Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 224: Chương 224: Chị Đại Muốn Yêu Sớm (20)




Sau ngày lễ hội trường, Mạc Lâm lại tiếp tục bận rộn với việc chuẩn bị cho kỳ thi Olympic toán của hắn. Mặc dù sắp phải tham gia cuộc thi nhưng hắn vẫn không hề quên nhiệm vụ kèm cặp Thập Nhất.

Nhìn đống bài tập trước mắt, Thập Nhất chỉ muốn đình công.

“Đầu óc tôi không tốt, cậu cho nhiều bài tập vậy nó sẽ đau đấy.”

“Chị đừng kiếm cớ nữa. Mau làm đi.”

Kế sách làm biếng bị thất bại.

Thập Nhất uể oải cầm bút, mấy bài tập dành cho con nít này cô phải làm đến bao giờ nữa?

Ting… Điện thoại Thập Nhất vang lên âm thanh tin nhắn.

Trong tin nhắn là hình ảnh Vương Gia Hải đang tay xách nách mang rất nhiều túi đồ cùng Thanh Thanh ở trung tâm thương mại. Không biết hắn đã chấp nhận cô ta đến mức nào, nhưng tiến triển thế này là tốt rồi.

“La Kỳ Kỳ, chị làm bài xong chưa? Tôi nói chị trong giờ học của tôi không được làm việc riêng rồi mà.” Mạc Lâm lên tiếng nhắc nhở.

“Xong rồi đây.”

Nhìn bài làm của Thập Nhất xong, Mạc Lâm rất không hài lòng chê bai: “Mấy dạng bài trong đề thi này tôi đều giảng cho chị hết rồi, vậy mà đến một nửa số câu chị giải sai?”

“Tại đầu óc tôi không tốt mà.”

“Hai tháng sau là thi cuối kỳ rồi. Chị thế này thì định thi làm sao?”

“Dù sao cũng sẽ lên lớp cùng cậu, đừng lo.”

Thập Nhất không có ý định thoát khỏi hình tượng học tra, chỉ cần đủ điểm lên lớp là được rồi.

“Không được!” Mạc Lâm nhăn mày, “Chị là do tôi kèm cặp, ít nhất cũng phải đạt điểm khá giỏi, nếu không người mất mặt còn không phải là tôi à?”

Đầu óc Thập Nhất lập tức nhảy số. Cô vờ uể oải nói với hắn: “Không có động lực, tôi rất khó đạt được điểm tốt.”

“Động lực? Việc phải học lại lần thứ ba còn chưa đủ cho chị có động lực sao?”

“Không chỉ là lên lớp thôi, cậu còn muốn tôi đạt điểm tốt cho cậu nở mày nở mặt còn gì, vậy cũng nên cho tôi chút động lực.”

Mạc Lâm trở nên đề phòng, giọng điệu cô gái có vẻ âm mưu lắm.

“Ý chị là sao?”

“Nói xem cậu muốn tôi đạt bao nhiêu điểm?”

“Tám… mươi?”

“Được. Nếu tôi đạt 80 điểm thì cậu sẽ cho tôi cái gì nào?”

Mạc Lâm khinh thường: “Có 80 điểm thôi mà cũng đòi thưởng. Với những gì tôi dạy cho chị, người bình thường đều có thể đạt hơn 90 điểm dễ như ăn cháo.”

“Vậy chứ bao nhiêu mới đủ điều kiện được thưởng?”

Mạc Lâm nghĩ ngợi trong đầu một hồi, rồi đột nhiên tự lập ra kèo cá cược: “Nếu trong kỳ thi này chị cao điểm hơn tôi thì cho dù chị muốn cái gì tôi cũng sẽ đáp ứng. Ngược lại, nếu chị không làm được thì cũng phải đáp ứng một nguyện vọng của tôi. Sao hả?”

Thập Nhất nhìn Mạc Lâm đầy nghi ngờ: “Mới đây cậu còn không tin tôi có thể lên lớp, vậy mà bây giờ lại ra kèo thi xem ai cao điểm hơn. Cái này không phải cậu thắng chắc rồi à?”

“Không phải chị muốn động lực sao? Cái này đủ level max chưa?”

Đủ thì đủ rồi đó, nhưng sao Thập Nhất cứ thấy kỳ kỳ. Không lẽ Mạc Lâm biết cô giả ngu rồi?

Mà thôi, cho dù lý do là gì thì vụ cá cược này Thập Nhất duyệt rồi. Chỉ cần thắng, cô liền có thể danh chính ngôn thuận khiến hắn thành người của mình.

“Nhớ lời nói của cậu đấy.”

Một cậu nhóc 15 tuổi như hắn mà đòi thắng cô là không thể nào.

Mang theo sự tự tin ấy, Thập Nhất bước vào phòng thi cuối kỳ vào hai tháng sau đó.

Cô vẫn nhớ trước lúc bắt đầu buổi thi, tên Mạc Lâm không những không một lời cổ vũ cô mà còn đưa cho cô xem kết quả cuộc thi olympic toán hắn vừa hoàn thành trước đó một tháng.

Hai chữ hạng nhất kia như muốn khiêu khích Thập Nhất vậy.

Tên này có phải quá ngông cuồng rồi không?

Hổ không gầm, hắn tưởng cô là Hello Kitty hả?

“La Kỳ Kỳ, hồi nãy chị làm bài thi thế nào?”

“Rất tốt, cậu chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Tới lúc đó đừng có nuốt lời.”

Mạc Lâm nhoẻn miệng cười: “Chị mới là người không được nuốt lời.”

Xe ô tô chạy về nhà họ La, Thập Nhất không xuống xe cùng Mạc Lâm mà nói rằng mình có việc phải đi. Bởi vì cô không nói rõ đi đâu, làm gì nên Mạc Lâm nhanh chóng nghĩ tới Vương Gia Hải.

Lòng hắn lập tức nổi lên một trận khó chịu, nắm tay cô: “Không cho chị đi.”

“Việc quan trọng, tối về sẽ có quà cho cậu. Được không?”

“Tôi không cần quà. Chị coi tôi là con nít hay sao mà dỗ ngọt kiểu đó!”

Mạc Lâm ghen tuông thế này cũng có chút vui đó, nhưng hôm nay cô bắt buộc phải đi gặp Vương Gia Hải. Thập Nhất nhẹ giọng dỗ dành:

“Cậu không phải con nít, cậu là ông trời. Tối nay tôi có việc quan trọng là thật, cậu giúp tôi đi.”

“Việc quan trọng của chị là đi gặp Vương Gia Hải đúng không? Cậu ta còn quan trọng hơn tôi? Chị rốt cuộc thích cậu ta hay thích tôi?”

Bác Trần tài xế vẫn đang ngồi trên xe, nghe câu nói ấy thì vô cùng kinh ngạc. Thông qua kính chiếu hậu, ông có thể trông thấy bàn tay đang nắm của Mạc Lâm, trong mắt ông là hoang mang xen lẫn khó hiểu.

Hình như ông đã biết phải điều mình không nên biết rồi.

“Mạc Lâm, bác Trần nghe thấy hết rồi đó.” Thập Nhất lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này, Mạc Lâm mới chợt bừng tỉnh, bối rối nhìn lên bác Trần. Vẻ mặt hai người đều đầy khó xử như nhau.

“Hai đứa…” Ông Trần mở miệng lại không biết nên hỏi thế nào.

Dạo này ông còn đang thấy mừng vì cậu chủ mới và tiểu thư đã hòa hợp hơn trước kia rất nhiều. Ai dè mức độ hòa hơn vượt ngoài sức tưởng tượng của ông luôn rồi.

“Bác Trần, việc này phiền bác giữ kín với ba cháu.”

Ông Trần chỉ là một người làm công ăn lương, nhưng bởi vì gắn bó với nhà họ La từ rất lâu rồi nên luôn coi La Kỳ Kỳ như cháu gái của mình. Ông không biết làm gì khác ngoài thở dài:

“Hai đứa còn nhỏ, việc này ta không nghĩ mình có thể giấu ông chủ.”

Thập Nhất định thuyết phục ông thì Mạc Lâm đột nhiên lên tiếng trước: “Bọn cháu không chung huyết thống, thích nhau không có gì là sai cả. Đương nhiên cháu cũng sẽ nói việc này với dượng và mẹ vào lúc thích hợp. Nên xin bác hãy để chúng cháu tự nói.”

Sự can đảm đột xuất của Mạc Lâm khiến Thập Nhất phải nhìn lại hắn.

Tên này thông suốt hồi nào vậy?

Dưới lời hứa đầy chắc chắn đó, ông Trần đã đồng ý tạm thời giữ bí mật cho bọn họ. Ông ấy còn tinh ý xuống xe để hai đứa nói chuyện riêng.

Thập Nhất hứng khởi hỏi Mạc Lâm: “Đây có được coi như cậu đã khẳng định việc thích tôi rồi không?”

“Nếu đúng thì chị có tiếp tục đi gặp Vương Gia Hải nữa không?” Mạc Lâm vẫn nhớ thương không quên tên Vương Gia Hải.

“Hai việc này không liên quan đến nhau.”

“Với tôi thì có.”

Rồi xong… Hắn lại đem cô vào trường hợp chọn lựa khó khăn rồi.

Dạo này Thập Nhất bị Mạc Lâm tống cho một núi bài tập. Đến thời gian ngủ cũng không có chứ đừng nói là đi làm nhiệm vụ chỗ Vương Gia Hải. Hôm nay là bước quan trọng trong kế hoạch, cô phải đi nếu không muốn kéo dài dây dưa với tên đó.

Thập Nhất cầm cánh tay Mạc Lâm lên, đột ngột đặt lên nó một nụ hôn: “Tôi hứa hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi gặp riêng Vương Gia Hải. Được không?”1

Mạc Lâm không ngờ đến hành động này của cô nên có hơi đơ người ra vài giây.

Nếu cô đã nói như vậy thì hắn cũng không muốn tiếp tục truy vấn cô nữa.

“Chị hứa rồi đấy.”

“Ừm… Vậy cậu cũng nên trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi nhỉ?”

Thập Nhất dương mắt chờ đợi một câu trả lời từ Mạc Lâm.

Lúc này, Mạc Lâm đột nhiên nghiêng người lại gần Thập Nhất, khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn. Khi cô cho rằng hắn chuẩn bị hôn cô thì Mạc Lâm lại kéo dây an toàn ra.

Cạch…

“Đi sớm về sớm.” Mạc Lâm nhanh nhẹn mở cửa xe ra, không quên dặn dò thêm, “Tối nay 9 giờ tôi đi ngủ. Chị đã nói mua quà cho tôi thì nhất định phải về trước lúc đó đấy.”

Mạc Lâm nói xong liền bước xuống xe, để lại Thập Nhất ăn dưa bở một mình.

Tên nhóc này... có phải cô quá dễ dãi với hắn rồi đúng không? Hừ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.