Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 286: Chương 286: Hồng Hạnh Xuất Tường (44)




Lúc trông thấy Đồng Trác đón cô ở cổng hoàng cung thì Thập Nhất đã biết hắn tạo phản rồi, chỉ là không ngờ đến cách tạo phản của hắn cũng thật đặc biệt.

“Việc để đám quan lại tận mắt trông thấy Hướng Vấn Thiên ăn ngủ với thái giám ngay trong thời điểm nước sôi lửa bỏng đó không phải do chàng nghĩ ra đâu đúng không?”

Với tính cách của Đổng Trác hắn phải cứ thế xông vào giết chết nam chính thì đúng hơn.

“Phải. Là do A Sự, hắn nói tạo phản cũng phải tạo làm sao cho bớt bị mắng chửi.”

“Coi bộ hắn cũng biết quan tâm chàng đó chứ.”

“Không phải. Hắn bảo mình là quân sư của ta, sau này sử sách ghi lại cũng sẽ nhẹ nhàng với hắn hơn.”1

Thập Nhất: Khụ… xin lỗi… là cô quá ngây thơ rồi.

Đổng Trác vốn có được lòng dân, còn Hướng Vấn Thiên lại bởi vì muốn dấy lên phẫn nộ của dân chúng với Thập Nhất mà cũng bị ảnh hưởng không ít. Nếu như trong cốt truyện hắn đánh chiếm Tây Lương thành công, được tung hô lên trời, thì bây giờ lại bị Tây Lương đánh chiếm ngược lại, hắn trở thành tên tội đồ bị che mắt bởi nữ nhân.

Cộng thêm hành vi hoang dâm với thái giám lần này, Hướng Vấn Thiên thật sự không còn giành được chút thương xót nào của dân chúng.

Nếu Đổng Trác cứ thế lên ngôi vua thì ít nhất cũng có được sự ủng hộ rộng rãi, nhưng hắn lại cố tình tạo phản chỉ để dâng Nam quốc lên cho Thập Nhất, giúp cô không mất chút sức lực nào. Hành vi này của hắn chắc chắn sẽ bị dân chúng Nam quốc phỉ nhổ.

“Đổng Trác, chàng lẽ ra không cần làm như vậy. Một mình ta mang tiếng xấu là đủ rồi.”

Bây giờ khắp kinh thành đều gọi Thập Nhất bằng bốn chữ “Yêu cơ hại nước” có thể quyến rũ hết hoàng thượng đến tướng quân.

“Nàng nghĩ ta có thể đứng ngoài nhìn nàng chinh chiến với Hướng Vấn Thiên sao? Nàng… là phu nhân tương lai của ta cơ mà. Ta đã từng nói mình không ngại vứt bỏ tín ngưỡng của mình vì nàng rồi mà… nếu nàng là yêu cơ hại nước, ta tình nguyện làm một tội đồ phản quốc bên cạnh nàng.”

Thấy thiếu nữ im lặng không đáp, Đổng Trác cười mỉm: “Chắc hẳn Hà quốc lúc này đang lăm le tiến đến Nam quốc ngay sau trận chiến, nên cách làm của ta sẽ giúp binh sĩ hai bên bảo toàn lực lượng, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.”

Thập Nhất chăm chú nhìn nam nhân, mỗi một lần gặp gỡ, mỗi một thế giới, hắn đều sẽ mặc kệ tất cả và chỉ hướng ánh nhìn chân thành đến cô. Vậy nên cô mới càng muốn bản thân dành những thứ tốt đẹp nhất cho hắn, nhưng lúc nào hắn cũng chạy đến cùng cô đón nhận cả khó khăn.

Người tốt đẹp như vậy, người khiến cô yêu thích như vậy… cũng chỉ có hắn mà thôi!

Thập Nhất không nói gì, bất thình lình chồm lên người đối phương, đè cả người hắn lên chiếc bàn phía sau, hôn lấy hôn để. Bàn tay cô mò vào trong người hắn, chậm rãi vuốt ve, kích thích mọi xúc cảm.

“Thập Nhất, chúng ta lên giường đã được không?”

“Không. Ta muốn làm ở đây.”

Thập Nhất và Đổng Trác đang ở càn thanh cung, cũng là nơi ở cũ của nam chính, mọi thứ đều chưa được dọn dẹp nên muốn cô lên lòng sàng kia ngủ là không thể nào.

Vành tay Đổng Trác bị cắn nhẹ, cô ở bên tai hắn, thủ thỉ mấy chữ: “Tư thế đứng cũng kích thích lắm đó. Lần này để cho chàng tới, được không?”

Đôi mắt nam nhân sáng lên, lập tức ôm lấy thân thể nữ nhân, đảo khách thành chủ, đè lên người cô.

“Nàng không được nuốt lời.”

“Ừm.”

Bàn tay nam nhân bắt đầu động vào thắt lưng của cô…

“Tướng quân, số binh lính của Tây Lương quốc còn chưa được sắp xếp chỗ-”

A Sự vừa bước vào đã trông thấy bóng dáng hai người đang ôm nhau đầy thân mật như thế. 1

Lần thứ hai chứng kiến cảnh này nên hắn đã không còn bỡ ngỡ nữa rồi. Thay vì xấu hổ quay lưng đi A Sự lại không nể mang mắng luôn chủ nhân nhà mình:

“Hai người có thôi đi không, hồi nãy phát cẩu lương trước bàn dân thiên hạ còn chưa đủ à? Biết ngoài kia có bao nhiêu việc phải xử lý không? Đại công chúa Tây Lương, thái tử Nặc Sa đang ráo riết tìm người khắp nơi đấy.”

Dưới sự cằn nhằn của A Sự, đôi nam nữ không còn cách nào khác là tách nhau ra.

Lần này thì không chỉ mình Thập Nhất mà ánh mắt Đổng Trác nhìn tới hắn cũng đầy “thân thương“.1

“Tướng quân còn đứng đó làm gì, mau đi thôi.”

Mặc dù không cam tâm lắm, nhưng Đổng Trác vẫn phải rời đi cùng A Sự, bây giờ quân lính hai nước đang ở cạnh nhau, ít nhất cũng phải có người đứng ra dàn xếp ổn thỏa.

Trước khi đi Đổng Trác còn không quên dặn Thập Nhất đợi hắn trở về làm nốt việc dang dở.

Đổng Trác rời đi không bao lâu thì Thập Nhất cũng đứng dậy đi đến tẩm cung của Vân Mộng Vũ.

Từ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách nho nhỏ của hài tử.

Trong phòng, nữ nhân ôm trên tay hài tử nhỏ xíu, trắng múp nõn nà, gương mặt nàng lộ rõ sự dịu dàng của một người mẹ dành cho đứa con thân yêu.

Có lẽ thiên thần nhỏ kia thật sự có thể thay đổi một con người, bởi vì khí tức phát ra từ Vân Mộng Vũ lúc này vô cùng nhẹ nhàng và hòa ái, là sự dịu dàng chân thật mà không phải cố gắng tạo dựng.

“Hoàng hậu…” Vân Mộng Vũ rốt cuộc cũng nhận ra sự hiện diện của Thập Nhất.

“Ta đã không còn là hoàng hậu nữa rồi. Cứ gọi ta là Lạp Hy thôi.”

Vân Mộng Vũ đặt đứa bé xuống giường, sau khi xong xuôi thì đột ngột đi tới quỳ xuống trước mặt Thập Nhất, dập đầu đủ ba cái.

“Vân Mộng Vũ tạ ơn người vì đã cứu sống đứa con của ta, cũng thành thật xin lỗi vì tất cả những gì mà ta đã làm.”

“Đứng dậy đi. Mất công Hướng Lưu Hiền về lại nghĩ ta bắt nạt nữ nhân của hắn nữa.”

“Công chúa có chấp nhận lời xin lỗi của ta không?”

“Ngươi không cần xin lỗi ta.”

Thật ra Vân Mộng Vũ đâu có làm hại được gì đến Thập Nhất. Thậm chí những điều nàng ta làm còn bởi vì bị cô cố ý ép lên cảm xúc tiêu cực.

Vị nữ chính này không quá tốt, cũng chẳng quá xấu, còn có chút nhu nhược, người như nàng ta một khi đã đặt tình cảm lên người nào liền sẽ cứ như dây leo vậy, không ngừng bám dính lên người đó, một khi thân gỗ mất đi liền sẽ nhanh chóng rơi ngã xuống đất.

Dây leo sẽ không chủ động vứt bỏ thân gỗ của mình nên Thập Nhất chỉ đành khiến Hướng Vấn Thiên rời bỏ nàng ta, khiến nàng nhận ra một mặt nhẫn tâm, bạc tình của hắn.

Ừm… mặc dù cách thức của cô cũng làm cho đứa bé này phải sinh non.

Thập Nhất nhìn xuống hài tử đang say giấc nồng, đột nhiên đề nghị với Vân Mộng Vũ: “Ta có thể ôm nó một chút không?”

“À… Được.”

Ôm hài tử trong tay, Thập Nhất nhẹ nhẹ vỗ dưới lưng nó mấy cái, một dòng khí xám nhạt, mỏng manh đến mức mắt thường cũng khó có thể nhìn thấy, lặng lẽ đi từ thân thể đứa bé chạy sang bàn tay cô.

Thập Nhất rất nhanh liền trao trả lại đứa bé cho mẫu thân của nó.

“Vân Mộng Vũ, ngươi bây giờ đã có Hướng Lưu Hiền ở bên cạnh rồi. Thân gỗ lần này tốt hơn Hướng Vấn Thiên nhiều, cứ thoải mái mà đâm chồi nảy lộc.” Thập Nhất nói một câu như vậy, không bận tâm đối phương có hiểu hay không đã rời đi.

Cô đi thẳng đến tẩm cung thái hậu đang bị canh gác, sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, cô mới bước vào bên trong.

Thái hậu đang ngồi trước bàn lễ phật, không ngừng tụng kinh và gõ mõ. Mặc dù có tiếng bước chân đi vào nhưng bà vẫn không dừng lại công việc này.

“Thái hậu, người có nơi nào muốn đi không?”

Bàn tay đang gõ mõ của thái hậu hơi dừng lại, sau đó lại vẫn tiếp tục như cũ, dường như không có ý định bắt chuyện với cô.

“Nếu người không có ý kiến thì ta sẽ chọn cho người một ngôi chùa trong lành. Thái hậu, ta không cảm thấy mình làm sai nên sẽ không xin lỗi, cũng không thấy áy náy đâu. Bởi vì người đã giúp ta không ít trong hoàng cung này nên ta cũng sẽ để người có được sự yên ổn cuối đời.”

Thập Nhất nói xong liền rời khỏi đó, cô không biết thái hậu có căm hận cô hay không, dù sao thì sự thật cô vẫn là kẻ khiến cho nhi tử bà ta có kết cục thảm hại. Nói thêm nữa cũng chỉ là mèo già khóc chuột.

Người tiếp theo Thập Nhất đi đến gặp mặt không ai khác chính là nam chính Hướng Vấn Thiên.

Cô đứng đó, lãnh đạm nhìn về người đàn ông đang không ngừng gào thét căm hận.

“Tại sao… Ái Tử Lạp Hy… Tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Ta đã hết lòng yêu thương ngươi cơ mà. Nói đi, ngươi và Đổng Trác là từ bao giờ? Khốn kiếp, nữ nhân lăng loàn, đôi nam nữ ti tiện!”

Tại sao mỗi một người bị cô hạ bệ đều sẽ có rất nhiều lời mắng chửi thế nhở? Không thể một lần ra đi trong yên lặng à?

“Ngươi thật sự không biết tại sao nên mới hỏi đấy à? Hướng Vấn Thiên, không phải ta chỉ làm những việc mà ngươi đã và sẽ làm với ta thôi sao?”

“Khốn kiếp, ta đã thật sự yêu ngươi, thật sự muốn sủng ái ngươi cả đời! Ái Tử Lạp Hy, chẳng lẽ trước giờ ngươi chưa bao giờ yêu ta, tất cả… tất cả chỉ hoàn toàn đóng kịch thôi ư?”

Thập Nhất nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy chế giễu, tình yêu của hắn cô mới không dám nhận đâu, cô cũng không muốn làm Vân Mộng Vũ thứ hai.

“Hướng Vấn Thiên, ngươi có từng nghe qua lời yêu của ta sao? Là do ngươi ngu ngốc tự ngộ nhận đó chứ, ngu ngốc bị cắm sừng, bị mất trái tim, và giờ thì mất luôn cả đất nước.”

“Đau đớn chứ? Căm hận chứ? Hối hận chứ? Ha… ngươi cứ mang theo đống cảm xúc đó mà chết đi.”

Trong ánh mắt phẫn nộ cực điểm của đối phương, thiếu nữ chỉ dửng dưng như không, Ái Tử Lạp Hy cũng từng đau như vậy đấy, mong rằng hắn ta triệt để trải nghiệm được nó.1

Hướng Vấn Thiên bây giờ chắc chắn đã hoàn toàn mất đi hào quang nam chính nhưng Thập Nhất cũng chẳng muốn động vào hắn làm gì cho bẩn tay. Trước khi rời khỏi đó, cô chỉ đơn giản nhắc nhẹ đám người tra tấn hắn một chút:

“Chặt hai tay của hắn đi. À phải rồi, không nên vứt lung tung gây ô nhiễm môi trường, ném cho chó ăn là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.