Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 222: Chương 222: Chị Đại Muốn Yêu Sớm (18)




Kể từ sau hôm đó, Mạc Lâm đối với các tiếp xúc thân mật của Thập Nhất đã không còn quá phản kháng nào nữa. Nhưng tuyệt nhiên khi hỏi hắn có thích cô không thì Mạc Lâm luôn tránh né hoặc đánh trống lảng không trả lời.

Lúc này, hai người đang cùng gia đình dùng bữa sáng tại nhà họ La. Thập Nhất nhìn thấy vết bẩn ở khóe miệng Mạc Lâm nên theo thói quen lấy khăn giấy lau đi.

Tay cô chỉ vừa chạm vào mặt hắn một cái, Mạc Lâm liền giống như bị giật mình. Hắn cười gượng gạo cầm lấy khăn tự lau: “Cảm ơn chị.”

Mà hai ánh nhìn từ đối diện cũng lập tức chiếu đến người Thập Nhất.

Trong khi bà Mạc cười hài lòng thì hành động săn sóc của cô thì ông La lại nhìn Thập Nhất bằng con mắt nghi hoặc.

“Lâm Lâm…”

Ông La đột nhiên mở miệng làm Mạc Lâm muốn đứng tim, tay nắm chặt đôi đũa, đáp lời: “Vâng?”

“Sáng nay cả mẹ và dượng đã định cùng các con tham gia lễ hội trường nhưng bây giờ lại có việc bận đột xuất mất.”

Nghe ông La nói xong, Mạc Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải điều hắn đang nghĩ.

“Dạ, không sao đâu dượng. Mấy cái này năm nào cũng có. Lần sau hai người tham gia cũng được ạ.”

“Vậy Kỳ Kỳ giúp ba tới ủng hộ gian hàng của em trai nhé?”

“Ba kêu con ủng hộ mà không đưa gì hả? Ví dụ như thẻ đen chẳng hạn?” Thập Nhất tranh thủ bào người cha nhiều tiền.

Ông La mặc dù không cho cô thẻ đen nhưng cũng rất rộng lượng chuyển khoản một mớ số không.

Đợi khi hai người rời nhà đến trường rồi thì Mạc Lâm mới quay qua mắng Thập Nhất: “Tôi dặn chị phải cẩn thận trước mặt bố mẹ rồi mà.”

“Tại sao phải cẩn thận?”

“Còn hỏi nữa. Chị muốn bố mẹ biết chuyện giữa chúng ta sao?”

“Chuyện giữa chúng ta? Giữa chúng ta thì có chuyện gì?”

Thập Nhất cố tình giả ngu làm Mạc Lâm cứng họng.

Hắn không thể nói rõ bằng lời mối quan hệ giữa bọn họ là gì, bởi chính hắn hoàn toàn chưa công nhận điều đó, cũng chưa hề ngỏ lời gì với cô.

Biết đối phương đang muốn làm khó mình, Mạc Lâm giận dỗi tăng tốc độ đi lên trước.

Hắn còn phải chuẩn bị mở gian hàng nên Thập Nhất không đuổi theo mà rẽ sang một hướng khác. Đợi khi Mạc Lâm quay ra sau đã không còn thấy cô gái kia đâu, liền tức đến giậm chân.

Thập Nhất sau khi tách khỏi Mạc Lâm đang đi loanh quanh một mình trong sân trường. Bởi vì là lễ hội tụ tập học sinh cả trong và ngoài nên hôm nay sân trường đặc biệt đông đúc, nhộn nhịp.

Cô không thích những nơi náo nhiệt như vậy, nhưng muốn tìm một chỗ yên tĩnh vào hôm nay thật sự là không có.

“Đại tỷ, đại tỷ.”

Từ xa đã nghe thấy tiếng của hai tên đàn em gọi cô.

Bên cạnh bọn hắn là cô gái hôm đi hát karaoke mà Thập Nhất đã gặp, cũng là người cùng lên xe với Vương Gia Hải hôm ấy.

“Này, cậu bảo tới đây sẽ gặp được Gia Hải mà. Cậu ta đâu?”

“Thanh Thanh à, cậu đợi chút đi. Đằng nào chút nữa cậu ta cũng tới đây thôi. Có đại tỷ ở đây mà.”

Cô gái được gọi là Thanh Thanh kia nhìn tới Thập Nhất, quan sát từ trên xuống dưới. Thấy bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ của cô thì hếch mặt:

“Gu của Vương Gia Hải cũng mặn quá đấy. Lại đi thích bà cô nghèo này?”

Bà cô? What the f***.

Mặc dù cách gọi đó không sai nhưng chị đây hiện tại là cô bé đáng yêu 17 tuổi đấy nhá!

Thập Nhất không hề nổi giận, chỉ nói với tên đàn em: “A Mao, gọi Vương Gia Hải đến đi. Không thể để cháu gái xinh đẹp đây chờ đợi được.”

Tên được gọi là A Mao gãi đầu: “Hồi nãy em gọi rồi mà cậu ta không nghe.”

Thập Nhất lấy điện thoại ra, chỉ vài hồi chuông đã có người bắt máy.

“Cậu ở đâu?”

“Tới phía trước dãy năm ba đi. Tôi đang ở đó.”

Sau cuộc gọi, rất nhanh đã thấy Vương Gia Hải xuất hiện, chỉ là mặt hắn ta có hơi khựng lại khi thấy cô gái Thanh Thanh kia cũng ở đây.

“Chào mọi người.”

Thanh Thanh lập tức chạy đến ôm cánh tay hắn vô cùng thân thiết: “Gia Hải, cậu tới rồi hả?”

Vương Gia Hải muốn kéo tay ra nhưng cô gái dường như không có ý định buông tha.

“Thanh Thanh, cậu không nên làm vậy. Tôi không thích đâu.”

Nghe giọng điệu nghiêm túc ấy, cô gái chỉ đành buồn bực buông tay ra. Sau đó cô vẫn luôn đi bên cạnh hắn mặc cho sự chú ý của Vương Gia Hải toàn bộ đều dành cho Thập Nhất.

“Kỳ Kỳ, cậu muốn qua gian hàng năm hai xem không? Hình như ở đó có khá nhiều chỗ bán bánh.”

“Sao cũng được.”

Thanh Thanh lập tức chen vào: “Gia Hải à, chị gái lớn hơn chúng ta hai tuổi lận đó. Cậu gọi như thế thật không phải phép.”

Vậy trước đó cô ta gọi Thập Nhất là bà cô thì rất phải phép ấy nhỉ?

“Thanh Thanh, Kỳ Kỳ là bạn tôi. Việc tôi xưng hô với cậu ấy là gì đều không quan trọng.”

Vương Gia Hải đáp xong lại quay sang nhìn Thập Nhất, thấy cô không có biểu cảm gì khác lạ thì hơi thất vọng.

Thập Nhất miễn cưỡng đi dạo chơi gian hàng cùng đám người đó, cũng chứng kiến được hành vi vung tiền như nước của Thanh Thanh.

Trên miệng cô gái lúc cũng gắn hai chữ “Gia Hải“. Cho dù Vương Gia Hải có lắc đầu hay không thì cô ta cũng sẽ mua, mua, mua, bất kỳ thứ gì hắn ta động tới.

Haizz… Đúng là có phong thái phú bà của tương lai mà.

“Kỳ Kỳ, cậu ăn sáng chưa? Có muốn ăn gì không? Năm ba nhiều gian hàng ẩm thực lắm đó.” Vương Gia hải đã có “tiểu phú bà” ở bên cạnh nhưng vẫn không quên quan tâm Thập Nhất.

“Tôi ăn rồi.”

“Gia Hải, tớ chưa ăn nè. Chúng ta đi mua đồ ăn đi. Tớ sẽ bao tất cả mọi người.” Tiểu phú bà Thanh Thanh lên tiếng, được hai tên đàn em vô cùng ủng hộ.

Mấy gian hàng đồ ăn ở năm ba là đông người nhất. Thập Nhất không muốn chen lấn nên quyết định tìm một chỗ ngồi đợi.

Chỉ tầm mười phút sau Vương Gia Hải đã quay lại, còn Thanh Thanh gì đó thì không thấy đâu.

“Bánh của cậu nè.”

“Tôi không thích bánh ngọt.”

Bàn tay đang đưa ra của Vương Gia Hải bị chưng hửng.

Hắn giống như không để ý mà thu tay lại, ngồi xuống cạnh Thập Nhất, rồi đột nhiên giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi và Thanh Thanh không có gì.”

“Ừm. Vậy sao?”

Thái độ như vậy của Thập Nhất khiến Vương Gia Hải không biết đâu mà lần.

Thật sự giữa hắn và Thanh Thanh chỉ có chút liên hệ sau vài lần vô tình gặp gỡ. Cô gái này đặc biệt nhiệt tình với hắn, hình như gia đình cũng rất có điều kiện nhưng mục tiêu bây giờ của Vương Gia Hải chỉ có La Kỳ Kỳ mà thôi.

Chỉ là cô gái này vẫn luôn không nóng, không lạnh, rất khó nắm bắt.

“Phải rồi, thẻ tín dụng của cậu vẫn đang ở chỗ tôi nè. Hôm nay mới nhớ đem trả cho cậu.”

Thập Nhất nhận lấy thẻ xong liền cất vào túi, không hỏi han hay kiểm tra số tiền đã dùng.

“Cậu cũng thiệt gan dạ khi đưa thẻ cho người khác.”

“Không sao. Tôi tin tưởng cậu.”

Hắn thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không vì chút lợi nhỏ trước mắt mà bỏ qua cả núi vàng. Ý của Thập Nhất là vậy nhưng vào tai Vương Gia Hải lại chính là “tôi tin tưởng vào nhân phẩm của cậu“.

Hắn ta lập tức hưng phấn: “Có rất nhiều gian hàng đồ chơi thú vị. Tôi dẫn cậu đi được không?”

“Tôi có hẹn rồi.”

Thập Nhất nhìn đồng hồ thấy đã đến chín giờ thì đột nhiên đứng dậy.

“Hả? Kỳ Kỳ, cậu đã gọi tôi ra đây mà.”

“Ừm. Mọi người đều muốn tìm cậu đi chơi nên tôi đã gọi thử.”

Trong lòng Vương Gia Hải nổi lên một trận tức giận. Nãy giờ cô liên tục nhìn đồng hồ là bởi vì có hẹn với người khác?

Không phải trước đây cô ta vẫn luôn không từ chối đề nghị của hắn sao?

“Kỳ Kỳ, tôi ra đây chỉ vì muốn gặp cậu. Nếu cậu bỏ tôi ở đây thì tôi thật sự sẽ rất buồn đấy.”

Thập Nhất hướng mắt về một hướng, nơi đó có ba người đang đi về hướng này: “Có rất nhiều người chơi cùng cậu mà. Không buồn đâu.”

Trông thấy cô gái chuẩn bị đi, Vương Gia Hải vội vàng đưa tay ra giữ lại, nhưng thứ hắn bắt được chỉ là không khí.

Thập Nhất cứ thế đi thẳng bỏ mặc hắn ở đấy.

Nhìn theo bóng dáng cô gái đã đi, có thứ gì đó nhen nhóm trong lòng hắn, không chỉ tức giận mà còn cả khó chịu và không cam tâm.

“Gia Hải, hồi nãy cậu trở về vội quá đấy. Ở đó vui ơi là vui luôn. Chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh hoạt hình được không?” Thanh Thanh ôm lấy cánh tay Vương Gia Hải.

Lần này, hắn không đẩy cô gái ra như lúc sáng, đã vậy còn chấp nhận đề nghị kia: “Được thôi. Chúng ta cùng đi chụp hình.”

Thanh Thanh được đồng ý quá dễ dàng nên có chút bất ngờ, trước đó hắn còn đang rất khó tiếp cận.

Cô gái lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy mau đi thôi. Nhìn xem, tớ mua rất nhiều đồ cho cậu luôn đó. Cậu xem cái đồng hồ này có đẹp không?”

“Đẹp sao? Tớ chỉ thấy nó rất rẻ tiền.”

“A… Đúng đúng, tớ cũng thấy vậy. Không đẹp chút nào. Vậy cậu thích đồng hồ của hãng nào? Rolex, hublot hay omega?”

“Chúng quá đắt tiền rồi, tớ không nghĩ mình có cơ hội động đến nó đâu.”

“Sao lại không có chứ? Cậu có tớ đây còn gì? Hay chúng ta đừng ở đây nữa. Để tớ đưa cậu đến một nơi thích hợp với chúng ta hơn.”

Trong khi Vương Gia Hải và Thanh Thanh nói chuyện, hai tên đàn em ở phía sau rất biết ý nhanh chóng rời đi chỗ khác.

Còn về phần Thập Nhất, chia tay với Vương Gia Hải xong, cô một đường đi thẳng đến lớp học của mình. Ở nơi đó đã được trang trí hoa lá cành để biến thành một quán cà phê mèo phiên bản trường học.

Bọn họ làm ăn rất khá bởi vì chỗ ngồi bên trong đều kín mít, chỉ còn một bàn trống duy nhất.

Thập Nhất vừa đặt mông ngồi xuống thì đối diện cũng vừa lúc có một người khác đi tới.

“Chào hội trưởng. Ban tổ chức mà rảnh rỗi đến đây chơi luôn à?”

“Rảnh mới đến được đây.”

Giang Thiên Hạo vừa ngồi xuống, vừa ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm ai đó.

“Kính chào quý khách.”

Rất nhanh đã có một bé mèo đến nhận order bàn của bọn họ. Bởi vì không phải Vu Tiểu Ân nên trông nam chính khá thất vọng.

Thập Nhất không ngại ngùng hỏi thẳng: “Tôi muốn mèo Mạc Lâm phục vụ.”

“A… Mạc Lâm hiện tại đang phục vụ bàn khác, liệu quý khách có thể-”

Không đợi bạn học nói xong, Thập Nhất đã cướp lời: “Tôi trả tiền gấp mười.”

Nghe thấy trả gấp mười anh bạn mèo đen lập tức mắt sáng, vội vàng đi gọi Mạc Lâm ngay.

Giang Thiên Hạo ở bên cạnh chỉ biết trố mắt kinh ngạc.

Cô… Cô gái này vừa làm hết những gì hắn ta suy nghĩ trong đầu. Bây giờ mà hắn nói theo thì chẳng khác nào bắt chước cô ta rồi. Híc…

Nam chính lẳng lặng rơi nước mắt.

Đại Thần đang xem khinh bỉ: Nam chính ngốc, lại để một nữ phụ cướp mất kịch bản. Vô dụng!

Thập Nhất: Cao thủ không bằng tranh thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.