Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 288: Chương 288: Hồng Hạnh Xuất Tường (46)




Binh lính hai nước Tây Lương và Nam quốc vốn đã kề vai sát cánh trên chiến trường từ lâu nên Thập Nhất không quá khó khăn để hội nhập bọn họ làm một. Dù vậy thì việc huấn luyện xen kẽ binh lính hai nước cũng gây ra không ít mâu thuẫn.

Mỗi lần như vậy Thập Nhất liền sẽ bắt bọn họ ôm nhau, vai kề vai, trán kề trán cho đến tận lúc giảng hòa thì thôi. Cũng không biết có phải vì vậy nên cô mới bị ghi thù hay không mà đột nhiên dạo này bọn chúng rất đoàn kết trong việc đốt nhà cô.

Ngay lúc này đây Đổng Trác còn đột nhiên ghen tuông đến mức muốn bắt cô ở nhà luôn.

“Thập Nhất à, không phải hồi nãy nàng nhìn tên binh sĩ đó quá nhiều rồi sao? Có phải nàng thích vì hắn trắng trẻo hơn ta không?”

“Không có, ta thích da đen.”

“Cũng có rất nhiều binh sĩ da đen tuấn tú mà, có phải nàng-”

“Không, không phải. Ta không thích da đen, cũng không thích da trắng, ta thích chàng, chính da của Đống tướng quân thôi. Được chưa hả?”

Tên này thật sự là ở bất kỳ thế giới nào cũng có thể ghen tuông vô lý đến đáng sợ mà.

“Đổng Trác, chàng mà còn lắm chuyện nữa là ta vứt chàng ra ngoài đó. Ta huấn luyện binh sĩ mà không nhìn binh sĩ thì không lẽ ngắm đất ngắm mây hả?”

Đổng Trác bị mắng lập tức cụp mắt xuống, ra vẻ ấm ức.

“Sáng nay chàng không cần chầu triều à? Sao còn đứng đây?”

“Ta muốn ghé thăm nàng chút mà.”

Thấy gương mặt nam nhân vẫn còn khá phụng phịu, Thập Nhất chỉ đành hôn hắn mấy cái lấy lòng.

“Được rồi. Mau đi đi. Buổi tối gặp lại.”

Đổng Trác rời đi được một lúc thì A Dĩ bước vào, Thập Nhất nhìn thấy môi nàng có một vết rách mới ẩn ý hỏi: “Nặc Sa có đến làm phiền người không?”

A Dĩ suy nghĩ một chút, hình như không biết có nên nói dối hay không, cuối cùng lựa chọn thành thật gật đầu.

Đúng là việc chia rẽ một đôi nam nữ yêu nhau không dễ chút nào.

“Thái tử có ép buộc ngươi không?”

“Không… có.”

“A Dĩ, chuyện tình cảm của ngươi, ta không xen vào được, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút thôi. Ngươi trông thấy Vân Mộng Vũ rồi chứ?”

A Dĩ bây giờ không khác Vân Mộng Vũ là bao, chỉ có điều Nặc Sa có giống Hướng Vấn Thiên hay không thì chỉ có thời gian mới trả lời được.

“Làm nữ nhân, đừng yêu quá hết mình, lúc cần buông bỏ thì hãy buông bỏ. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ điều đó là được.”

“Vậy…” A Dĩ e dè hỏi. “Công chúa đối với Đổng tướng quân thì sao ạ? Nô tỳ thấy người làm rất nhiều việc vì ngài ấy, đó… không phải là yêu hết mình sao ạ?”

“Tình yêu của ta cho hắn vừa đủ, vừa đủ yêu thương, vừa đủ trân trọng. Những gì ta làm cũng chẳng phải quá tầm với hay sức lực, cho đến hiện tại, mọi thứ với ta đều là vừa đủ…”

“Tình cảm vốn không phải thứ có thể đong đếm được mà. Như thế nào mới là vừa đủ hả công chúa?”

“Cái này thì phải do ngươi tự cảm nhận. Tiêu chuẩn chính là ngươi vẫn có thể rút chân ra khỏi hố sâu đó khi nó bắt đầu muốn nuốt chửng ngươi.”

A Dĩ nghe xong chỉ biết gãi đầu: “Hic… mấy lời này có phải cao siêu quá rồi không? Nô tỳ nghe không hiểu.”

“A Dĩ à, ngươi vẫn nên ở bên cạnh làm nô tỳ cho ta đi. Đảm bảo ấm no suốt đời, vô lo vô nghĩ.”

“Hì… Nô tỳ cũng muốn hầu hạ công chúa suốt đời mà.”

“Bẩm công chúa!” Một thị vệ hối hả chạy tới. “Từ biên cương phía Tây có tin tức về việc Hà quốc đã bắt đầu tấn công, hoàng thượng muốn người đi qua bàn luận chính sự.”

Thập Nhất là nữ nhân duy nhất xuất hiện trong chính điện, nàng vốn được xếp vị trí bên phải tân hoàng Hướng Lưu Hiền, nhưng bởi vì Đổng Trác đang ở bên dưới nên cô quyết định đi xuống đứng bên cạnh hắn.

Cô muốn nắm tay mà bị hắn gạt ra, cái tên ngạo kiều này!

“Bẩm hoàng thượng, chúng ta đã gửi một toán quân đi trước hỗ trợ biên cương nên tạm thời không cần quá lo lắng. Hiện tại vẫn nên chờ đợi tình hình xem sao.”

“Không cần chờ đợi.” Thập Nhất lên tiếng. “Lần này chúng ta không chỉ đơn giản là phòng thủ nữa, mà sẽ thật sự tấn công đánh chiếm Hà quốc.”

Thập Nhất vừa nói xong, trong chính điện liền xôn xao một trận, bọn họ đều cảm thấy quyết định này quá ngông cuồng và vội vã.

“Bẩm công chúa, ở thời điểm này mà tấn công thì liệu có thắng nổi Hà quốc không ạ? Cả hai bên chúng ta đều chỉ vừa mới trải qua trận chiến ở biên cương không bao lâu.”

“Thắng nổi hay không thì cứ đánh rồi biết. Ta sẽ đích thân dẫn quân đến biên cương phía tây.”

“Không được!” Một giọng nói khác nhanh chóng xen vào phản đối. “Hoàng thượng, vi thần có kinh nghiệm chinh chiến đã nhiều năm, lần này nhất định phải là vi thần thống lĩnh.”

Thập Nhất nhìn qua cái người vừa lên tiếng tranh giành với mình: “Này, chàng đang chê ta ít kinh nghiệm, không đủ khả năng làm tướng lĩnh đấy hả?”

“Ta không chê nàng, ta chỉ nói là ta thích hợp hơn nàng.”

“Hờ… Vậy ta cũng xin nhắc lại cho chàng nghe, lần này là đích thân bản cô nương thống lĩnh phá tan biên cương phía bắc nhá!”

“Đơn giản vì ta không ở đó.”

“Ý là nếu có chàng thì ta thắng không nỗi phải không?”

Đổng Trác nhìn cô, tự tin đáp trả: “20 năm trấn thủ biên cương, ta chưa bao giờ bị thất thủ một lần nào!”

Đám quan lại xung quanh và Hướng Lưu Hiền tròn mắt nhìn đôi nam nữ to tiếng qua lại, bọn họ có phải quên mất mình đang ở đâu rồi không?

“Đồng tướng quân, công chúa, hai người từ từ-”

“Tốt lắm! Vậy bây giờ ngon thì ra đấu tay đôi cái nào!”

“Được. Đánh thua thì cũng đừng nói ta bắt nạt nữ nhân đấy!”

Cứ thế, đôi nam nữ khí thế ngút trời, bỏ lại một đống người trong chính điện để ra ngoài đánh nhau.

“Hoàng thượng, chúng ta không ngăn bọn họ lại hả?”

“Haizz… cứ kệ đi. Nói tiếp chuyện chính đi.”

Trong khi đó, đôi nam nữ vừa ra khỏi chính điện với bộ mặt hầm hầm, đột nhiên quay ra nhìn nhau, cười tươi như hoa.

Trốn làm thành công!1

Bởi vì bận rộn huấn luyện binh sĩ nên cả cô và Đổng Trác đều không có mấy thời gian riêng tư, lúc này không tranh thủ thì còn lúc nào nữa.

“Đổng Trác, có phải chúng ta nên đi vận động thân m-”

“Thập Nhất, ta biết có chỗ này đẹp lắm. Nàng nhất định sẽ thích cho xem.”

Đổng Trác nói xong, không để cho đối phương trả lời thì đã phấn khích kéo tay cô rời khỏi hoàng cung.

Khoan đã… ý cô không phải như vậy mà.

Nơi Đổng Trác đưa Thập Nhất đến nằm ở phía sau một ngôi chùa lớn, nơi đó là một đồng cỏ rộng lớn xanh ngát, có con suối nhỏ uốn quanh sống động, cùng những cây cổ thụ xum xuê tươi tốt.

Không khí trong lành, cảnh sắc thái bình thế này khiến người ta có cảm giác được trở về với thiên nhiên, vô cùng thư thái… cái beep! Ai thư thái chứ riêng Thập Nhất cô là không thư thái chút nào hết nha!

Vận động đổ mồ hôi trên giường có phải là ích nước lợi nhà hơn không?

“Đổng Trác, chàng đưa ta đến đây làm gì vậy?”

“Thập Nhất, đây là nơi mà ta đã từng lớn lên đó, những lúc rảnh rỗi ta đều sẽ đến đây một mình luyện tập.”

Thập Nhất có thể trông thấy rất nhiều vết cứa của dao kiếm trên thân cây, hình như còn có viết chữ gì đó thì phải.

“Từ nhỏ ta đã luôn đặt ra những mục tiêu và nhất định phải tập luyện cho đến khi đạt được thì mới chịu dừng lại. Tới lúc trở thành tướng quân thì ta dường như chẳng còn mục tiêu nào nữa. Vậy nhưng ở hiện tại ta đã có một mục tiêu mới rồi.”

Đồng Trác cầm ra con dao nhỏ, bắt đầu khắc chữ lên thân cây trước mặt. Những nét đầu tiên nhanh chóng hình thành cho đến khi một dòng chữ hoàn chỉnh xuất hiện.

Hắn nắm tay cô, đọc lại dòng chữ ấy một cách cẩn thận nhất: “”Trọn đời trọn kiếp bên cạnh nàng” là mục tiêu duy nhất cho đến cuối đời của ta. Thập Nhất, lần đi Hà Quốc này, không phải nàng, cũng không phải ta, mà là chúng ta cùng nhau sánh vai chiến đấu, có được không?”

Giữa những người yêu nhau hóa ra thật sự có cái gọi là tâm linh tương thông, bởi vì suy nghĩ của cô cũng giống hệt như hắn vậy.

Thập Nhất hôn nhẹ lên môi hắn, dịu dàng đáp lại: “Được, ta không nghĩ rằng mình có thể xa chàng quá lâu thêm lần nào nữa.”

Hai thân ảnh cuốn vào nhau dưới những tán lá xum xuê, đắm chìm vào thế giới ngọt ngào của riêng hai người.

Rosy: Má ơi, mấy ngày nay ko đăng chương mới là để bật hết công suất đấy m.n. 18 chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.