Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 243: Chương 243: Hồng Hạnh Xuất Tường (01)




“Hệ thống chết tiệt…”

Thập Nhất tỉnh dậy ở một không gian khác việc đầu tiên chính là mắng Đại Thần, không biết có phải vì sợ nghe mắng không mà nó tuyệt nhiên không online.

Cô đưa mắt nhìn ra khung cảnh xung quanh, vừa nhìn đã biết mình đang ở một thế giới cổ đại, hơn nữa trông phong cách bày trí gian phòng còn là một nơi vô cùng giàu sang phú quý…

Thập Nhất còn chưa được tiếp nhận cốt truyện và ký ức của thân thể này thì tiếng bước chân bên ngoài đã vang lên.

Rất nhanh sau đó, bóng dáng một nam nhân mang long bào xuất hiện. Hắn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, môi mỏng hé mở: “Ái Tử Lạp Hy, ngươi quên lời trẫm đã nói rồi sao? Ngươi có thể làm bất cứ việc gì mình muốn, nhưng đừng động tới nữ nhân của trẫm.”

Phong thái uy nghi cùng cách xưng hô đó thì chắc chắn là hoàng thượng của thế giới này rồi, nhưng thân phận của cô là gì đây?

Thập Nhất lặng lẽ liếc nhìn xung quanh một vòng, tìm manh mối về nguyên chủ.

“Hoàng thượng, ta không hiểu người đang nói gì.”

“Không hiểu? Hừ… Việc đã sờ sờ ngay trước mắt mà ngươi còn định chối ư? Ngươi lấy cớ Vân phi đến vấn an muộn để phạt quỳ nàng, hại nàng sức khỏe vốn đã yếu nay lại lâm bệnh nặng hơn! Ái Tử Lạp Hy, ai cho phép ngươi lộng hành như thế?”

Sau khi liếc thấy hoa văn trên y phục và cả chiếc trâm cài hình phượng trên bàn, Thập Nhất đứng lên, dõng dạc đối diện với hắn: “Ta là hoàng hậu, là người cai quản cái hậu cung này, há gì không được quản một nữ nhân?”

Ở trong hoàng cung, ngoài thái hậu thì chỉ có hoàng hậu mới được phép sử dụng đồ vật mang hình phượng như vậy.

Trông thấy thái độ của người trước mặt, hoàng thượng giống như ngỡ ngàng một chút, sau đó thì lập tức trở nên tức giận: “Hừ… Cuối cùng thì ngươi cũng lộ rõ bộ mặt thật ra rồi nhỉ? Vậy mà trẫm còn tưởng ngươi là một nữ nhân biết điều cơ đấy. Ái Tử Lạp Hy, trẫm nhắc lại cho ngươi nhớ, đây là Nam quốc, không phải Tây Lương quốc của ngươi.”

“Vậy phải chăng hoàng thượng cũng đã quên trách nhiệm của một hoàng hậu như ta là cai quản và duy trì phép tắc hậu cung. Bây giờ người lại vì một phi tần đã phạm lỗi mà đến đây hô to gọi nhỏ với ta. Xin hỏi… đây là lễ nghĩa của Nam triều sao?”

“Ngươi… Ái Tử Lạp Hy, ngươi đúng là vọng ngôn mà! Người đâu...”

Hoàng thượng có lẽ vì thẹn quá hóa giận mà trực tiếp gọi người ở bên ngoài vào, bao vây lấy Thập Nhất.

“Hoàng hậu vô phép, lộng quyền chèn ép phi tử, lập tức đem đến Hành cung chép phạt, đợi đến khi nào nàng ta nhận ra lỗi sai của mình thì thôi.”

Các ma ma hầu hạ nguyên chủ nhanh chóng tiến vào quỳ xuống xin tha, nhưng hắn hoàn toàn bỏ qua bọn họ, chỉ có Thập Nhất bình tĩnh hỏi hắn:

“Nãy giờ ta không hề có một lời nào vô lễ với hoàng thượng. Hành vi lộng quyền càng không có bằng chứng, người định cứ vậy mà bắt ta chịu phạt?”

“Ngươi đã được gả sang Nam quốc, là người của Nam quốc, chịu sự trị vì của trẫm. Thái độ của ngươi chính là khi quân phạm thượng!”

Được lắm, ngươi là hoàng thượng, ngươi là nhất!1

Cô không phản kháng, cứ thế bị đoàn binh hộ tống đến Hành cung, so với tẩm cung kia, nơi này heo hút hơn rất nhiều, rất giống với lãnh cung mà Thập Nhất được biết. Trong gian phòng bọn họ ở còn có sách vở và đầy đủ bút mực, thật sự muốn cô phải chép phạt ở đây mà.

Đi theo cùng với Thập Nhất còn có một ma ma và cung nữ, có lẽ là người hầu hạ thân cận của nguyên chủ.

“Sao hoàng thượng có thể đối xử với công chúa của chúng ta như vậy chứ? Thật tức chết mà!” Tiểu cung nữ tức giận lên tiếng.

“A Dĩ, ta đã bảo ngươi phải xưng hô cho đúng, là nương nương, không phải công chúa. Còn nữa, ở đây tai mách mạch rừng, bao giờ thì ngươi mới bỏ được cái tật nghĩ gì nói đó hả?”

Vị ma ma có vẻ lớn tuổi và đầy kinh nghiệm hơn nhắc nhở cung nữ xong, lại quay qua trấn an Thập Nhất: “Nương nương đừng lo lắng, nếu thái hậu biết hoàng thượng đối xử với người như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc. Tạm thời phải để người chịu ủy khuất đêm nay rồi.”

“Ta biết rồi.”

“Để nô tài đi chuẩn bị chỗ ngủ cho nương nương.”

Đợi hai người kia vừa đi, Thập Nhất lần nữa gọi tới hệ thống, việc cần làm nhất bây giờ là tiếp nhận ký ức thân thể này, vậy mà nãy giờ nó vẫn cứ bặt âm vô tín.

[Ta đây…]

[Cmn, nãy giờ ngươi đi đâu vậy?]

[Xin lỗi ký chủ, ta có chút trục trặc.]

Hệ thống gì mà cứ động chút lại trục trặc như nó hả?

Đại Thần xuất hiện, Thập Nhất cuối cùng cũng có thể biết được tình trạng hiện tại của mình.

Thân thể mà cô xuyên vào là Ái Tử Lạp Hy, đại công chúa của Tây Lương quốc. Năm 16 tuổi, để củng cố mối quan hệ giao hảo với nước láng giềng là Nam quốc, nàng được phụ hoàng đem sang hòa thân, trở thành hoàng hậu đương triều, là cầu nối duy trì hòa bình giữa hai nước.

Tuy nhiên, hoàng thượng Nam quốc, cũng là nam chính của thế giới này, Hướng Vấn Thiên, lại luôn ấp ủ âm mưu xâm chiếm Tây Lương. Một phần vì tham vọng của hắn, một phần khác là vì mong muốn đưa nữ nhân hắn yêu lên ngôi vị hoàng hậu.

Vì lẽ đó nên dù nguyên chủ đã vào cung nhiều năm nhưng Hướng Vấn Thiên chưa bao giờ đụng đến thân thể nàng.

Ái Tử Lạp Hy không biết về mưu đồ xâm chiếm Tây Lương của nam chính, chỉ cho rằng hắn ta là một hoàng thượng lại có thể vì yêu một nữ nhân mà quyết giữ bản thân trong sạch, thậm chí đã dành cho hắn sự ngưỡng mộ nhất định.

Là một thiếu nữ sinh ra ở vùng thảo nguyên rộng lớn, mang tính cách thẳng thắn, phóng khoáng, Ái Tử Lạp Hy không có ý định tranh sủng gì đó, chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm của một công chúa hòa thân.

Nhưng ở cái nơi đầy rẫy mưu mô xảo quyệt như hậu cung, tính cách thẳng thắn của nàng đã đem tới không ít thiệt thòi. Bên cạnh đó nam chính còn thiết kế hãm hại, khiến nàng mang tội phản nghịch, sát hại cốt nhục hoàng thất và dùng lý do đó để gây chiến với Tây Lương quốc.

Ái Tử Lạp Hy đối với số phận của mình không có quá nhiều oán hận, sinh ra là công chúa hoàng thất, nàng có trách nhiệm phải hy sinh để bảo vệ dân chúng. Nên điều khiến nàng đau lòng nhất là để bản thân bị người ta lợi dụng, trở thành lý do khiến đất nước rơi vào cảnh tàn vong. Vì vậy tâm nguyện của nàng chỉ có duy nhất một điều, bảo hộ Tây Lương quốc.

Thập Nhất tiếp nhận xong ký ức của thân thể này, cảm thán một câu với hệ thống:

[Hình như tất cả các nguyên chủ mà ta xuyên qua đều có đặc điểm chung là tính cách vô cùng tốt đẹp nhỉ?]

[Đó là điều chắc chắn rồi. Nếu không cô nghĩ tại sao bọn họ lại có thêm một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện chứ?]

Sau đó Đại Thần còn nhắc nhở thêm:

[Ký chủ, nếu cô muốn nhanh chóng lấy lại thân thể của mình thì hãy nghiêm túc làm việc tốt đi. Điểm công đức chính là dựa việc những việc tốt, những thành tựu tốt đẹp mà ký chủ mang lại cho người khác hay thế giới đó, nên đừng nhúng tay vào chuyện không đâu nữa.]

[Mỗi một lần ta đều làm nhiệm vụ rất nghiêm túc, còn không phải vì hệ thống ngươi chấm điểm tầm bậy sao?]

Thập Nhất vẫn cảm thấy bất công vì vụ điểm số ở thế giới trước nhưng Đại Thần nói xong liền offline luôn rồi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào mà hệ thống dường như ít khi tìm tới cô để tám chuyện hơn. Cho dù cô gọi lên thì nó cũng sẽ trả lời xong câu hỏi liền biến mất.

Là có vấn đề xảy ra với hệ thống hay nó đang trốn tránh cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.