Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 251: Chương 251: Hồng Hạnh Xuất Tường (09)




Rốt cuộc cũng chỉ có nữ chính mới nhận được đãi ngộ rộng lượng, bao dung của nam chính, còn Thập Nhất thì vẫn phải đưa mông ra chịu hình phạt 20 trượng vào ngày hôm sau.1

Tên nam chính chết tiệt, nhận đút lót rồi mà vẫn nhẫn tâm như vậy đấy! Biết thế cô ném hết lạc cho kiến ăn cũng không đưa cho hắn.

Lúc thái hậu tìm đến thì Thập Nhất đã chịu xong hình phạt và đang được A Dĩ rơm rớm lệ bôi thuốc.

“Lạp Hy… Sao con dại dột vậy hả? Con có biết tự ý xuất cung là tội nặng lắm không?” Thái hậu thương tiếc nhìn thiếu nữ yếu đuối nằm trên giường. “Lần này cũng may chỉ là 20 trượng, lỡ hoàng thượng muốn vin vào cớ đấy để phế bỏ chức vị hoàng hậu thì sợ rằng ta cũng không cản được.”

Nếu hắn thật sự dám làm như vậy thì Thập Nhất đã mừng, chức vị hoàng hậu này có khác gì cái gông trên cổ cô đâu chứ.

Thiếu nữ nằm sấp, gương mặt có chút tái nhợt, yếu ớt lên tiếng: “Mẫu hậu… Thần thiếp xin lỗi.”

“Vì lý do gì mà con lén lút xuất cung?”

“Chuyện này…”

“Con còn định giấu ai gia sao?”

“Không có… mẫu hậu… Thật ra hôm nay Vân phi bị ngã xuống nước, mặc dù đã được cung nữ của thần thiếp cứu lên nhưng điều đó đã khiến bệnh tình nàng trở nặng. Vì chuyện đó nên hoàng thượng đã rất tức giận… Thần thiếp nghe nói trong kinh thành có một thần y rất giỏi nên mới lén lút ra ngoài, lấy phương thuốc chữa bệnh về cho Vân phi.”

Nghe Thập Nhất nói xong, thái hậu lập tức thở dài một hơi, trong lòng không khỏi thương xót cho nàng…

“Lạp Hy à… hài tử ngốc nghếch này, sao con phải tự làm khó bản thân như vậy hả?”

Thập Nhất cúi đầu, giọng nói có vẻ buồn tủi: “Thần thiếp biết hoàng thượng thích Vân phi, chỉ có nàng ấy khỏe mạnh thì người mới vui vẻ. Đó cũng là... nghĩa vụ của một thê tử.”

“Con có nói điều này với hoàng thượng không?”

“Hoàng thượng cho rằng thần thiếp ham vui nên mới xuất cung đi chơi, thần thiếp… không có cơ hội giải thích.”

Nghe giọng nói nghèn nghẹn như sắp khóc của thiếu nữ, thái hậu tức giận đứng dậy: “Hoàng thượng thật hồ đồ mà. Xem ra ta đã không thể đứng ngoài chuyện này nữa rồi. Lạp Hy, con yên tâm… Việc của Vân phi gì đó, cứ để ai gia xử lý.”

Nghe nhắc đến Vân phi, Thập Nhất vội vàng ngẩng đầu. Không phải… thái hậu à… người nhắm đến mình tên hoàng thượng là được rồi.

“Vân phi không có lỗi trong việc này đâu… chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu… thần thiếp chỉ-”

“Lạp Hy, con không thể cứ sống ngay thẳng như vậy ở hậu cung đâu. Lúc cần mưu mô xảo quyệt thì vẫn phải làm, thiện lương với kẻ thù chính là tàn bạo với bản thân mình.”

Thiện lương - Thập Nhất: Có phải cô diễn hơi lố rồi không? Vân Mộng Vũ là người cô phải bảo vệ đấy.

“Mẫu hậu, dù sao hoàng thượng cũng không thích thần thiếp nên mới có thể nhẫn tâm ra tay như vậy, không phải Vân phi thì cũng sẽ có Hạ phi, Hoa phi gì đó. Mẫu hậu không cần cực nhọc vì thần thiếp, nếu không… hoàng thượng sẽ ghét lây cả người mất. Thần thiếp không muốn chuyện đó xảy ra chút nào.”

“Hừ… Ta lại không thể quản nổi nhi tử của mình sao? Lạp Hy, con yên tâm tĩnh dưỡng, ai gia nhất định bắt nó đến tạ lỗi với con.”

Đợi thái hậu đi khỏi, Thập Nhất lập tức ngồi dậy, chẳng còn dáng vẻ yếu ớt hay đáng thương gì cả.

Thật ra mông cô vốn không bị thương bao nhiêu vì trước lúc đánh cô đã kịp ăn gian lót mấy miếng niệm vào mông rồi.

Dù vậy thì hình phạt 20 trượng này cũng không thể chịu không không như vậy được.

Nam chính đối với mẫu hậu của mình vẫn luôn vô cùng tôn trọng và hiếu thảo, cũng chỉ có bà ấy mới trấn áp nổi hắn.

“Hừ… Ngươi đánh ta thì ta cũng phải khiến ngươi phiền phức muốn chết luôn!”

“Nương nương… người làm vậy rồi lỡ hoàng thượng lại tìm chúng ta gây hấn thì sao?” Nãi ma ma lo lắng.

“Công chúa của chúng ta có thái hậu bảo kê mà, Nãi Nghê, ngươi cứ sợ sệt như thế thì định bắt công chúa cả đời nhẫn nhịn hoàng thượng sao?”

A Dĩ vừa hùng hồn phát ngôn xong đã bị Nãi ma ma đánh đầu một cái.

“Ta bảo ngươi ở trong cung phải xưng hô, ăn nói cho đúng mực rồi mà! Ngươi có biết những việc nhỏ nhặt này cũng có thể là cái cớ cho người ta nhắm vào nương nương không?”

A Dĩ bị mắng không cãi lại mà chỉ lặng lẽ cúi đầu.

“Được rồi, chỉ có chúng ta thì xưng hô thế nào cũng được. A Dĩ cũng chưa bao giờ phạm lỗi khi ở bên ngoài.”

Thập Nhất biết thiếu nữ ấy đơn giản là không muốn quên đi thân phận công chúa Tây Lương của Ái Tử Lạp Hy, và có lẽ nàng ta cũng ghét bỏ cái thân phận hoàng hậu bình hoa này nữa. Đó chính là tình cảm trung thành nàng ta dành cho nguyên chủ.

“A Dĩ, đem đơn thuốc này đến chỗ thái y đi. Đã diễn thì phải diễn cho không có sơ hở.”

Nhìn đơn thuốc rõ ràng trong tay, A Dĩ bị bất ngờ: “Cái này công chúa lấy đâu ra vậy?”

“Đêm qua, lúc đi bắt trộm. Ta phải chuẩn bị đường lui cho mình chứ.”

Nói xạo đấy, thật ra Thập Nhất chỉ mới viết nó vào sáng nay thôi. Cô không phải thần toán mà bói trước được mọi chuyện.

“Vâng, nô tỳ xin đi ngay.”

Thái hậu là người làm việc vô cùng năng suất, chỉ ngay chiều hôm đó hoàng thượng đã phải vác long thể quý báu của mình đi đến chỗ Thập Nhất.

“A Thiên… con nói gì mà đến ai gia cũng không thể nghe rõ. Cái đó gọi là tạ lỗi sao?”

Thái hậu bình thường mặc dù có thể xưng hô thoải mái với Hướng Vấn Thiên nhưng vẫn một hai gọi hắn là hoàng thường, vậy mà bây giờ lại trực tiếp gọi thẳng tên húy của hắn, có thể thấy lần này bà ta rất quyết liệt.

“Mẫu hậu… trẫm không chỉ là hoàng nhi của người, mà còn là vua một nước-”

“Vua một nước nên mới càng phải rạch ròi sai trái, quang minh lẫm liệt. Một người đến lỗi lầm của mình cũng không dám nhận thì con còn định trị vì ai?”

“Sao mẫu hậu có thể chỉ nghe mỗi lời nói của Ái Tử Lạp Hy? Nàng đang lừa người đó!”

“Hừ… Đơn thuốc cũng đã được thái y chứng giám, con còn không chịu nhận việc mình đã hiểu lầm Lạp Hy? Rồi Vân phi gì đó được cung nữ của hoàng hậu cứu đã nhận được lời cảm tạ hay phần thưởng gì chưa? Hay bị nàng ta ngó lơ việc đó?”

“Đêm qua hoàng nhi vốn định đến ban thưởng cho cung nữ kia nên mới phát hiện hoàng hậu xuất cung. Coi như việc nàng ta xuất cung là vì Vân phi thì việc này vẫn là sai nội quy hoàng cung!”

Lúc này, Thập Nhất đang nằm trên giường đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.

“Lạp Hy… Con sao vậy?”

“Xin hai người đừng vì thần thiếp mà tranh cãi nữa… Thật sự vết thương của thần thiếp không sao đâu… mẫu hậu.”

Thập Nhất làm bộ dáng muốn đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng lên đã nhăn mày, gương mặt vô cùng khổ sở và đáng thương.

“Lạp Hy, con đừng cử động mạnh, cứ nằm đó đi. Ai nói bọn ta tranh cãi? Là ai gia đang yêu cầu nhi tử của mình có hành vi đúng đắn.”

Thái hậu nghiêm mặt nhìn Hướng Vấn Thiên: “Bây giờ có vẻ người mẫu hậu này không thể dạy dỗ nhi tử của mình được nữa rồi. Nếu vậy thì danh phận thái hậu ta cũng không dám nhận nữa, hoàng thượng lấy lại đi, rồi muốn đưa ai làm thì làm!'

Nam chính:!!! Trẫm cũng chỉ có một mẫu hậu này, còn đưa ai khác làm được hả?

Hướng Vấn Thiên nhìn thiếu nữ nằm yếu ớt trên giường, hắn tin chắc nàng ta chỉ đang giả vờ, lại không thể làm gì khác, bất lực mở miệng: “Được rồi, là trẫm hiểu nhầm hoàng hậu, trẫm tạ lỗi với hoàng hậu. Mẫu hậu, người vừa lòng rồi chứ?”

“Người con tạ lỗi là Lạp Hy, hỏi ai gia làm gì?”

“Hoàng hậu, nàng mãn nguyện rồi đúng không?”

Thập Nhất cúi đầu, không hề lộ chút vui vẻ nào, chậm rãi lên tiếng: “Hoàng thượng, việc này thần thiếp vốn không để trong lòng, người không cần ép bản thân làm chuyện mình không muốn.”

Hướng Vấn Thiên trợn mắt, lần đầu tiên hắn nghe hai chữ “thần thiếp” phát ra từ miệng nàng ta khi nói chuyện với hắn đấy.

“Đến ai gia cũng thấy lời tạ lỗi quá miễn cưỡng. Con đây là làm cho có sao?”

Thập Nhất cho rằng tên nam chính sẽ bị ép đến nổi giận, nhưng mà không, hắn đột ngột đi tới bên cạnh giường, mỉm cười nhìn cô vô cùng thân thiết.

“Hoàng hậu, lần này trẫm thật sự hiểu nhầm tấm lòng của nàng. Vậy cho nên…”

Hướng Vân Thiên hướng ánh mắt xuống bàn tay cô, hành vi tiếp theo của hắn khiến Thập Nhất muốn chửi thề.

Trong sự chứng kiến của thái hậu, hắn nắm tay cô, ra vẻ tình nồng ý thắm: “Từ nay trẫm sẽ cố gắng để hiểu hoàng hậu nhiều hơn. Được chứ?”1

Mợ nó, cô thật sự muốn cắt bàn tay của mình đi luôn cho rồi.

Không chỉ vậy tên nam chính còn nắm rất chặt, rõ ràng không để cô rút ra. Thập Nhất gần như nghiến răng đáp lại: “Vậy sao? Vậy hi vọng hoàng thượng có thể nghe một thỉnh cầu của thần thiếp.”

Hướng Vấn Thiên tỏ ra rộng lượng: “Được, nàng nói đi. Trẫm sẽ chấp nhận mọi thỉnh cầu coi như bù đắp cho nàng.”

“Bù đắp cho thần thiếp thì không cần đâu ạ. Nhưng thời gian qua hoàng thượng chỉ luôn qua lại ở Khôn Ninh cung và chỗ Vân phi, điều đó khiến các tỷ muội vô cùng đau lòng và ấm ức.”

Hướng Vấn Thiên nghe đến đây, gương mặt đã không còn duy trì nổi nụ cười. Trong khi đó, Thập Nhất vẫn tiếp tục nói: “Dù sao mỗi phi tử vào cung đều là nhi tử của quan thần, xuất phát từ nỗi niềm của một phi tử và sự lo lắng cho hoàng thượng, thần thiếp hi vọng sau này người có thể phân phát ân sủng đồng đều. Điều đó chắc chắn sẽ khiến hậu cung an yên hơn rất nhiều.”

Chết tiệt… nữ nhân xấu xa này.

Hướng Vấn Thiên thầm mắng Thập Nhất, còn thái hậu ở bên cạnh lại không tiếc lời khen ngợi tấm lòng của cô.

“Hoàng thượng xem Lạp Hy suy nghĩ cho người biết bao nhiêu, còn ai có thể lo lắng cho hậu cung chu toàn hơn hoàng hậu nữa hả?”

Nam chính đã sớm buông tay Thập Nhất ra sau khi nhận thấy ý đồ trả thù của nàng.

“Mẫu hậu, chuyện này-”

“Ba năm để tang đã hết, con định tiếp tục đưa ra lý do gì để không động vào các phi tần nữa hả? Con biết rõ đây là nghĩa vụ của hoàng thượng đúng không?”

Hướng Vấn Thiên cứng họng, hắn biết chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, bởi vì hậu cung không phải chỉ là nơi vui vẻ của hoàng thượng mà còn chính là nơi củng cố vững chắc ngôi vị.

Nhìn vẻ mặt không thể phản bác của nam chính, Thập Nhất âm thầm hả hê.

Trong cốt truyện nam chính cũng rất yêu nữ chính, nhưng đã là hoàng thượng thì luôn có những việc thân bất vô kỷ(*). Cô chỉ đơn giản là đẩy nhanh tiến trình lên một chút.

Thập Nhất: Nữ chính à, xin lỗi nhé, nhưng ai bảo nam nhân của cô động vào ta cơ.1

(*)Thân bất vô kỷ: việc ngoài ý muốn do hoàn cảnh, bản thân không thể làm chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.