Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 253: Chương 253: Hồng Hạnh Xuất Tường (11)




“Đổng tướng quân, hôm đó là ngài kêu ta đánh, bây giờ ngài lại định đòi bồi thường đấy à?” Thập Nhất dù thế nào cũng không nghĩ Đổng Trác có lý do gì khác để tìm mình.

“Nàng biết ta?”

“Người ở Nam Quốc này sợ rằng chỉ có hài tử mới sinh mới không biết ngài là ai thôi.”

Đổng Trác, vị tướng quân tài giỏi, oai hùng bậc nhất trong lịch sử với vô số chiến công, là biểu tượng cho sức mạnh quân sự Nam quốc. Trong mắt dân chúng, chỉ cần có Đổng Trác thì bọn họ sẽ không sợ bất cứ một sự xâm chiếm từ ngoại tộc nào.

Không chỉ là một tướng quân mà hắn còn có phong hào Tấn Vương danh giá, vì được tiên hoàng đích thân kết nghĩa huynh đệ nên dù mang họ Đổng thì nam chính vẫn phải gọi hắn hai chữ “hoàng thúc“.

Một người như hắn Ái Tử Lạp Hy tất nhiên biết, bởi vì chính hắn cũng là người dẫn mấy vạn quân đi xâm chiếm Tây Lương quốc.

Có lẽ Đổng Trác bởi vì suốt ngày đi chiến trận nên mới chưa bao giờ gặp mặt Ái Tử Lạp Hy.

Lúc này Đổng Trác đột nhiên tiến lên một bước, Thập Nhất cũng lùi lại một bước, nhìn hắn đề phòng: “Chuyện gì? Muốn đánh nhau?”

“Nếu nàng đã biết ta thì mọi chuyện đều dễ nói rồi. Cô nương, ta muốn cầu thân nàng.”

Rầm… Đổng Trác vừa nói xong, xung quanh lập tức có người té ghế. Tất cả gương mặt trong phòng đều đang há hốc kinh ngạc nhìn hắn.

“Cầu thân?” Thập Nhất nghi ngờ nhìn hắn, tên này đầu óc có vấn đề sao?

“Đổng Trác, ngươi uống say rồi hả? Ngươi hù dọa cô nương nhà người ta rồi đấy.”

Có một nam nhân đi đến định hóa giải tình huống lúng túng này nhưng lại bị Đổng Trác không thương tiếc hất văng luôn.

Hắn vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ như đang đợi một câu trả lời từ nàng.

“Nàng đã biết ta là Đổng tướng quân vậy chắc chắn biết ta không cha không mẹ, cùng không thê không thiếp, nếu nàng vào phủ tuyệt đối không phải nhìn sắc mặt người khác, sẽ là nữ chủ nhân duy nhất của Đổng gia. Mà ta cũng là nam nhân không có tính xấu, một khi đã thành thân với nàng sẽ không có nữ nhân khác, càng không bê tha bằng hữu. Nàng cảm thấy gia cảnh này và con người ta không tồi chứ?”

Đổng Trác giống như đang tự rao bán chính mình làm bằng hữu của hắn hết kinh ngạc lại đến cảm thấy có chút mất mặt. Cô nương đang đứng kia từ đầu đến cuối đều không lộ ra thái độ gì, rõ ràng là không có ý với hắn mà.

“Đổng tướng quân chắc chắn là say rồi nên mới nói nhăng nói cuội, mong cô nương lượng thứ. Bình thường hắn không phải là người thế này-”

“Ngô Lỗi, ta rất tỉnh, cũng thật sự muốn cầu thân nàng. Chỉ cần nàng nói cho ta quý danh, ngày mai trước gia phủ của nàng lập tức có sính lễ cầu thân.” Đổng Trác vô cùng chân thành, hắn đúng là không giống đang say chút nào.

Thập Nhất trong đầu đầy hỏi chấm nhìn nam nhân trước mặt, lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ đến một khả năng đã bị loại bỏ ngay từ đầu.

Đổng Trác… Một tường quân công cao át chủ nhưng lại không hề nhận được sự nghi kỵ nào của hoàng thượng lúc bấy giờ là tiên hoàng, bởi vì hắn thật sự là một trung thần đúng nghĩa. Một người ngay thẳng, chính trực, không tham danh lợi, nhiều lần không màng sống chết vì mộng tưởng bảo vệ lãnh thổ và phò tá tiên hoàng.

Thậm chí trước khi băng hà, tiên hoàng đã giao kim bài miễn tử cho Đổng Trác, dặn dò hoàng nhi của mình là Hướng Vấn Thiên về việc phải tin tưởng tuyệt đối vào hắn, tránh để kẻ xấu chia cắt.

Một chính nhân quân tử, thẳng còn hơn ruột ngựa như Đổng Trác, Thập Nhất ngay từ đầu đã không chút do dự loại thẳng khỏi danh sách ứng cử viên tiềm năng của “Hắn“.

Nhưng từ hành vi ra tay vừa nãy với Ngô Lỗi và cả ngay lúc này thì…

Thập Nhất đột nhiên tiến tới, không nói một lời đã nắm tay Đổng Trác, chỉ một giây sau đó, cô thật sự muốn gọi cả tổ tiên của hệ thống lên.

Mợ nó, vậy mà thật sự là cái tên chết tiệt này rồi.

Trong sự kinh ngạc của Đổng Trác và những người xung quanh, Thập Thập Nhất từ từ buông tay hắn ra, âm thầm tính toán khả năng hắn sẽ không chạy sau khi biết thân phận hoàng hậu của cô.

Ừm… dù tính toán thế nào thì cô cũng thấy chỉ là con số không tròn trĩnh.

“Sao cô nương lại nắm tay ta? Có phải nàng đồng ý lời cầu thân rồi không?”

Tên Đổng Trác này thật sự là cái gì cũng dám nói mà.

Thập Nhất cũng muốn bản thân có thể bất chấp đồng ý lời cầu thân ds lắm, nhưng vì tương lai sáng lạn, tạm thời cứ phải trì hoãn cái đã.

“Đổng tướng quân, ngài làm thế này có hơi đột ngột rồi, ta giống như bị ép phải đồng ý vậy.”

“Thời gian qua ta vẫn luôn tìm nàng mà không được, nên hôm nay mới có chút nóng vội. Nàng… không vừa ý ta sao?”

“Nếu hôm nay ta ở đây từ chối ngài chắc ta sẽ trở thành đối tượng bị toàn bộ dân chúng Nam quốc ném đá mất. Hơn nữa ta cũng chưa hiểu hết con người tướng quân, chúng ta có phải… nên nói chuyện riêng chút không?”

Đối phương mặc dù không đồng ý để nghị cầu thân nhưng lại chủ động muốn gặp riêng hắn nên Đổng Trác vô cùng hưng phấn. Hắn lập tức không do dự ra lệnh đuổi hết những người khác đi.

“Đổng Trác à, có phải ngươi bị người ta lừa rồi không? Thiếu nữ này nhìn thế nào cũng rất kỳ quái đó.” Ngô Lỗi thì thầm vào tai Đổng Trác muốn khuyên răn bằng hữu, đổi lại chỉ là một cú đá bay ra khỏi phòng.

“Haizz… Cái tên này xưa giờ làm gì có mắt nhìn nữ nhân chứ? A Sự, ngươi không định khuyên răn chủ nhân của mình à?”

A Sự, thuộc hạ thân cận của Đổng Trác tỏ vẻ không quan tâm lắm: “Ngô đại nhân, tướng quân nhà ta chỉ cần có hứng thú với nữ nhân là ta đã phải tạ ơn trời đất lắm rồi, quản gì nhiều nữ nhân đó thế nào.”

Có thế nào A Sự cũng không ngờ được nữ nhân tướng quân nhà mình để ý lại là hoàng hậu đương triều, nếu không hắn sẽ không nói nổi câu ấy đâu.

Mà vị hoàng hậu ở bên trong phòng lúc này lại đang tìm cách cấu kết với trung thần để cắm cho tên nam chính hoàng thượng một cái sừng thật dài.

“Đổng đại nhân, ngài thích ta sao?”

Thập Nhất vừa mở miệng đã hỏi thẳng, được cái đối phương cũng không hề ngại ngùng trả lời: “Thích.”

“Chỉ mới gặp qua hai lần thì ngài thích ta ở điểm nào?”

“Nàng là người xinh đẹp nhất ta nhìn thấy, cũng là nữ nhân duy nhất có thể đánh tay đôi với ta. Nếu thành thân cùng nàng, nhi tử chúng ta sinh ra nhất định vô cùng ưu tú.”

“Sao nghe qua cứ như ngài đang tìm một đối tượng phù hợp chỉ để sinh con vậy?”

“Không có, nàng đừng hiểu lầm. Ta chỉ muốn nói rõ rằng ta thích nàng thế nào thôi. 35 cái xuân xanh trôi qua, ta cũng chưa từng nghĩ đến việc sinh con với bất kỳ người nào khác, ngoài nàng.”

Mặc dù mang gương mặt khá dữ tợn với vết sẹo kia, nhưng từ đôi mắt người nam nhân lại hiện rõ sự thân thành của hắn.

“Cô nương vẫn chưa cho ta biết quý danh của mình.”

“Tướng quân có thể gọi ta là Thập Nhất.”

Mặc dù Đổng Trác không nhận ra cô, nhưng nếu nói cái tên Ái Tử Lạp Hy ra thì quá nguy hiểm, hiện tại cô vẫn nên bồi dưỡng tình cảm cùng hắn trước đã.

Thập Nhất đột ngột đứng dậy, đi đến nắm tay hắn một cách rất tự nhiên, mà Đổng Trác cũng không từ chối hành vi thân cận này, chỉ lên tiếng hỏi cô: “Nàng có sở thích nắm tay người khác sao?”

“Không có, ta chỉ có sở thích nắm tay tướng quân.” Thập Nhất bắt đầu bật chế độ thả thính của mình.

“Hồi nãy ta thấy nàng vừa nắm tay Ngô Lỗi xong.”

Được rồi, cái tính cách thích bắt bẻ này thì còn ai khác ngoài Hắn nữa.

“Hồi nãy ta có chút nhầm lẫn, nhưng từ giờ ta sẽ không nắm tay người nào ngoài tướng quân.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Thuộc hạ của ta có dặn đối với nữ nhân không được làm ra hành động thô lỗ như động chạm thân thể, đó là lễ nghĩa tối thiểu đối với người mình thích. Nhưng ta… không muốn thả tay nàng ra chút nào.”

Nhìn gương mặt rối rắm của Đổng Trác, Thập Nhất chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Nam nhân 35 tuổi ở cái thời đại này thậm chí có thể có cháu luôn rồi mà sao hắn vẫn ngây ngô được như vậy thế?

“Tướng quân nếu đã muốn thành thân với ta thì từ nay chỉ cần nghe lời ta, không cần nghe lời người khác. Được chứ?”

Đổng Trác vốn đang định gật đầu thì đột nhiên dừng lại giữa chừng.

“Không được rồi. Trên ta còn có hoàng thượng, ta nhất định phải nghe lệnh quân chủ của mình. Xin lỗi nàng.”

“Vậy nếu ta đã là lão bà của tướng quân, mà ngài lại chỉ được nghe lời của một người duy nhất, hoàng thượng hoặc là ta, ngài chọn ai?”1

Đổng Trác hình như có chút khó xử nhưng cuối cùng hắn vẫn nói ra lựa chọn giống như Thập Nhất nghĩ.

“Hoàng thượng.”

“Tướng quân cũng thật thà quá rồi đó. Ngài không nghĩ nói dối để nịnh bợ ta sao?”

“Ta sẽ không nói dối nàng, nếu ta không nghe theo lệnh của hoàng thượng thì đó là tội khi quân, không chỉ ta mà nàng cũng sẽ bị trị tội.”

“Vậy nếu hoàng thượng và ta cùng rơi xuống nước, ngài sẽ cứu ai?”

“Cả hai.”

“Chọn một người thôi.”

“Tại sao phải chọn một người? Ta chắc chắn có thể cứu cả hai mà.”

Chết tiệt, sao Thập Nhất lại có cảm giác như mình đang phải tranh sủng với tên nam chính thế này.

“Haizz… Bỏ đi, ta sai rồi, ta không nên nói vấn đề vớ vẩn này với tướng quân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.