Giang Thiên Hạo muốn thuê một phòng khách sạn khác cho Vu Tiểu Ân, nhưng bởi vì nữ chính nói không cần nên rốt cuộc tối đó Thập Nhất và nữ chính vẫn ở chung một phòng.
Thập Nhất ngồi trên giường cầm điện thoại, gần đó là Vu Tiểu Ân thỉnh thoảng lại len lén nhìn cô.
“Có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng đi.” Thập Nhất đột nhiên lên tiếng làm Vu Tiểu Ân giật mình.
“Tôi… xin lỗi vì lúc nãy đã im lặng khiến cô bị Giang Thiên Hạo hiểu lầm.”
“Thế không phải tôi là nguyên nhân khiến cô khóc à?”
Vu Tiểu Ân bối rối, nói thế cũng không sai, nhưng là tự cô ta khóc, nào phải La Kỳ Kỳ bắt nạt cô. Lúc đó bởi vì tâm tư riêng nên cô mới ngậm miệng không nói, nghĩ lại, cô thấy rất xấu hổ.
“Dù sao tôi cũng muốn xin lỗi cô.”
“Ổ… vậy tôi không chấp nhận lời xin lỗi đó.”
Vu Tiểu Ân lập tức cứng họng.
Thập Nhất đột nhiên bỏ điện thoại xuống, xoay người nhìn nữ chính: “Đi tắm nước nóng không?”
“Nước nóng? Chị rủ tôi?”
“Trong phòng chỉ có hai người, mà tôi cũng đang nhìn cô, không rủ cô không lẽ rủ ma hả?”
Vu Tiểu Ân nhăn mày: “Cô vẫn luôn ăn nói khó nghe như vậy à?”
“Không lẽ tôi còn phải ngọt ngào với người có ý đồ chen chân vào mối quan hệ của mình?”
Nữ chính hậm hực không vui nhưng rốt cuộc thì cô vẫn đứng dậy đi suối nước nóng cùng Thập Nhất.
Nữ chính đi trước, Thập Nhất cầm điện thoại dõi bước theo sau.
Chưa thấy ai đi tắm mà còn mê xem điện thoại như cô ta.
Có lẽ vì đã khá muộn rồi nên trong phòng tắm chẳng có ai ngoài hai bọn họ. Vu Tiểu Ân nhắm mắt dưỡng thần nhưng chưa được bao lâu đã phải mở mắt ra.
Ánh mắt của người đối diện nhìn cô quá mãnh liệt rồi.
“La Kỳ Kỳ, sao chị cứ nhìn tôi vậy?”
Không biết từ lúc nào Thập Nhất đã cất điện thoại đi rồi.
Cô đứng đắn đáp trả: “Tôi đâu có nhìn cô, tôi nhìn ngực cô mà.”
Vu Tiểu Ân bắt đầu nhận ra có điều không đúng, vội vàng chỉnh lại khăn tắm mỏng manh trên cơ thể.
“Chị bất lịch sự quá đấy.”
“Con người vẫn luôn bị thu hút bởi cái đẹp. Có trách thì trách ngực cô đẹp đi. Với lại, tự cô đồng ý đi tắm với tôi mà.”
Hai đôi má của Vu Tiểu Ân hồng lên, sao cô lại ngại ngùng thế này vì được một cô gái nhìn và khen ngực đẹp chứ, lại còn là tình địch của mình nữa.
Lúc đó nữ chính cho rằng La Kỳ Kỳ bởi vì muốn đọ dáng nên mới cố tình rủ cô đi tắm nước nóng. Ai biết được cô ta lại chọn bộ áo choàng kín mít như kia?
“Chị thấy ngực của tôi rồi, vậy để cho công bằng, tôi cũng phải được nhìn lại ngực chị mới đúng.”
Vu Tiểu Ân đột ngột đứng dậy đi qua phía Thập Nhất, bộ dạng hung thần muốn kéo áo tắm của đối phương ra.
“Đi tắm nước nóng mà mặc áo choàng dài thế này? Bộ chị tự ti về dáng người hả?”
Thập Nhất: Này này, sao ta lại đột nhiên bị nữ chính dê xồm vậy?
Thập Nhất giữ chặt cổ áo của mình: “Vu Tiểu Ân, cô mà không tránh ra là tôi không nể mặt thân phận nữ giới nữa đâu đấy.”
“Không nể mặt thì chị định làm gì? Vừa nãy chị cũng nhìn ngực tôi đó thôi.”
“Nó tự đập vào mắt tôi chứ cô nghĩ tôi muốn nhìn ngực cô lắm à?”
“Hờ… Không muốn mà hai mắt chị sáng trưng như đèn ô tô luôn rồi đấy.”
Trong lúc hai người giành qua giật lại, khăn tắm trên người Vu Tiểu Ân ngày càng lỏng lẻo, rồi chợt bung ra lúc nào không hay, cả cơ thể thiếu nữ trắng trẻo cứ thế trần truồng trong không khí.
Mà ngay lúc ấy, tiếng bước chân, cùng tiếng nói chuyện của đàn ông vang lên, gương mặt Vu Tiểu Ân lập tức cắt không còn chút máu.
Rào…
Thập Nhất nhanh chóng đứng dậy che chắn cho Vu Tiểu Ân. Cô nhìn hai người đàn ông vừa bước vào bằng đôi mắt sắc bén: “Cút.”
Mà hai người đang đi vào ấy vừa đúng là Mạc Lâm cùng Giang Thiên Hạo.
“Đây không phải phòng tắm nam hả? Xin lỗi… chúng tôi vào nhầm rồi.” Giang Thiên Hạo vội vàng kéo Mạc Lâm đang ngẩn ngơ ra khỏi đó.
Mạc Lâm dù bị kéo đi nhưng vẫn hướng ánh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc lạnh ấy, đôi mắt hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở La Kỳ Kỳ.
Ngay khi bóng dáng hai người đàn ông biến mất, Thập Nhất đột ngột gục xuống hồ nước với gương mặt tái nhợt.
“La Kỳ Kỳ!”
Vu Tiểu Ân sốt sắng đỡ lấy tay Thập Nhất, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy cô gái đang ôm ngực với khuôn mặt trắng bệch, miệng cô cắn chặt giống như kiềm chế gì đó.
“La Kỳ Kỳ, chị bị sao vậy?”
Một tay Thập Nhất đưa tới cho Vu Tiểu Ân chiếc khăn tắm đã ướt sũng nước, há miệng thều thào: “Cô che người lại trước đi.”
Sau khi đã che chắn cơ thể, Vu Tiểu Ân vội vàng muốn đỡ Thập Nhất lên nhưng cô gái đã tránh khỏi sự động chạm của cô.
“Tôi không sao rồi.”
“Cô bị sao vậy? Bị đau ở đâu hả? Bây giờ thấy thế nào?”
Trên khuôn mặt Thập Nhất lấm tấm hạt nước li ti, cũng không biết chỉ là nước hay đó là mồ hôi nữa. Làn da của cô đang dần dần lấy lại sắc màu hồng hào vốn dĩ của nó.
“Hồi nãy bị chuột rút thôi.”1
“Phù… làm tôi sợ hết hồn. Cô không sao là tốt rồi.”
“Cô cũng lo lắng cho tình địch quá nhỉ?”
“Thì vừa nãy cô… đã giúp tôi còn gì. Tôi-”
“Tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé?”
Vu Tiểu Ân nghệt mặt ra: “Hả?”
“Mặc dù tôi đã nhìn thấy hết cơ thể cô rồi, nhưng tôi không có ý định chịu trách nhiệm đâu.”
“Tôi… tôi nói cô phải chịu trách nhiệm hồi nào chứ?”
“Vậy thì tốt.”
Vu Tiểu Ân ngượng đỏ mặt, đang không biết nói gì với đối phương thì bên ngoài vọng tới một âm thanh quen thuộc:
“La Kỳ Kỳ, Vu Tiểu Ân, hai người đang ở trong phòng tắm dành cho nam đấy. Chúng tôi không muốn ở đây canh cả đêm đâu.”
Vu Tiểu Ân tròn mắt kinh ngạc: “Phòng tắm nam?”
Thập Nhất nhìn nữ chính: “Lúc vào đây cô không nhìn biển à?”
Cô gái nhỏ ngại ngùng gãi đầu: “Tôi… là lần đầu tiên đến chỗ như thế này. Tôi cứ thế vào đại thôi à. Thấy chị không nói gì nên tôi… đâu biết.”
Lúc đó Thập Nhất chỉ dán mắt vào điện thoại đi theo Vu Tiểu Ân, ai mà biết nữ chính lại có sai lầm ngớ ngẩn kiểu này.
“Đi ra thôi. Tắm chừng ấy đủ rồi.”
Thập Nhất và nữ chính ra ngoài liền trông thấy Giang Thiên Hạo và Mạc Lâm đang đứng đợi bên ngoài.
Giang Thiên Hạo lên tiếng trách mắng: “Hai người cũng bất cẩn quá rồi đấy, lại có thể vào nhầm phòng tắm nam. Lỡ người đi vào không phải chúng tôi thì sao?”
“Tôi… xin lỗi.” Mặc dù đã mặc áo choàng kín mít, nhưng nghĩ tới chuyện vừa nãy Vu Tiểu Ân vẫn có chút ngại ngùng, cô bất giác nép người lại gần Thập Nhất.
Trông thấy hành động của Vu Tiểu Ân, lông mày Mạc Lâm hơi nhíu lại, hắn lập tức nắm tay Thập Nhất, kéo cô về phía mình.
“Tắm xong rồi thì đi về ngủ.”
“Không phải cậu tới đây để tắm à? Còn chưa tắm mà.” Thập Nhất hỏi.
“Không tắm nữa, Giang Thiên Hạo, anh tắm mình đi.”
Mạc Lâm nói rồi kéo tay Thập Nhất đi luôn.
Đi được một đoạn hắn mới nhận ra Vu Tiểu Ân vẫn đang đi phía sau bọn họ.
“Hồi nãy chị và Vu Tiểu Ân ở trong đó làm gì?”
“Đi suối nước nóng thì còn làm gì được nữa? Tất nhiên là ngâm mình rồi.”
“Lúc nãy…” Mạc Lâm nhớ tới ánh mắt sắc lạnh khi đó của cô, lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Lúc nãy thế nào?”
“Chị bảo tôi phải tránh xa Vu Tiểu Ân mà bản thân thì đi tắm với người ta.”
“Cô ta thích cậu chứ đâu có thích tôi.”
“Không phải chị ghét Vu Tiểu Ân sao?”
“Tôi không thích, cũng không tới mức ghét.”
“Này hai người, tôi vẫn đang ở đây đó. Muốn nói xấu tôi có phải nên chọn địa điểm khác không?” Vu Tiểu Ân ở phía sau bất lực lên tiếng.
“Còn chưa đến đoạn nói xấu đâu.” Mạc Lâm đáp trả làm Vu Tiểu Ân trợn mắt. Sao bây giờ cô mới biết Mạc Lâm là người xấu tính như vậy nhỉ?
“Cậu cũng nên buông La Kỳ Kỳ ra rồi đó. Đến phòng chúng tôi rồi.”
Mạc Lâm lúc này mới dừng lại bước chân, quay ra sau nói với Vu Tiểu Ân: “Tối nay Kỳ Kỳ ngủ với tôi.”
“Ngủ với cậu? Hai.. Hai người…” Vu Tiểu Ân kinh ngạc đến nói lắp bắp.
Lúc này Thập Nhất mới lên tiếng: “Tôi không ngủ với cậu. Đừng nói linh tinh.”
“Tại sao không chứ? Chúng ta là người yêu cơ mà.”
“Vì là người yêu nên mới không thể ngủ chung đó.” Thập Nhất nhìn tới Vu Tiểu Ân, “Vào phòng thôi.”
Rốt cuộc Mạc Lâm chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cô gái vào phòng với nhau, đóng rầm cửa ngay trước mặt hắn.
Tại sao đột nhiên hắn lại có linh cảm xấu thế này?
Rosy: Đầu tuần nhớ vote nhé m.n