“THẦN THIẾP XIN THỈNH AN HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG!!!”
Đối diện với hai hàng mỹ nhân, xiêm y rực rỡ, mỗi người một vẻ, nghiêm chỉnh hành lễ và cả không gian ngào ngạt đủ loại phấn thơm, đột nhiên Thập Nhất có chút muốn chùn chân.
“Miễn lễ.”
Thập Nhất an tọa trên ghế phượng, lướt qua một vòng bên dưới, một gương mặt có chút tái nhợt, ốm yếu nhanh chóng đập vào mắt cô. Dù thần sắc nàng ta nhợt nhạt như người bệnh thì vẫn không thể che khuất nét đẹp khuynh thành cùng ánh mắt câu hồn nhiếp phách. Vẻ yếu ớt kia dường như chỉ càng khiến đối phương thêm thương tiếc, muốn ôm nàng vào lòng mà vỗ về…
Khụ… Đó hẳn là lý do khiến nam chính phải nổi giận với cô đến thế.
“Vân phi, nghe nói hôm qua ngươi bị ốm? Bổn cung đã nói ngươi không cần đến vấn an mà.”
Vân Mông Vũ bất ngờ được hoàng hậu hỏi đến có hơi giật mình. Mặc dù nàng ta đã được hạ nhân báo lại nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, nàng vẫn cứ đến đây.
“Đa tạ hoàng hậu nương nương hỏi thăm, thần thiếp không sao ạ, chỉ là cảm nhẹ không đáng nhắc đến.”
Không đáng nhắc đến mà Thập Nhất cô lại bị phạt vì nó đấy.
“Nếu hôm nay các ngươi đã có mặt đầy đủ ở đây thì bổn cung cũng thông cáo luôn, từ ngày mai các ngươi không cần thường xuyên đến vấn an bổn cung nữa.”
Thập Nhất vừa tuyên bố xong, bên dưới ngay lập tức xôn xao một trận.
Nãi ma ma lo lắng đi tới: “Nương nương, người đang nói gì vậy? Đây là lễ nghi bắt buộc của hậu cung, làm sao có thể nói bỏ là bỏ.”
“Không phải bổn cung là hoàng hậu sao? Vậy thì bổn cung có quyền thay đổi phép tắc hậu cung chứ nhỉ?”
Thập Nhất đã quyết định liền không có ý định thay đổi. Hoa thì đẹp đó nhưng chỉ nên ngắm nhìn từ xa thôi, lại gần không cẩn thận là bị gai đâm liền.
“Hoàng hậu tỷ tỷ, sao chuyện này đột ngột vậy ạ? Có phải vì chuyện hôm qua nên tỷ tỷ mới phải làm vậy không?”
Phi tần đứng ra lên tiếng mang theo gương mặt lo lắng, một bộ dạng hết sức quan tâm hỏi han. Nếu không phải biết nàng ta là nữ chính giả Ngụy Phi Yên thì Thập Nhất cũng tưởng mình có một tiểu muội đáng yêu như vậy đấy.
Là một nữ nhân trong chốn hậu cung, nhan sắc của Ngụy Phi Yên tuyệt nhiên không kém chút nào, dáng người lồi lõm, trang điểm chỉnh chu, đôi mắt nhiều thêm một phần sắc sảo, quyến rũ, là kiểu đẹp hoàn toàn khác với Vân Mộng Vũ.
So với nữ chính, nhân vật phản diện này càng hợp gu thẩm mỹ của Thập Nhất hơn. Cô thật sự phải ra tay với người đẹp này à?
Thập Nhất mở miệng đáp lại nàng ta: “Chuyện hôm qua ngươi nói là chuyện gì?”
Ngụy Phi Yên tỏ vẻ bối rối nhìn xung quanh như không muốn nói ra, rồi mới e dè trả lời: “Hôm qua ai đó vừa bị phạt vì vấn an muộn, hôm nay hoàng hậu tỷ tỷ lại nói hủy bỏ nghi lễ vấn an, muội muội cảm thấy… híc… thật không công bằng...”
Nói xong nàng ta lại liếc tới Vân Mộng Vũ một cách đầy ẩn ý.
Những phi tử khác cũng nhanh chóng nhìn nữ chính bằng đôi mắt đầy ganh tỵ.
Để bảo vệ Vân Mộng Vũ, nam chính trước giờ không dám biểu lộ sự độc sủng của mình đối với nàng trước mặt các phi tần khác. Nhưng thời gian gần đây nhờ có cái miệng của Ngụy Phi Yên mà mọi người đều đã nhận ra điều đó rất rõ.
Vì vậy tất cả sự ghen ghét, đấu đá của đám phi tần đều đồng loạt nhắm tới Vân Mộng Vũ.
“Nghe nói hoàng hậu nương nương đêm qua còn bị phạt đến Hành cung, thật là… thật là đáng thương mà.”
“Vân phi, chuyện ngươi đến vấn an muộn là sai, đã không biết nhận lỗi còn ở bên tai hoàng thượng thêu dệt khiến hoàng hậu nương nương bị trách phạt oan. Ngươi không thấy mình quá độc ác à?”
“Hoàng hậu tỷ tỷ đối với mỗi người chúng ta đều vô cùng tốt. Ngươi đừng nghĩ hiện tại có được sự ân sủng của hoàng thượng liền có thể cậy sủng mà kiêu. Người đứng đầu hậu cung này vẫn là hoàng hậu!” Ngụy Phi Yên ra vẻ chính trực nói, còn không quên nịnh bợ Thập Nhất
Vân Mộng Vũ phản kháng yếu ớt: “Ta… Ta thật sự không nói gì với hoàng thượng…”
“Hừ… nếu ngươi không nói thì chẳng lẽ bọn ta nói? Ngươi có thể thôi cái bộ mặt như bị ức hiếp đó không?”
Thập Nhất đứng nhìn một đám hùa vào công kích nữ chính:??? Nạn nhân là ta còn chưa lên tiếng mà các ngươi lắm mồm cái gì hả?
“Trật tự!” Thập Nhất cao giọng nhắc nhở đám oanh oanh yến yến bên dưới. “Ba nữ nhân gộp lại thành cái chợ, đằng này ở đây có đến hơn chục mạng, các ngươi mỗi người ít nói một câu đi, không thấy nhức đầu sao?”
Hoàng hậu đột nhiên nghiêm mặt giáo huấn khiến đám phi tử có chút bất ngờ. Bình thường Ái Tử Lạp Hy đều rất thân thiện với bọn họ, nào có dữ dằn như bây giờ.
“Hoàng hậu tỷ tỷ… muội muội chỉ là quá uất ức thay cho người.”
Thập Nhất liếc mắt về Ngụy Phi Yên, lạnh lùng nói với nàng ta: “Ngụy phi, trước hết ngươi nên chỉnh lại xưng hô của mình đi. Bổn cung không có muội muội như ngươi.”
Ngụy Phi Yên lập tức sửng sốt.
Mới hôm qua hoàng hậu còn rất vui vẻ xưng tỷ gọi muội với nàng mà hôm nay lại… Chẳng lẽ nàng đã lỡ làm gì đắc tội với ả rồi?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Ngụy Phi Yên hành lễ tạ lỗi: “Bẩm hoàng hậu nương nương, thần thiếp biết sai rồi ạ.”
Dù vậy thì đôi mắt long lanh của nàng ta vẫn không kiềm chế được hiện lên sự ấm ức.
“Từ giờ trở đi ai muốn nói chuyện trước mặt bổn cung thì phải giơ tay lên, bổn cung cho phép mới được nói. Rõ chưa?”
Một đám phi tử ngẩn ra: Bộ bọn họ lên lớp nghe giảng hay sao mà phải giơ tay?
“Các ngươi không nghe thấy?”
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến, cả đám lập tức cúi đầu: “THẦN THIẾP NGHE RÕ!!!”1
“Về nghi thức vấn an hàng ngày, việc này quá vô nghĩa và tốn thời gian. Dù có vấn an hay không thì trong lòng các ngươi cũng chẳng tăng thêm độ yêu thích hay kính trọng bổn cung. Cho nên mỗi người hãy dành thời gian đó để tu tâm dưỡng đức thêm đi. Vậy nhé?”
Một đám phi tử tròn mắt nhìn Thập Nhất, hoàng hậu hôm nay bị cái gì mà ăn nói thẳng thừng vậy?
“Chuyện này… không biết đã được thái hậu thông qua chưa ạ?”
Thập Nhất liếc mắt nhìn qua người vừa hỏi: “Thứ nhất, bổn cung đã bảo muốn nói chuyện phải giơ tay. Thứ hai, thân phận của ngươi thì không có quyền nghi ngờ bổn cung. Nãi ma ma, vả miệng…”
Ngụy Phi Yên tái mặt nhìn ma ma đến trước mặt mình, vội vàng quỳ sụp xuống xin tha: “Thần thiếp sai rồi, xin hoàng hậu nương nương tha mạng. Thần thiếp thật sự không dám nữa.”
“Ngụy phi, đây sẽ là lần duy nhất và cuối cùng bổn cung tha cho ngươi. Nếu ngươi thông minh thì hãy an ổn mà sống đi, đừng lặp lại sai lầm lần thứ hai.”
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, đột nhiên Ngụy Phi Yên dâng lên cảm giác e ngại. Chẳng lẽ việc hôm qua nàng ta hại Vân Mộng Vũ đã bị phát hiện nên bây giờ mới bị hoàng hậu ghi thù.
Ngụy Phi Yên cúi đầu tạ ơn: “Đa tạ hoàng hậu nương nương tha bổng.”
Thập Nhất không biết nàng ta có thật lòng cảm ơn không, nhưng mặt đẹp như vậy mà đánh thì có hơi tiếc đó. Haizz… Thật là rối rắm mà.
Hành động nghiêm khắc hôm nay của cô đã khiến đám phi tử chợt nhận ra, dù hoàng hậu bình thường có thân thiện thế nào thì nàng ta cũng là chủ hậu cung.
Sau khi đưa ra thông cáo bỏ nghi thức vấn an, Thập Nhất nhanh chóng giải tán đám phi tần, ai về cung nấy. Không chỉ vậy, mỗi người ra về đều được tặng một phần lễ vật nho nhỏ. Bên trong lễ vật có một mảnh giấy với nội dung như sau:
“Chớp mắt một cái đã hết một ngày, nhắm mắt một cái nửa đời người trôi qua. Đấu đá, tranh giành nhau làm gì cũng trở nên vô nghĩa.”
Bên dưới còn có thêm một dòng chữ to đùng với giọng điệu hết sức ra lệnh: “Không muốn bị ăn đòn thì ngoan một chút cho ta! Hoàng hậu ký tên.”1
Chúng phi tử ngơ ngác:!!! Hoàng hậu đây là muốn khuyên nhủ hay công khai đe dọa bọn họ vậy?
Ngụy Phi Yên sau khi đọc xong lập tức vò nát tờ giấy ném xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận: “Một hoàng hậu bù nhìn mà cũng dám lên mặt với ta! Ái Tử Lạp Hy, Vân Mộng Vũ, các ngươi cứ chờ xem!”1