được gì đó từ sau bữa cơm trưa, nên chiều hôm đó, hắn lần nữa hẹn gặp Thập Nhất sau giờ học, và cô vẫn luôn không từ chối lời mời của hắn.

Hai người gặp nhau tại một quán cà phê, Vương Gia Hải còn chưa kịp hỏi han điều gì đã bị một hộp quà đập vào mắt.

“Cái gì vậy?”

“Quà cho cậu. Mở xem đi.”

Vương Gia Hải lại không vội mở nó mà đẩy hộp quà về phía Thập Nhất: “Tôi đã nói sẽ tùy tiện nhận quà của cậu.”

“Bạn bè tặng quà cho nhau cũng không được sao?”

Vương Gia Hải không vui: “Nếu cứ là bạn liền có thể tặng quà vô tội vạ thì cậu chắc phải tặng cho rất nhiều người rồi nhỉ?”

“Tôi lần đầu tiên tặng quà cho nam sinh.”

La Kỳ Kỳ thật sự chưa tặng quà cho thằng nhóc nào đâu. Dù Thập Nhất chỉ nói sự thật thôi thì câu nói này vào tai đối phương vẫn vô cùng mùi mẫn.

Vương Gia Hải đã không còn từ chối món quà nữa. Hắn mở ra và trông thấy đó là một chiếc đồng hồ vô cùng tinh xảo, giá trị nhất định không nhỏ.

Vương Gia Hải tỏ vẻ bối rối: “Cái này đắt lắm phải không?”

“Cậu xứng đáng với nó nên không phải lo.”

“Tôi có làm được gì cho cậu đâu?”

Nó xứng đáng để câu được lòng tham của mi. Thập Nhất nghĩ vậy đấy, nhưng mở miệng ra lại phải nói như vầy: “Cậu là người đầu tiên muốn làm bạn với tôi.”

Trong bụng Vương Gia Hải lập tức sướng rơn, khóe miệng hắn cong lên: “Tôi… không thật sự chỉ muốn làm bạn với cậu đâu.”

Nếu như là bình thường người ta sẽ hỏi lại hắn muốn làm gì, nhưng Thập Nhất lại cố tình không hỏi ra câu đấy mà chỉ muốn kết thúc luôn: “Hôm nay tôi có lịch học kèm rồi. Không thể ngồi với cậu lâu hơn.”

Ý định bày tỏ của Vương Gia Hải cứ thế thất bại.

“Học kèm? Vậy là với Mạc Lâm sao?”

“Ừm.”

“Mạc Lâm trước đây hình như không thích cậu lắm. Cậu ta không gây khó dễ cho cậu chứ?” Vương Gia Hải rõ ràng biết mối quan hệ của bọn họ đang tốt lên lại cố tình nhắc tới việc cũ.

“Cậu ta chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi. Không có gì là gây khó dễ cả.”

“Kỳ Kỳ, cậu có muốn đổi qua học chung với tôi không?”

“Không được!”

Thập Nhất phản ứng quá nhanh làm Vương Gia Hải hơi bất ngờ. Cô vội vàng giải thích thêm: “Đây là người thầy Chu tự sắp xếp cho tôi. Không phải nói đổi là đổi.”

“Ừm. Tôi biết rồi. Vậy cậu đi cẩn thận nhé.”

“Ừm. Chào cậu.”

Thập Nhất thấy phải đẩy nhanh kế hoạch thôi. Cứ thế này người mệt mỏi chính là cô.

Rời khỏi quán cà phê, cô cầm điện thoại lên và gọi điện cho ai đó: “Này, liên hệ với Thanh Thanh đi. Tôi sẽ gửi vị trí Vương Gia Hải qua cho cậu.”

Thập Nhất cúp điện thoại, gửi vị trí cùng với một phong bao lì xì qua wechat tên A Mao, người này là một trong hai tên đàn em của La Kỳ Kỳ ở trường.

Sau đó, cô bắt taxi trở về La gia. Dù cô đã về rất sớm thì vẫn đối diện với sự không vui của Mạc Lâm.

“Đừng nói chị lại đi gặp Vương Gia Hải đấy nhé?”

“Nếu tôi gặp hắn thì cậu sẽ tức giận hả?”

Mạc Lâm không trả lời mà hừ lạnh một cái. Dù hắn có nói mình tức giận thì cô cũng đâu có chịu nói rõ mọi chuyện cho hắn nghe.

Mạc Lâm đi tới bàn học ngồi xuống: “Học thôi.”

“Tôi còn chưa ăn tối nữa.”

“Vậy thì chị đi ăn đi. Ăn xong rồi học.”

“Không phải hôm trước đã nói sẽ hẹn hò với nhau sao? Tối nay chúng ta cùng đi luôn đi.”

Thập Nhất hứng khởi đi tới nắm tay Mạc Lâm nhưng bị hắn phũ phàng là từ chối: “Không được. Hôm nay là lịch học kèm, hơn nữa tôi cũng ăn no rồi.”

“Cậu vì ghen nên bây giờ giận dỗi tôi hả?”

“Tôi không thèm ghen. Sắp thi rồi, chị nhất định phải học hành cho đàng hoàng. Nếu năm nay còn ở lại thì đừng hòng nhìn mặt tôi.”

Không được hẹn hò, Thập Nhất chỉ có thể mặt lạnh ngồi nghe Mạc Lâm giảng bài.

“Chị hiểu chưa?”

“Không hiểu.” Thập Nhất đã rút ra kinh nghiệm sương máu là phải giả ngơ nếu muốn kéo dài thời gian bên cạnh hắn.

So với việc cả một buổi tối ngồi xem phim kinh dị đợi đến khi buồn ngủ thì cô thích được ngắm Mạc Lâm như thế này hơn.

Cô gái chống cằm, ngắm nhìn thiếu niên, mặc dù còn khá non nớt nhưng vẫn nét nào ra nét đó lắm. Khác với bản tính độc miệng, gương mặt Mạc Lâm lại thiên về ôn nhu nhiều hơn.

Mấy sợi tóc đen rũ xuống vầng trán cao càng làm nổi bật lên vẻ thanh thoát xuất thần. Cảnh đẹp ý vui như vậy khiến Thập Nhất không thể rời mắt. Đôi mắt cô từ từ lướt xuống dưới… vẫn là không có chút cơ ngực nào.

“Cậu không tính chơi thể thao à?”

Thập Nhất vừa nói xong đã bị một cuốn vở đập vào đầu kêu cái bốp.

“Có chịu học hành nghiêm túc không hả?” Mạc Lâm tức giận thở phì phò, đừng tưởng hắn không biết cô gái này nãy chỉ toàn ngồi săm soi cơ thể hắn.

Thiệt hết nói nổi mà!

“Đã không cần nghe giảng thì chắc chắn biết làm hết rồi đúng không? Mau làm bài tập cho tôi. Chị mà làm sai thì coi chừng đó!”

“Cậu nên tập thể thao đi. Bụng hay tay đều không có chút cơ bắp nào thì thôi. Đến ngực cũng quá nhỏ rồi!”

Thập Nhất vẫn nhớ thương không quên việc này khiến Mạc Lâm nổi giận: “Ngực tôi nhỏ hay lớn không liên quan đến chị!”

“Có chứ. Tôi thích ngực lớn!”

“Chị thích ngực lớn thì sao không đi yêu con gái luôn đi!”

“Vậy cậu đồng ý phẫu thuật chuyển giới hả?”

Mạc Lâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của người đối diện mà nghẹn lời, những lời này hoàn toàn không phải thật tâm chị ta đúng không?

La Kỳ Kỳ hắn biết sẽ không biến thái đến mức đó đâu… Nhỉ???

Trông thấy bộ dạng hoang mang của Mạc Lâm, Thập Nhất mặc dù thất vọng nhưng vẫn mở miệng an ủi: “Thôi được rồi. Tôi biết cậu sợ đau không dám phẫu thuật đâu. Không sao, dù cậu là nam tôi vẫn thích.”

Nói xong cô gái còn giống như thở dài một cái: “Dù sao cũng quen rồi.”

Mạc Lâm cứng họng đến không nói lên lời, cái này… cái này…

Nếu không phải biết rõ giới tính của đối phương thì hắn còn tưởng mình đang được một tên con trai nào đó tỏ tình đấy!

“La Kỳ Kỳ, chị bị ấm đầu à?” Mạc Lâm đưa tay sờ lên trán Thập Nhất, “Không sốt. Vậy ra đầu óc chị thật sự có bệnh rồi!”

Thập Nhất nắm lấy cánh tay đang đặt trên trán mình: “Không phẫu thuật được nên cậu ráng chơi thể thao đi. Nghe bảo học bơi sẽ giúp ngực phát triển lắm. Mai tôi đăng ký cho cậu một khóa nha?”

Mạc Lâm:!!! Điên rồi, hắn thật sự điên rồi mới có cảm giác khác lạ với cô gái thần kinh như này!

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói với cô: “La Kỳ Kỳ!!! Để tôi đăng ký cho chị một suất bệnh viện tâm thần ha?”

Trông bộ dạng Mạc Lâm giống như sắp đuổi mình đến nơi thì Thập Nhất mới chịu ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi làm bài tập.

Mạc Lâm sau đó phải vào nhà vệ sinh rửa mặt để trấn tĩnh lại, hắn sắp bị cô gái kia làm cho tăng xông luôn rồi.

Nhìn bản thân trong gương, đột nhiên tầm mắt Mạc Lâm bất giác nhìn về vùng ngực của hắn, cánh tay, rồi lại vén áo lên xem. Một vùng bụng phẳng lì cùng eo thon không có chút mỡ.

Hắn biết cơ thể mình hơi gầy, so với một số đồng bạn thì chính là chỉ được cái dài xương thôi. Nghĩ đến lời chê bai của ai đó, Mạc Lâm bực dọc thả áo xuống.

“Không phải mình còn lớn lên nữa sao! Đợi thử vài năm nữa xem! Hừ...”

Khi Mạc Lâm quay lại thì Thập Nhất cũng gần kết thúc bài tập của mình rồi. Hắn ngồi bên cạnh, yên tĩnh đợi cô làm xong.

Trong lúc ấy, ánh mắt hắn vẫn luôn không rời khỏi sườn mặt Thập Nhất.

Cho đến khi gương mặt cô gái đột nhiên đến gần hắn từ khi nào thì Mạc Lâm mới giật mình suýt té ngửa.

Thập Nhất cong cong khóe môi: “Xong rồi nè. Kiểm tra đi.”

“À… ừm.”

Bởi vì làm đúng hết thì buổi học cũng sẽ kết thúc nên Thập Nhất đã cố tình làm sai mấy câu. Đợi khi hoàn thành xong tất cả thì đã hơn mười một giờ đêm rồi.

Thập Nhất thỏa mãn chuẩn bị về phòng ngủ thì Mạc Lâm đột ngột lên tiếng hỏi: “Chị có muốn tham gia làm gian hàng trong lễ hội trường không?”

Sắp tới sẽ diễn ra một lễ hội truyền thống của trường, tại lễ hội này mỗi lớp đều phải tự thiết kế làm một gian hàng bán vật phẩm hay dịch vụ gì đó. Khách hàng là học sinh tại trường và cả những người bên ngoài. Đây là dịp đặc biệt cho học sinh được thỏa sức sáng tạo, cũng như vui chơi và gắn kết tình bạn.

“Lớp chúng ta sẽ mở một quán cà phê mèo, tôi cũng tham gia nữa. Hai năm trước chị chắc chưa có cơ hội làm đúng không, vậy thì-”

“Không muốn.” Thập Nhất không cần suy nghĩ nhiều đã từ chối. Có kẻ ngốc mới muốn ôm thêm việc vào người.

Mạc Lâm nhíu mày: “Tôi nói tôi cũng tham gia.”

“Cậu tham gia thì sao?”

“Nhân viên quán cà phê mèo sẽ phải hóa trang ăn mặc giống mèo. Chị… không tò mò à?”

Nói thẳng thắn thì chính là chị không muốn trông thấy bộ dạng đặc biệt đấy của tôi à?

Tai ai đó đã đỏ lên, mà Thập Nhất thì vẫn khá dửng dưng: “Tôi không thích mèo, tôi thích chó hơn.”

Mạc Lâm bị sự thẳng thắn của Thập Nhất làm cho tức chết. Vị trí thành viên làm gian hàng vốn được kha khá người đăng ký vì không những có được trải nghiệm thú vị mà còn rất có ích cho học bạ sau này.

Hắn định đi cửa sau cho cô nhưng lại bị từ chối thế đấy!

Mạc Lâm vừa giận dỗi lại vừa xấu hổ vì những gì mình đã nói để dụ dỗ đối phương. Hắn vội vàng đuổi Thập Nhất về.

Hừ… Mèo đáng yêu như vậy chỉ có cô gái ngốc như cô ta mới không thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.