“Chết tiệt… nhất định phải tìm ra tên đó. Các ngươi đi theo hướng này. Còn lại đi theo ta.”
“Rõ… đại nhân.”
Tiếng bước chân dồn dập bên tai ngày càng nhỏ dần, ngay khi tất cả hoàn toàn im ắng, một bóng dáng lộ ra trong đống rác bẩn thỉu với bộ trang phục đen từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra hai con mắt rất sáng.
Vừa xuyên qua đã bị thương và truy sát như thế này thì thật xui xẻo.
Thập Nhất nắm chặt vết thương đang chảy máu ở cánh tay trái, đưa mắt nhìn ra xung quanh không thấy ai liền nhanh chóng chạy đi.
Cho đến khi tìm được một chỗ trú khá an toàn, là một căn nhà hoang giống như đền miếu. Thập Nhất cắn xé ống tay áo để băng tạm vết thương lại nếu không cô sẽ chết vì mất máu.
[Ký chủ, cô vẫn nên ăn kẹo đi. Trước khi linh hồn cô không chịu nổi. Nó ở trong ngực trái của cô.]
Nghe lời nhắc nhở của Đại Thần, Thập Nhất mới đưa tay mò vào bên trong y phục, đúng là bên trong có kẹo thật, lại còn biến thể hình dáng thân kẹo làm bằng gỗ và bọc giấy nữa.
Thập Nhất mở lớp bọc giấy ra, bên trong là lớp kẹo tròn màu tím nhìn khá hấp dẫn. Cô đưa cây kẹo vào miệng nếm thử, cảm thấy thở phào vì nó không quá dở. Chỉ là chua chua ngọt ngọt giống như hương vị của nho.
[Một cây kẹo có thể duy trì linh hồn năm năm nên khi nào gần hết thời hạn ta sẽ nhắc nhở ký chủ. Còn bây giờ mời ký chủ tiếp nhận cốt truyện ở thế giới này.]
[Được.]
Thế giới lần này Thập Nhất xuyên qua là một bộ tiểu thuyết xoay quanh vị vua Chính Tử Khanh từ một hoàng tử bị ruồng bỏ trở thành đấng quân vương anh minh tài ba được người người ca ngợi bởi những đóng góp cho đất nước của người.
Tuy nhiên thế giới này lại bị sụp đổ bởi một người xuyên qua gọi là Thái Khang, anh ta vốn là một tay du côn ở thế kỷ 21 bị đâm chết khi xô xát với kẻ thù, sau khi chết đi hắn lại xuyên vào thân thể của vị thái tử trùng tên Chính Thái Khang.
Tuy là du côn nhưng Thái Khang lại có sở thích đọc truyện từ nhỏ, còn từng rất điên cuồng vì nhân vật hoàng thượng của bộ tiểu thuyết này. Sau khi biết bản thân đã xuyên qua vào nhân vật thái tử chỉ biết ăn chơi sau này còn bị phế truất ngôi vị, hắn cảm thấy đây là ông trời cho hắn một cơ hội làm lại.
Lợi dụng việc bản thân biết trước được cốt truyện Thái Khang bắt đầu lên kế hoạch chống lại nam chính Tử Khanh khi lực lượng của hắn vẫn còn nhỏ yếu.
Sau khi giết chết nam chính, thành công lên làm hoàng đế hắn cũng bắt chước nam chính đưa ra các chế độ mới về khai khoang đất đai, thay đổi phương thức canh tác. Nhưng một tên du côn như hắn lại chỉ biết suông bên ngoài mà không hề hiểu bản chất bên trong khiến cho ngân sách chỉ có ra mà không có vào, mùa vụ thất bát, nông dân đói kém.
Còn Thái Khang từ khi lên làm hoàng thượng cả ngày lẫn đêm sa đọa vào ăn chơi đàng điếm với mỹ nhân, không hề chăm lo cho đất nước con dân của mình. Sau dần hắn cũng không mệt diễn kịch vị vua nhân từ gì đó nữa mà hoàn toàn trở thành vị vua tàn bạo nhất lịch sử. Tiếng khóc than ai oán căm hận của dân chúng vang lên ngập trời mới khiến cho thế giới này sụp đổ.
Nhiệm vụ của Thập Nhất ở thế giới này chính là giúp tứ hoàng tử Chính Tử Khanh lên ngôi vua, diệt trừ nhân vật xuyên không Thái Khang.
Nguyên chủ thân thể Thập Nhất xuyên qua trong thế giới này tên là Diêu Miên, nàng ta là một trong mười sát thủ giỏi nhất của Hồng Y Các, một tổ chức ngầm nổi tiếng trong giới giang hồ, có thể làm bất cứ việc gì được thuê chỉ cần khách nhân đủ tiền.
Các sát thủ trong Hồng Y Các đều là trẻ mồ côi được nhận nuôi và dạy võ công từ nhỏ, cách dạy của Các hội này cũng đặc biệt khắc nghiệt và nghiêm khắc, bọn trẻ từ nhỏ đã chịu sự giảng dạy về lòng trung thành, sự gan dạ và cả lòng ác độc. Bài kiểm tra cuối cùng của một đứa trẻ để có thể trở thành sát thủ chính là tự tay giết đồng bạn của mình. . Ngôn Tình Sủng
Nguyên chủ Diêu Miên cũng giống như vậy, không người thân, không bạn bè, cả cuộc đời của cô cho đến khi chết chỉ là nhiệm vụ và giết người.
Tâm nguyện của Diêu Miên chỉ đơn giản là muốn rời khỏi Hồng Y Các, được một lần sinh sống an nhiên như người bình thường.
Thập Nhất vừa tiếp thu xong cốt truyện và ký ức thì cũng vừa lúc vang lên tiếng động bên ngoài, rất nhanh đã có một đám người xông vào.
“Rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi rồi. Mau trả lại bản đồ cho bọn ta.”
Một người nam nhân hét lên rồi cầm kiếm xông về Thập Nhất. Cô cũng không còn cách nào khác là rút kiếm của mình ra.
Thiếu nữ ngậm kẹo, ánh mắt lạnh lùng xông lên phía trước, tên nam tử với vết cắt đỏ trên cổ nhanh chóng ngã xuống, người thứ hai, thứ ba, thứ năm cũng lần lượt ngã xuống với một vết chém dứt khoát như vậy.
Động tác hoàn hảo đẹp mắt, không một chút dư thừa, cả ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng kia khiến cho đám người còn lại tái mặt, không dám tiến lên.
“Bản đồ là không thể trả. Nếu bây giờ các ngươi chạy ta sẽ không đuổi theo.”
Thập Nhất buông thõng thanh kiếm đã dính đầy máu tươi, nói với đám người trước mặt một câu như vậy. Nhưng mà câu nói ấy chỉ khiến bọn họ hăng máu xông lên.
Cho đến khi tất cả đều đã ngã xuống thì cánh tay trái của Thập Nhất cũng ròng ròng chảy máu, đôi môi của cô trắng bệch vì mất máu. Nhưng cô lại không thấy mệt mỏi chút nào, cô có thể cảm nhận được sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể mình.
Thứ kẹo này… cô chắc chắn nó có cùng nguồn gốc với thế giới của cô.
Thiếu nữ ngậm kẹo rời khỏi miếu hoang, bên trong miếu là mười mấy xác chết nằm ngổn ngang.
Sau khi cô rời đi, một bóng dáng khác cũng bí mật rời khỏi đó.
Nhiệm vụ lần này của Diêu Miên là lấy trộm tấm bản đồ trong một sơn trang. Nàng không hề biết tác dụng của bản đồ này là gì hay khách thuê là ai. Nhiệm vụ nào cũng chỉ có nội dung cần thực hiện như vậy, nếu hoàn thành thì quay về nhận thưởng, còn không hoàn thành lại có hình phạt đáng sợ đang chờ đợi.
Từ khi Diêu Miên đi làm nhiệm vụ tới nay chưa có một nhiệm vụ nào là thất bại nên nàng không rõ hình phạt của Hồng Y Các là gì nhưng nàng biết chắc chắn nó rất đáng sợ, bởi vì gương mặt những người từng bước ra khỏi đấy đều rất đau đớn và sợ hãi.
Thập Nhất mang theo tấm bản đồ giao nộp cho người nam nhân giữ vị trí Đường chủ. Ông ta nhìn thiếu nữ ngậm kẹo bình thản đối diện thì có hơi bất ngờ, trước đây còn chưa thấy một mặt như bây giờ của Diêu Miên.
Đường chủ cũng không nghi ngờ gì, thấy cô bị thương liền mở giọng điệu nhân từ như phụ mẫu nhắc nhở cô đến Y các.
Y Các là nơi chữa trị cho thành viên của tổ chức.
Thập Nhất vừa bước vào gian nhà thì mùi thuốc đã xộc vào mũi, bóng dáng một lão nhân đang phơi thuốc xuất hiện trong tầm mắt cô.
Vị thầy thuốc của Y Các này nghe đâu cũng là một thần y nổi danh, nguyên chủ không biết tên ông ta là gì, chỉ thấy mọi người gọi ông là lão Ngư.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Diêu Miên, ông ta cũng không hỏi gì nhiều bảo cô đi vào phòng trước.
Sau đó lão Ngư mới đi vào với một hũ thuốc trên tay. Ông lặng lẽ đi đến xem vết thương trên cánh tay của cô, vết thương do kiếm chém có vẻ khá sâu.
Ông ta rửa sạch, sát trùng rồi rắc một loại thuốc bột trắng vào vết thương, khiến cho vết thương trở nên rát nóng.
Lão Ngư nhìn gương mặt thiếu nữ vẫn rất bình thản, giống như không hề cảm thấy đau đớn. Trong căn phòng im ắng vang lên tiếng nhai kẹo rôm rốp của nàng ta.
“Chú ý đừng để vết thương dính nước, ngày mai lại tới đẻ ta thay băng.”
“Cảm ơn ông.”
Thập Nhất đứng dậy định rời khỏi thì có hai người một nam một nữ dìu nhau bước vào.
Thiếu nữ kia nhìn thấy cô thì có hơi nhăn mày, còn nam tử đi bên cạnh lại lo lắng lên tiếng hỏi han:
“Diêu Miên, ngươi bị thương hả? Có nặng lắm không?”
Nam tử này hình như là một trong số ít người có quan hệ thân thiết với nguyên chủ, Lý Dịch.
“Không sao. Ta về trước.”
Thập Nhất nói xong liền rời đi, Hà Dịch hình như còn muốn nói gì đó nhưng vì thiếu nữ bên cạnh đột nhiên kêu đau nên hắn chỉ có thể tiếp tục dìu nàng ta đi.