Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 249: Chương 249: Hồng Hạnh Xuất Tường (07)




Lúc Thập Nhất rời khỏi tửu lâu, đường phố vẫn còn khá đông đúc và tấp nập. A Dĩ đối với khung cảnh kinh thành về đêm vô cùng hứng thú: “Ở Tây Lương giờ này mọi người đều đã đi ngủ tránh rét mà ở đây vẫn đông vui ghê, công… tử nhỉ?”

“Ừm… Thời tiết ở đây ôn hòa hơn, dân cư cũng đông đúc hơn nên phải vậy thôi.”

Trông bộ dáng háo hức của thiếu nữ bên cạnh, Thập Nhất không vội trở về mà để cho A Dĩ đi dạo một vòng kinh thành. Có lẽ từ khi đến đây, nàng vẫn chưa hề có cơ hội vui chơi như thế này.

An Dĩ mải mê ngó nghiêng xung quanh, lúc mua cái này rồi mua cái kia, khoảng cách giữa Thập Nhất và nàng ngày một xa. Khi Thập Nhất vẫn đang bước về phía trước thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của A Dĩ từ phía sau vang lên.

Cô trông thấy nàng bị xô ngã trên đất, bóng dáng một nam nhân gần đó vừa chạy đi.

Thập Nhất đỡ A Dĩ lên, nhưng nàng ta chỉ khăng khăng muốn đuổi theo bắt trộm.

“Hắn… hắn lấy mất túi tiền của nô tỳ rồi. Híc… Túi tiền đó rất quan trọng...”

“Được rồi. Đứng đây đi. Để ta đuổi theo.”

Thập Nhất lập tức chạy theo phương hướng của tên trộm.

Mất một lúc cô rốt cuộc cũng đuổi kịp hắn vào con ngõ nhỏ.

“Trả lại túi tiền đây.”

Tên ăn trộm bị người đuổi tới nhưng vì trông thấy chỉ là một công tử mảnh mai nên vẫn rất mạnh miệng: “Túi tiền gì chứ? Ta không biết.”

“Được, vậy thì để ta lục soát ngươi là biết ngay thôi.”

Chỉ trong nháy mắt cô đã đè tên trộm xuống đất, lấy ra một túi gấm hồng trên người hắn.

Lúc này, tên trộm vẫn không xin tha mà đột nhiên hét lớn lên: “Cướp… có cướp… anh hùng... mau cứu ta.”

Ngay lập tức, Thập Nhất cảm nhận được một luồng gió rít đang hướng về phía mình.

Bặp… Cô đưa tay phải lên chặn lại đòn tấn công bất ngờ.

Gương mặt đang đối diện với cô là một nam nhân với vết sẹo trên má.

Thật trùng hợp, lại gặp hắn rồi!

Đôi môi của nam nhân khẽ hé, một giọng nói rất trầm vang lên: “Ngươi là cướp?”

“Không phải. Ta chỉ đang lấy lại túi tiền của mình mà thôi.”

“Không đúng! Đây là túi tiền của phu nhân nhà ta đưa cho ta đi chợ mà. Đại nhân, ngài nhìn xem, đây rõ ràng là túi tiền của nữ nhân, một nam nhân như hắn sao có thể dùng thứ này?” Tên trộm trợn mắt nói dối.

Nghe tên đó nói xong, người nam nhân kia chẳng hỏi han gì đã lập tức ra tay với Thập Nhất, buộc cô phải tránh xa tên trộm.

Công phu của hắn không hề kém chút nào, nhưng túi tiền thì vẫn đang vững vàng trong tay Thập Nhất.

“Này… ngươi còn chưa rõ đầu cua tai nheo đã ra tay đánh người rồi! Ngươi tin lời hắn mà không cần nghe ta giải thích sao?”

“Đưa túi tiền cho ta, sau đó muốn giải thích gì thì giải thích.”

Hừ… cái tên bao đồng này thật không nói lý mà. Đã vậy cô cũng không nhẹ tay nữa.

Trong con hẻm nhỏ, một nam một nữ giao đấu với nhau, mỗi một đòn đánh đều vô cùng đẹp mắt, ngang sức ngang tài.

Thập Nhất mượn lực tường đá, nhảy lên đạp vào ngực đối phương. Hai bàn tay nam nhân đưa lên chống đỡ, dường như không chút xi nhê.

Hắn nắm luôn cổ chân cô, tính ném xuống đất, may là Thập Nhất phản ứng kịp thời cong người ngồi trên vai, kẹp cổ hắn. Tên nam nhân không còn cách nào khác là thả chân cô ra.

Cả người Thập Nhất ngã về phía sau, trước khi đầu chạm đất, cô chống tay xuống đường, lộn một vòng trở lại, ngay lúc này, búi tóc của cô cứ thế bung xõa trong không khí.

Lúc nam nhân quay đầu đã nhìn thấy một mái tóc dài, đen nhánh xoã tới eo, như tơ lụa mềm mại. Mặc dù gương mặt thiếu nữ bị tóc che mất một nửa, nhưng chỉ cần thấy nửa bên dung mạo kia, đã làm cho đối phương chấn động.

Cái cổ nàng vừa chuyển động, dung nhan xinh đẹp hiện ra trước mắt, hô hấp của nam nhân muốn dừng lại. Dưới ánh trăng, thiếu nữ như tỏa ra ánh sáng mê người lộng lẫy, vừa tươi mát vừa đẹp mắt.

Cho đến lúc thiếu nữ xinh đẹp đã đến trước mặt hắn, người nam nhân vẫn bất động như cũ.

Thập Nhất cũng không bất ngờ với biểu hiện của hắn chút nào. Nhan sắc Ái Tử Lạp Hy vốn không hề thua kém bất kỳ ai, bởi vì mang dòng máu Tây Lương nên cô càng đậm sắc hoang dã, khác biệt và thu hút hơn rất nhiều. Nhưng có lẽ với Nam quốc thì gu thẩm mỹ của bọn họ vẫn là những nữ nhân mảnh mai, yêu kiều hơn.

Thập Nhất mở miệng, nói với nam nhân đang nhìn chằm chằm mình: “Giờ thấy ta là nữ nhân nên nhận ra sai lầm của mình rồi đúng không? Lần sau muốn làm anh hùng thì tìm hiểu kỹ chút.”

Tên trộm tranh thủ lúc bọn họ giao đấu đã chạy trốn từ lâu rồi nên Thập Nhất cũng không đôi co thêm nữa, chỉ nói một câu như vậy rồi định rời đi.

Người nam nhân kia đột nhiên giơ tay ra muốn bắt lấy cô, hắn chỉ bắt vào không khí vì Thập Nhất đã tránh đi rất nhanh.

“Cô nương, thành thật xin lỗi. Ta cứ nghĩ cô là kẻ trộm.”

“Ngươi có thấy ai làm trộm mà xinh đẹp như ta không hả? Thôi bỏ đi, dù sao ta cũng lấy lại được túi tiền rồi. Bai… không hẹn gặp lại.”

“Từ từ đã… Ta… trước giờ không bao giờ đánh nữ nhân. Có thể cho ta chuộc lỗi không?”

“Chuộc lỗi? Kiểu gì?” Thập Nhất nghi ngờ nhìn hắn. “Vậy ngươi để cho ta đánh lại hả?”

Thập Nhất chỉ nói cho vui nhưng đối phương vậy mà thật sự gật đầu đồng ý: “Được, dù sao ta cũng đã mạo phạm cô nương, cô nương cứ đánh ta cũng được.”

Thanh niên ngốc này ở đâu chui ra vậy? Lại còn làm bộ mặt vô cùng nghiêm túc nữa.

“Ngươi chắc chưa?”

“Chắc…”

Bụp… Ngay khi từ đó thốt ra từ miệng hắn, một lực đánh vô cùng lớn đã đập vào bụng, sau đó… không có sau đó nữa vì hắn đã ngã sầm xuống đất rồi.1

Có lẽ hắn không bao giờ nghĩ rằng bản thân lại có thể chỉ vì cú đánh của một nữ nhân mà đau đến ngất đi.

Thập Nhất đánh người xong thì thản nhiên phủi phủi tay: “Bao cát đưa đến tận tay mà không dùng thì hơi phí.”

“Đây là bài học cho ngươi đấy, đừng có khinh thường nữ nhân.”

Vứt lại cái xác to lớn của nam nhân trong hẻm, Thập Nhất quay người tìm về chỗ A Dĩ đang đợi.

Lấy lại được túi tiền nên A Dĩ vô cùng vui mừng, nàng ta lập tức mở túi ra kiểm tra thứ gì đó.

Trông thấy một chuỗi vòng tay vẫn còn nguyên vẹn, miệng nàng cười rạng rỡ: “May quá, nó vẫn còn nguyên vẹn.”

“Chiếc vòng đó…”

A Dĩ giống như nhận ra điều gì, vội vàng cất vòng tay đi, lúng túng nói với Thập Nhất: “Đây là thứ mẹ nô tỳ tặng ở Tây Lương, nô tỳ vẫn luôn đem theo nó bên mình, tạ ơn công chúa giúp nô tỳ lấy lại.”

Thập Nhất liếc nhìn A Dĩ một cái, cô nhận ra chủ nhân của chiếc vòng cùng lời nói dối của nàng ta, nhưng lại không vạch trần mà chỉ nói: “Được rồi. Hồi cung thôi.”

Đợi khi Thập Nhất thay đồ cung nữ, lại leo tường thành trở về Khôn Ninh cung thì đột nhiên trông thấy một vùng sân sáng rực lửa đuốc, các cung nữ, thái giám đều đang quỳ trên sân đất. Còn cái người đang ngồi uy nghi trong phòng kia chính là Hướng Vấn Thiên.

A Dĩ lập tức tái mét mặt mày: “Công chúa… chúng ta bị phát hiện rồi.”

“Phát hiện thì phát hiện thôi.”

Thập Nhất cất bước đi vào trong, dường như chẳng có chút lo lắng nào vì sự có mặt của nam chính.

“Mọi người đang tổ chức tiệc sao? Đông vui quá vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.