Trong hoàng cung, Vân Mộng Vũ mang thai ở tháng thứ bảy nên bụng đã khá to và cồng kềnh. Đối diện nàng là Ngụy Phi Yên đang đi tới cùng một bát thuốc trên tay.
Nàng ta nhìn bát thuốc, chần chừ không muốn uống.
“Ngụy Phi Yên, ngươi chắc chắn thứ thuốc này sẽ không gây hại cho đứa bé chứ?”
“Người yên tâm, thứ này chỉ gây ra triệu chứng giả mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến cả người và đứa bé.”
Thấy Vân Mộng Vũ vẫn do dự không quyết, Ngụy Phi Yên lại nói thêm một câu: “Hoàng thượng đã sắp đến đây rồi, nếu người bỏ lỡ thì chẳng có cơ hội nào để giành lại hoàng thượng từ chỗ Lạp Hy nữa đâu.”
Dưới sự thúc đẩy của Ngụy Phi Yên, Vân Mộng Vũ cuối cùng cũng lấy hết can đảm uống chén thuốc ấy.
Sau khi uống chỉ một lúc, cơn đau từ bụng nàng bắt đầu truyền đến, cảm giác đau đớn khiến mặt nàng toát hết mồ hôi.
Ngay lúc ấy, nàng nghe thấy thái giám bên ngoài hô lên mấy chữ “hoàng thượng giá đáo“.
“Quý phi nương nương, người không sao chứ?”
Hướng Vấn Thiên vừa bước vào đã trông thấy cảnh Vân Mộng Vũ với gương mặt quằn quại đau đớn như vậy.
“Vũ Nhi, nàng bị sao thế?”
“Hoàng thượng… đau quá, thần thiếp đau quá…”
“Ngụy Phi Yên, không phải trẫm đã dặn ngươi phải chăm sóc Vũ Nhi cho tốt sao?”
“Bẩm hoàng thượng, quý phi nương nương vừa rồi vẫn còn rất khỏe mạnh.” Ngụy Phi Yên hoảng sợ như sắp khóc, “Không biết sao vừa uống thuốc do hoàng hậu đưa qua thì quý phi đột nhiên kêu đau thế này.”
Lông mày Hướng Vấn Thiên cau chặt, vội vàng phân phó: “Gọi thái y, mau gọi thái y đến đây!”
Gương mặt Vân Mộng Vũ đã không còn chút huyết sắc nào nữa. Một cảm giác ấm nóng đột ngột trào ra, lúc nàng cúi xuống đã trông thấy dòng máu đỏ tươi dưới chân mình.
Nàng sững sờ, hoảng hốt… cái này… cũng là triệu chứng giả thôi phải không?
Thái y cùng bà đỡ đồng loạt chạy đến, Vân Mộng Vũ ở bên trong không ngừng la hét inh ỏi, rồi nửa chừng đột nhiên không nghe thấy tiếng của nàng nữa. Cả không khí im ắng bao trùm hậu viện.
Thái hậu và Thập Nhất biết tin vừa lúc đi tới, trông thấy cô, Ngụy Phi Yên lập tức chạy tới, tức giận chất vấn:
“Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc người đã bỏ gì trong thuốc của Vân quý phi?”
“Hỗn xược!” Thái hậu đứng bên cạnh Thập Nhất quát lớn. “Một thường tại nho nhỏ lại dám hô to gọi nhỏ với hoàng hậu, ngươi muốn bị trừng phạt sao?”
Ngụy Phi Yên bị mắng liền tỏ ra ấm ức, nước mắt ngắn nước mắt dài kể lại chuyện Vân Mộng Vũ sau khi uống thuốc bổ hoàng hậu đưa qua mới bị xuất huyết.
Thái hậu nghe xong không tỏ thái độ gì, chỉ nghiêm nghị nói: “Mọi việc sẽ được điều tra rõ ràng, còn chưa cần tới lượt ngươi lên tiếng.”
Thập Nhất đưa mắt nhìn qua Hướng Vấn Thiên, hắn nhìn thấy cô nhưng không xum xoe lại gần như mọi lần nữa.
Thời gian trôi qua khá lâu thì cánh cửa phòng kia mới mở ra, sắc mặt thái y và cả những người đi sau đều nặng nề vô cùng.
“Thế nào rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, bởi vì bị sinh non, hài tử chưa đủ tháng mà quý phi nương nương lại bị ngất giữa chừng khiến cho việc lấy hài tử kéo dài quá lâu, nên… hoàng tử đã chết ngạt trước khi được sinh ra rồi ạ.”
Lúc nghe thấy hai chữ hoàng tử, Hướng Vấn Thiên hình như có hơi giật mình một chút.
“Vân quý phi thì thế nào?”
“Quý phi bị xuất huyết nghiêm trọng, nhưng cũng may là tình trạng đó đã ngưng lại rồi.”
Hướng Vấn Thiên đột ngột quay đầu nhìn tới chỗ Thập Nhất: “Lạp Hy, trẫm hi vọng nàng sẽ không liên quan đến việc này.”
“Hoàng thượng… người đang nghi ngờ ta sao?”
Đáp lại lời của nàng là mệnh lệnh lục soát Khôn Ninh cung và cả việc kiểm tra thứ thuốc kia.
Hướng Vấn Thiên quay lưng rời đi mà không bước vào gian phòng sinh nở kia. Đây chính là việc đại kỵ của nam nhân thời này.
Ngay cả đứa bé đã chết kia hắn cũng không được phép lại gần, bởi vì theo quan niệm xưa nó sẽ ám vận khí đen đủi vào long thể.
Thái hậu lắc đầu buồn bã hồi cung, chỉ còn lại mình Thập Nhất là mặc kệ ngăn cản bước vào bên trong.
Vân Mộng Vũ vẫn đang bất tỉnh nhân sự, còn đứa bé kia đã được quấn vải để chuẩn bị đem đi.
Thập nhất bước tới chỗ bà đỡ đang bế đứa bé, bởi vì sinh non nên đứa bé nhỏ xíu, da thịt đỏ hỏn trông rất đáng sợ.
Thập Nhất đột nhiên đưa tay ra chạm vào má đứa nhỏ, chỉ một cái chạm nhẹ xong liền rụt tay lại. Cô ngẩng lên nói với bà đỡ: “Đưa đi đi.”
“Hừ… Hoàng hậu, người ở đó giả vờ cho ai xem đây?”
Thập Nhất quay đầu nhìn Ngụy Phi Yên, đôi mắt nàng ta lộ liễu bày tỏ thái độ đắc thắng.
“Ngụy Phi Yên, bổn cung khuyên ngươi vẫn nên kiềm chế cảm xúc lại một chút, nếu không người ta sẽ nhận ra việc ngươi đang diễn kịch đấy.”
“Hừ… Đừng có ở đây mà nói hươu nói vượn với ta nữa! Ái Tử Lạp Hy, ngươi thật sự cho rằng mình đã có được sự sủng ái của hoàng thượng sao?”
Ngụy Phi Yên khinh thường nhìn Thập Nhất, bởi vì nàng ta trùng sinh nên biết rất rõ việc hoàng thượng sẽ lợi dụng Ái Tử Lạp Hy thế nào để cướp lấy Tây Lương, vậy nên ngay từ đầu mọi kế hoạch của nàng ta đều là nhắm vào Vân Mộng Vũ.
Một chiêu này của nàng ta không chỉ tạo cơ hội cho hoàng thượng tiêu diệt Ái Tử Lạp Hy, mà sẽ còn là nhược điểm chí mạng của Vân Mộng Vũ.
Ý đồ của Ngụy Phi Yên là đợi Ái Tử Lạp Hy chết xong sẽ nói ra việc Vân Mộng Vũ tự giết con mình để tranh sủng với hoàng thượng. Lúc ấy còn không phải nàng ta sẽ là người duy nhất thắng cuộc?
Nghĩ đến tương lai kia, Ngụy Phi Yên không khỏi nở nụ cười đắc thắng trên môi.
Trông thấy nụ cười kia của nàng, khóe môi Thập Nhất khẽ câu lên: “Uổng công sống lại một đời, vẫn là cứ ngu ngốc như vậy.”
Ngụy Phi Yên kinh ngạc nhìn Thập Nhất: “Ngươi… tại sao… tại sao ngươi biết?”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có vẻ như thị vệ đã tìm thấy thứ gì đó trong Khôn Ninh Cung và quay lại đây để bắt nàng.
Thập Nhất không bất ngờ với điều này, cô bước đi chậm rãi tới trước mặt nàng ta, hé môi nói ra mấy chữ:
“Ngươi cũng chỉ là quân cờ tốt thí, hết tác dụng liền sẽ bị loại bỏ mà thôi. Ngụy Phi Yên, bổn cung ở trong nhà lao sẽ cầu chúc cho ngươi may mắn.”
…
Lúc Vân Mộng Vũ tỉnh dậy, nghe được tin hài tử đã chết, tinh thần nàng ta vô cùng khủng hoảng, không dám tin tưởng nhìn về Ngụy Phi Yên.
“Tại… sao? Ngươi đã nói thứ thuốc đó chỉ có tác dụng gây ra triệu chứng giả cơ mà… tại sao?”
“Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn của ta mà, quý phi nương nương, ta cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.”
“Nói dối! Ngươi nói dối, mau trả lại con cho ta.” Vân Mộng Vũ như người phụ nữ điên lao tới Ngụy Phi Yên nhưng mà nàng ta nhanh chóng bị nàng đẩy sang một bên.
“Đừng có ở đó mèo già khóc chuột với ta nữa, không phải chính ngươi cũng muốn lợi dụng đứa bé để hãm hại Ái Tử Lạp Hy, khiến hoàng thượng quay về bên mình còn gì, ngươi muốn khóc thì đợi hoàng thượng đến rồi khóc.”
“Không… không phải… Ta không muốn giết con của mình.” Vân Mộng Vũ đau khổ ôm đầu, nàng rõ ràng chỉ muốn Hoàng thượng thất vọng về Ái Tử Lạp Hy, chỉ muốn hắn quay về bên nàng thôi mà.
Bặp… Bàn tay đang ôm đầu của nữ chính bị Ngụy Phi Yên bắt lấy, buộc nàng phải đối diện với một đôi mắt xảo quyệt như rắn.
“Đằng nào thì đứa con đó cũng không thể sống lại được nữa, ngươi còn rất nhiều cơ hội khác để sinh, nhưng cơ hội nắm lấy hoàng thượng thì chỉ có một thôi. Ngậm miệng chặt vào, nếu không muốn ngồi nhà lao thay Ái Tử Lạp Hy.”