Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 274: Chương 274: Hồng Hạnh Xuất Tường (32)




“Ngươi đã nghe hai bọn họ nói chuyện như vậy?”

“Vâng, thưa hoàng hậu nương nương.”

“Ngươi làm tốt lắm. Nãi Nghê, đưa phần thưởng hậu hĩnh cho nàng ta.”

“Đa tạ hoàng hậu nương nương.”

Cung nữ nọ theo chân Nãi Nghê rời đi.

“Vân Mộng Vũ đó thật không biết điều!” A Dĩ tức giận. “Nếu không có công chúa nâng đỡ, lại tìm cách ngăn cản thái hậu thì nàng ta có thể an ổn ngồi ở vị trí quý phi nương nương đó ư?”1

Trong khi A Dĩ phẫn nộ thì Thập Nhất lại chỉ bình tĩnh thưởng trà của mình.

“Nô tỳ thật sự không hiểu! Sao trước giờ người cứ phải giúp đỡ nàng ta nhiều vậy chứ? Nhìn xem, người ta nào biết những gì mà người đã làm đâu, bây giờ lại còn tìm cách hãm hại người nữa.”

“A Dĩ, hôm nay là ngày Nặc Sa trở về Tây Lương rồi đấy. Ngươi có muốn đi tiễn bọn họ không?” Thập Nhất đột ngột nói sang một vấn đề khác.

Nghe nhắc đến Nặc Sa, A Dĩ liền thay đổi thái độ, nàng có vẻ buồn nhưng ánh mắt lại rất kiên định: “Không cần đâu ạ.”

“Tốt lắm. Thuộc hạ của ta phải dứt khoát như thế chứ!” Thập Nhất vừa khen xong thì lập tức đứng dậy. “Ta thì vẫn phải xuất hiện để tiễn phụ vương cùng ca ca. Nào, đi với ta.”

Câu trước vừa khen xong, câu sau đã đá câu trước làm A Dĩ không biết tỏ thái độ thế nào luôn.

“Công chúa… người không cần dẫn nô tỳ đi mà.”

“Sao thế? Ngươi đã kêu là sẽ từ bỏ rồi mà? Vậy sao phải sợ gặp mặt Nặc Sa?”

A Dĩ lập tức cứng họng.

Bởi vì hoàng thượng vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh nên Thập Nhất là người thay thế đưa tiễn đoàn người Tây Lương ra tận cổng thành.

Sau khi làm xong việc, nàng không trở về hoàng cung mà âm thầm thay đổi vị trí với A Dĩ để rời khỏi đoàn hộ tống.

Thiếu nữ đội nón lụa, cưỡi ngựa đi thẳng đến doanh trại.

Vào tới phòng ngủ của Đổng Trác lại không nhìn thấy người đâu, cô liền nằm luôn lên giường, chờ hắn trở về.

Lúc Đổng Trác trở về liền trông thấy một nữ nhân đang nằm như vậy. Hắn đi tới bên cạnh giường, quỳ xuống một chân, ngắm nhìn thiếu nữ, trên mái tóc của nàng vẫn đang cái chiếc trâm ngày đó hắn tặng.

Hắn đã mong muốn thật nhanh được gặp lại nàng bởi hắn có rất nhiều suy nghĩ, cũng có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp, vậy mà khi nhìn thấy gương mặt say ngủ của nàng hắn liền không nỡ đánh thức nó.

Soạt…

Thiếu nữ vốn đang ngủ đột nhiên vòng tay ôm cổ Đổng Trác, kéo sát lại gần, môi hắn vừa hơi hé ra thì đôi môi mềm mại của nàng cũng ập tới.

Đổng Trác không còn cách nào khác là đón nhận nụ hôn bất ngờ này.

Đợi hôn xong, trán kề trán, hơi thở hai người đều đã trở nên nhanh hơn.

“Chàng mới uống rượu sao?”

“Ừm… sau khi tập trận xong, có cùng mọi người uống vài chén.”

“Đổng Trác… chàng nhớ ta chứ?” Thập Nhất vừa nói, tay vừa lần tới cổ áo của đối phương, chỉ là chưa kịp làm gì đã bị hắn nắm lại.

“Thập Nhất… chúng ta có phải nên nói chuyện rõ ràng với nhau không?”

“Về chuyện gì?”

Đổng Trác nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.

“Về việc nàng rốt cuộc là ai?”

“Ta ư? Ta tất nhiên là phu nhân tương lai của chàng rồi.”

Tay này bị bắt thì Thập Nhất lại đổi tay khác lần mò ngực Đổng Trác.

“Thập Nhất… ta biết nàng là người trong ngục hôm đó.”

Động tác của thiếu nữ dừng lại, biểu cảm khá là bất đắc dĩ, cuối cùng thì vẫn bị phát hiện rồi.

Mặc dù bị tóm rồi, nhưng Thập Nhất vẫn rất bình tĩnh, khóe môi hơi câu lên, giống như đang vui vẻ: “Chàng thật giỏi, ta bịt kín vậy mà vẫn có thể nhận ra ư?”

“Bất kể người nào đã đừng đánh qua, ta đều có thể nhận ra phương thức của người đó.”

“Ra vậy!”

Thập Nhất thu lại cánh tay đang đặt trên người hắn, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.

“Chàng có định bắt ta về cho hoàng thượng xét xử hay không?”

“Vậy nàng có đang thật sự yêu thích ta không?”

Mắt Thập Nhất xoẹt qua một tia u ám: “Chàng đây là đang nghi ngờ ta tiếp cận chàng có mục đích?”

Đổng Trác chăm chú nhìn nàng, không trả lời câu hỏi ấy. Sự im lặng của hắn thành công làm lòng thiếu nữ nổi bão.

Hình như hắn đã quên chính hắn mới là người nhất kiến chung tình, muốn tiếp cận Thập Nhất trước thì phải.

“Chàng hỏi ta là ai đúng không? Được, ta trả lời cho chàng biết, ta là người sẽ đối địch với hoàng thượng của chàng.”

Đổng Trác nhận được câu trả lời lại không mấy ngạc nhiên, chỉ là đôi mắt kia không giấu nổi sự buồn bã.

“Nàng… không muốn tiếp tục lừa ta nữa ư?”

“Phải. Đổng Trác, bây giờ là sự lựa chọn của chàng đấy. Chàng sẽ đứng về phía ta hay bắt ta giao nộp?”

“Thập Nhất, ta không đối địch với nàng, cũng sẽ không phản bội quân chủ của mình.”

Nghe câu trả lời ấy, gương Thập Nhất hơi đanh lại, nàng nhìn hắn, ánh mắt có chút lạnh nhạt.

“Trái tim chàng cũng rộng quá rồi đấy. Đổng Trác, có lẽ chàng chưa biết, ta là người không bao giờ thích cái gọi là chia sẻ cả.”

Thập Nhất nói xong liền đứng dậy, cất bước đi ra phía cửa, Đổng Trác chỉ quỳ ở đó nhìn theo cô, không hề có ý ngăn lại.

Đến khi cánh tay cô đã đặt lên cửa phòng thì hắn mới đột ngột lên tiếng: “So với ta, không phải nàng mới là người có trái tim quá ích kỷ sao? Từ đầu tới cuối nàng không hề thành thật, giấu diếm thân phận, chẳng tiếc ra tay với cả ta. Thập Nhất, liệu nàng có từng thử đặt mình vào vị trí của ta chưa?”1

Thập Nhất nghe xong những lời đó, bước chân cũng không hề dừng lại.

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại mình Đổng Trác, hắn ngồi bệt dưới đất, môi mím chặt, giống như đang kiềm chế gì đó.

Rầm…

Chiếc giường duy nhất trong phòng đổ sập dưới tay nam nhân chỉ sau một đòn.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.