“La tiểu thư, đột nhiên cô hẹn gặp tôi thế này có chút lạ đấy.”
“Tuần tới là tiệc sinh nhật của tôi nên muốn đặc biệt mời Hoàng thiếu đến dự sinh nhật.”
Nhìn thiệp mời trên bàn, Hoàng Kiện có chút nghi hoặc, mặc dù Hoàng thị và La thị có mối hợp tác làm ăn nhưng bọn họ hình như không thân quen đến mức tiểu thư nhà người ta phải đến tận nơi mời thế này.
Đối phương đã chủ động mời, tất nhiên hắn không thể từ chối, chỉ có thể lịch sự nhận thiệp, lại nói thêm vài câu khách sáo.
“Hôm đó anh nhất định phải dẫn vị hôn thê của mình cùng đến nhé?”
Nghe nhắc tới vị hôn thê, lông mày Hoàng Ân hơi nhíu lại: “La tiểu thư, cô biết nhiều hơn tôi nghĩ đấy.”
“Cũng không biết nhiều lắm. Nhưng tôi biết nếu anh đến dự có lẽ sẽ thu được thành quả người ý muốn đấy.” Thập Nhất nói một câu không đầu không đuôi như vậy rồi đứng dậy. “Tôi xin phép về trước. Hôm ấy anh nhất định phải đến đúng giờ đấy. Chào anh.”
Thập Nhất rời khỏi quán cà phê thì móc điện thoại ra gọi cho ai đó: “Vương Gia Hải dạo này thế nào?”
Sau khi bị cô chơi một vố, quả nhiên hắn ta lại chạy đi nịnh bợ Thanh Thanh, bây giờ hai người đã bước vào giai đoạn yêu đương hẹn hò rồi. .
||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||
Nhưng với Thanh Thanh, người đã từng bị Vương Gia Hải từ chối phũ phàng vì một cô gái khác thì tình cảm đó sẽ khăng khít bao nhiêu đây? Có khi chưa chắc cô ta hẹn hò với hắn vì yêu thích đâu.
Cúp điện thoại, Thập Nhất trở về La gia, cầm theo danh sách khách mời riêng chỉ mới viết được vài ba cái tên lẻ loi, chạy sang tìm ông La: “Con muốn mời tất cả bạn học trong lớp. Được không ạ?”
“Tất nhiên là được rồi.”
“Vâng. Vậy nhờ cả vào ba ạ.”
Cô còn không nhớ tên người ta thì biết ghi thiệp mời kiểu gì.
Thập Nhất đang định về phòng thì ông La đã gọi cô lại: “Kỳ Kỳ, con có ý kiến gì nếu ta có thông báo chính thức về việc tái hôn của mình không?”
“Không ạ. Ba cứ làm điều mình muốn đi.” Thập Nhất trả lời ngay tắp lự mà không chút do dự.
Thái độ của cô khiến ông La có chút bất ngờ, sau đó lại âm thầm khen thưởng con gái hiểu chuyện, hóa ra nó sẽ không vì tình cảm bản thân mà khiến ông khó xử.
Sự thật thì ông La đã quá xem thường đứa con gái này rồi. Bởi vì ngay trong ngày tiệc sinh nhật ấy, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, Thập Nhất đã có một lời cảm ơn chấn động:
“Chào mọi người, tôi là La Kỳ Kỳ, xin cảm ơn tất cả mọi người, đặc biệt là những người bạn chẳng thân thiết gì đã dành thời gian để đến chúc mừng sinh nhật của tôi.”
Những người bạn chẳng thân thiết gì đứng bên dưới không biết nên cười hay nên khóc.
Có cần thành thật đến vậy không? Bọn họ cũng vì tò mò nên mới sửa soạn váy áo đến đây hôm nay. Ai mà biết được La Kỳ Kỳ lại giàu có như thế!
“Nhân đây, cũng xin giới thiệu với mọi người một chút.” Thập Nhất nhìn xuống bên dưới, ánh nhìn chỉ tập trung vào người con trai đang đứng ngay phía trước, dõng dạc tuyên bố. “Bạn trai tôi, Mạc Lâm.”
Cô gái nói xong thì mặc kệ người cha đang trợn mắt bên cạnh, hay những ánh nhìn kinh ngạc xung quanh, bước xuống đối diện với Mạc Lâm: “Bạn trai nhỏ, có muốn cùng em khiêu vũ bản nhạc đầu tiên không?”
Nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, Mạc Lâm sửng sốt mất mấy giây. Cô gái này còn có thể khiến hắn kinh ngạc bao nhiêu nữa?
Hắn biết cả dượng và mẹ có thể đều đang vô cùng tức giận, cũng không biết sau hôm nay mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Hắn chỉ biết… hắn nhất định muốn nắm bàn tay ấy.
Ngay khi hai bàn tay chạm vào nhau, tiếng nhạc lập tức vang lên, Thập Nhất mỉm cười kéo hắn lại gần, quàng tay lên vai hắn làm một điệu nhảy nhẹ nhàng.
“Xin lỗi, em vốn không biết nhảy đâu.”
Việc cô có thể làm chỉ là di chuyển chân loạn xạ, đến người xem xung quanh cũng nhận ra cô không có chút kỹ thuật nào và hoàn toàn lệch nhạc. Nhưng kỳ lạ là Mạc Lâm lại phối hợp với cô vô cùng tốt, không hề xảy ra một sai sót, cứ như bọn họ đã luyện tập với nhau từ trước.
Thập Nhất ghé sát vào người đối phương, ở bên tai hắn nói một câu nho nhỏ: “Kết hôn thì chưa thể, nên em sẽ khiến tất cả mọi người đều biết Mạc Lâm là người của La Kỳ Kỳ.”
Bàn tay đang nắm eo cô gái bất giác siết chặt hơn sau câu nói ấy. Ánh mắt Mạc Lâm như có đốm lửa nhỏ, hừng hực cháy, dai dẳng và mãnh liệt, cũng giống như tình cảm mà hắn dành cho đối phương.
Dù bây giờ Mạc Lâm muốn làm rất nhiều thứ, cũng mong muốn mãnh liệt chạm vào đối phương, nhưng hắn lại nhẫn nhịn tất cả điều ấy, chỉ đơn giản đặt xuống trán cô một nụ hôn, đây là nụ hôn của sự bảo vệ và niềm trân trọng.
Không khí ngọt ngào giữa đôi tình nhân trẻ như lan tỏa đến cả những người xung quanh, mỗi một người chứng kiến khoảnh khắc ấy đều mang theo những tâm tư khác nhau.
Ông La và bà Mạc nghẹn lời không nói nên câu, nhà họ Giang thì vừa lắc đầu vừa xuýt xoa tiếc nuối. Ánh mắt tò mò từ những vị quan khách và cả sự kinh ngạc của đám bạn học cùng lớp.
Trong số đó lại có hai ánh nhìn căm giận đến từ hai phía hội trường.
Một Vương Gia Hải ăn mặc từ trên xuống dưới chỉ toàn đồ hiệu, đầu tóc hay trang sức đều chỉnh chu từ đầu tới cuối. Lại chính bởi vì sử dụng quá nhiều phụ kiện đắt tiền nên càng lộ ra sự khoe khoang của hắn, trông chẳng khác nào một nhà giàu mới nổi
Một cô gái với bộ lễ phục lộng lẫy đứng bên cạnh chàng trai tuấn tú không kém, ánh mắt cô ta nhìn về đôi nam nữ trung tâm đầy ghen ghét:
“Ba mẹ vừa tuyên bố tái hôn, cặp con lại tuyên bố yêu nhau, bọn họ không tự thấy mất mặt sao?”
“Cũng không có luật lệ nào cấm bọn họ không thể yêu nhau. Không trái đạo đức, không trái pháp luật, sao bọn họ phải xấu hổ?”
“Hoàng Kiện! Anh là vị hôn phu của tôi đấy. Anh lại dám bênh vực người khác trước mặt tôi?”
Chàng trai nở nụ cười mỉa mai: “Cô cũng nhớ là có một vị hôn phu như tôi à? Nếu vậy thì ở bên ngoài hãy tự biết liêm sỉ mà bớt tiếp xúc với đám con trai lại đi.”
“Anh nói vậy là có ý gì hả?”
“Lệ Thanh Thanh, tôi cũng chẳng ưa gì một đứa con gái chỉ biết mê trai như cô đâu. Nhưng có muốn chơi bời gì thì cũng phải nhớ tới mặt mũi Lệ gia của mình chứ nhỉ? Nhìn xem, phiền phức của cô đến rồi kìa.”
“Phiền phức? Ý anh là sao?”
Thanh Thanh còn chưa kịp hiểu đã trông thấy bóng dáng một người quen thuộc đang tiến lại, cùng lúc đó ở một hướng khác, ba mẹ Hoàng Kiện cũng đang đi đến đây.
Cô gái vội vàng nhìn tới Vương Gia Hải, muốn ra hiệu hắn cho hắn, tiếc là hắn ta không hề hiểu, mặt mày còn vui mừng vì vô tình gặp cô.
“Thanh Thanh, sao em lại ở đây? Em cũng quen biết với gia đình La Kỳ Kỳ hả?”
“Em…”
Hoàng Kiện ở bên cạnh đột ngột nắm lấy bả vai Thanh Thanh, một bộ dáng vô cùng thân mật: “Thanh Thanh là vị hôn thê của tôi. Em ấy đến đây cùng tôi. Không biết cậu đây là…”
“Hôn thê? Anh đang nói gì vậy? Sao Thanh Thanh lại là hôn thê của anh?”
Vương Gia Hải nhăn mày, quay sang tìm kiếm câu trả lời từ Thanh Thanh, cô gái rõ ràng đang bị lúng túng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng một phu nhân đột ngột xen vào.
Thấy ba mẹ Hoàng Kiện đã ở rất gần, Thanh Thanh lập tức tái mét mặt mày: “Không có gì đâu ạ. Con chỉ tình cờ gặp bạn học ở đây thôi.”
“Bạn học? Không phải em học trường nữ sinh à? Sao lại có một nam sinh là bạn học thế này?” Đôi mắt Hoàng Kiện tinh quái nhìn về Vương Gia Hải. “Hơn nữa, cậu bạn đây hình như có gì muốn nói thì phải.”
“Thanh Thanh, sao anh lại là bạn học của em được? Không phải chúng ta là người yêu-”
“Vương Gia Hải!!!” Thanh Thanh đột nhiên hô lớn cắt đứt lời đối phương đang định nói. “Cậu đừng nói linh tinh, tôi và cậu chỉ đơn giản là bạn bè. Mau rời khỏi đây đi.”
Thái độ lạnh lùng của cô làm Vương Gia Hải sững sờ, bên cạnh đó là ánh nhìn săm soi, khinh thường của ba mẹ Hoàng Kiện. Người phụ nữ lên tiếng chế nhạo: “Cậu bạn à… không nên thấy sang bắt quàng làm họ đâu. Thanh Thanh là con dâu tương lai của chúng tôi. Bộ ở trường học người ta không dạy cậu chú trọng lễ tiết thế nào sao?”
Thanh Thanh đi tới quàng tay người phụ nữ đó, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cô Hoàng, cô đừng tức giận, cậu ta chỉ vì quá thích con nên mới như vậy thôi. Vương Gia Hải, cậu còn không mau rời khỏi đây?”
Đối diện với sự xua đuổi của một cô gái đã từng rất thích mình, Vương Gia Hải vừa bất ngờ, lại vừa tự ái, hắn lập tức đáp trả lại:
“Rời khỏi đây? Tôi được người ta mời tới đây dự sinh nhật thì tại sao phải rời khỏi? Mấy người nói tôi thấy sang bắt quàng làm họ? Ha… Lệ Thanh Thanh, trước đây là ai sống chết theo đuổi tôi hả?”
Nghe được những lời đó, ba mẹ Hoàng Kiện lập tức nhăn mày: “Thanh Thanh, chuyện cậu ta nói là sao?”
Rosy: Cho tác thấy cánh tay của các bạn nếu ai muốn bão nào