Thập Nhất lê thân xác tàn tạ của mình rời khỏi Hồng Y Các, trên xe ngựa cô tự mình băng bó lại vết thương, mới đến đây có mười ngày đã làm thân thể nguyên chủ ra nông nổi này rồi.
Sau khi băng bó vết thương Thập Nhất làm luôn một giấc cho đến khi người đánh xe gọi cô.
“Cô nương, đã đến thị trấn rồi.”
Cô trả tiền thuê xe cho ông ta rồi bước xuống đi vào một khách quán, trước tiên cô cần phải nghỉ ngơi, tên Các chủ kia đã vắt kiệt sức lực của cô rồi.
Dưỡng thương vài ngày, vết thương trên bả vai đã tạm ổn thì cô bắt đầu quay trở lại kinh thành, chuẩn bị cho nhiệm vụ chính của mình.
[Hệ thống, thời điểm này tên Thái Khang kia đã xuyên qua chưa?]
[Ký chủ, hãy gọi ta là Đại Thần. Hắn đã xuyên qua được mấy ngày rồi.]
Hệ thống này vẫn luôn cố chấp với cách cô gọi tên của nó.
[Bây giờ nhiệm vụ của ta chính là diệt trừ nhân vật xuyên không, vậy chỉ cần ta giết hắn là xong đúng không?]
[Không. Chính xác thì cô phải khiến cho vận khí nam chính của hắn biến mất và giúp cho nam chính chân chính là Tử Khanh lên ngôi vua.]
Thập Nhất nghe mà cái hiểu cái không, nói chung là giết tên đó đi thì sẽ không có ai tranh giành ngai vàng với nam chính nữa.
Nhưng khi cô thật sự đối mặt với tên xuyên không Thái Khang này thì cô mới biết mình quá ngây thơ rồi.
Cmn, rõ ràng là cô hoàn toàn không thể giết được hắn.
Đại Thần lúc này mới online giải thích:
[Bởi vì hắn là người xuyên không nên có thể coi là cũng có hào quang của nhân vật chính, nói ngắn gọn thì chính là nam chính giả. Hắn vẫn được thiên đạo bảo vệ nên cô phải khiến hào quang của hắn biến mất thì mới có thể ra tay giết người.]
[Tại sao ngươi không nói sớm hơn hả?]
[Ta nào biết cô lại đi sử dụng cách thức tàn bạo như vậy chứ?]
Thái Khang không ngờ vừa xuyên qua được mấy hôm thì đã bị người bịt mặt tới ám sát, chút thân thủ khi làm côn đồ của hắn hoàn toàn bị người trước mặt này đè ép.
“Ngươi là ai mà dám ra tay sát hại thái tử?”
Chiếc dao găm của Thập Nhất một lần nữa bị lệch qua bên cạnh đâm vào tường gỗ, tên nam chính giả này hoàn toàn chỉ có chút võ công mèo cào nhưng lại luôn tránh né rất chuẩn, không chỉ vậy mỗi khi cô sắp đâm tới thì luôn có một lực cản rất lớn.
[Haizz. Ta đã nói mà ký chủ còn không tin.]
Đại Thần thở dài nhìn ký chủ nhà nó ương bướng muốn đi đường tắt để hoàn thành nhiệm vụ.
Thập Nhất bực bội đấm vào mặt Thái Khang một phát khiến hắn ngất xỉu ngã xuống sàn nhà. Rốt cuộc thì vẫn phải làm nhiệm vụ một cách chậm chạp như thế giới trước.
Tức giận!!!
Bởi vì không giết được nam chính giả nên Thập Nhất không còn cách nào khác là đi giúp đỡ bên phía Chính Tử Khanh. Để có thể làm được điều này cách tốt nhất là trở thành thuộc hạ của hắn.
Nhưng một người vô danh vô gốc như cô làm sao có thể được thu nạp dưới trướng một hoàng tử đang diễn vai ăn chơi ngu ngốc đây?
Có lẽ vận may của Thập Nhất cũng rất cao khi mà đúng lúc này phủ tứ hoàng tử lại đang tuyển đại trù (đầu bếp). Vậy là cô thành công đi vào phủ nam chính bằng thân phận người làm bếp như vậy.
Ngoài Thập Nhất thì còn có hai Đại trù khác đều là phụ nhân đã khá lớn tuổi, lúc nhìn thấy cô nương nhỏ nhắn như cô cả hai người họ đều rất niềm nở. Công việc của Thập Nhất là chuẩn bị thức ăn dành riêng cho tứ hoàng tử nên cô được bọn họ dặn dò rất nhiều về khẩu vị của Chính Tử Khanh.
Nhưng mà công việc đại trù này hoàn toàn không giúp cô có hội gặp mặt nam chính, đã một tuần trôi qua mà cô vẫn chỉ quanh quẩn trong khu nhà bếp và gian nhà ở của người hầu.
Khi Thập Nhất còn đang suy nghĩ tìm cách nào để gây ấn tượng thì đột nhiên có người tới gọi cô đi lên gian nhà chính.
Cuối cùng thì cô cũng được gặp mặt nam chính Tử Khanh, nhưng bên cạnh đó còn có một nhân vật khác cô không ngờ đến… bát hoàng tử Chính Lập Thiên!!!
Thập Nhất vẫn giữ thái độ bình tĩnh chào hai vị lớn trước mặt này. Lại cố gắng cúi đầu thấp hơn một chút.
“Ngươi là đại trù của phủ tứ ca sao?”
“Dạ vâng thưa bát hoàng tử.”
Nhìn thấy thiếu nữ này vẫn luôn cúi thấp nên Tử Khanh cho rằng nàng đang sợ hãi, hắn ta tốt bụng an ủi:
“Đừng lo, chỉ là bát đệ thấy đồ ăn ngươi làm hợp khẩu vị nên muốn ban thưởng cho ngươi.”
“Ngẩng mặt lên đi.”
Bát hoàng tử đã ra lệnh, Thập Nhất chỉ có thể ngẩng lên đối diện với ánh mắt dò tìm của hắn.
Có vẻ như bởi vì lần đó cô giả nam mà hắn cũng ngà ngà say nên hắn đã không thể nhớ ra.
“Nhìn ngươi quen quen nhỉ?”
“Bẩm bát hoàng tử, thân phận thấp hèn của tiểu nhân sao có thể gặp ngài trước đây. Chắc chắn là do gương mặt của tiểu nhân khá phổ biến ạ.”
Chính Lập Thiên trước giờ không bao giờ để tâm ghi nhớ gương mặt người khác chứ đừng nói là một nữ nhân. Mà thiếu nữ trước mặt này có chăng chỉ là hơi khả ái nên hắn vẫn có chút bận tâm.
“Không đâu, chắc chắn là ta đã gặp ngươi ở đâu rồi.”
Thời gian trôi qua, rốt cuộc Chính Lập Thiên cũng rời mắt khỏi gương mặt Thập Nhất. Hắn ném ra một túi bạc nói là ban thưởng cho tay nghề của cô.
“Mấy hôm nay khẩu vị ta luôn không tốt, thức ăn của ngươi làm ta rất hài lòng.”
Thập Nhất cúi người nhặt túi tiền lên đa tạ, rồi nhanh chóng muốn lui xuống nhưng Lập Thiên lại chỉ đích danh cô đến hầu hạ hắn dùng bữa.
“Chỉ được gắp thịt cho ta thôi, nghe rõ chưa.”
Chính Tử Khanh ở bên cạnh trêu ghẹo bát đệ của mình quá kén ăn.
Thập Nhất đứng bên cạnh nghe những câu chuyện ăn chơi của hai vị huynh đệ này đã có chút chán. Cũng không hiểu sao mà một hoàng tử bị ghét bỏ và một hoàng tử được sủng ái lại có thể thân nhau đến như vậy.
Trong cốt truyện thì nhân vật Bát hoàng tử này là nhi tử của Điệp quý phi đang được hoàng thượng sủng ái nhất. Còn mẫu thân của Chính Tử Khanh lại là một cô công chúa do nước nhỏ Tây Hạ đem qua hòa thân với mục đích hòa bình.
Nhưng sau đó hoàng thượng lại phản ước xâm lược nó khi cô công chúa này mang thai. Cái thai này là ngoài kế hoạch của hoàng thượng. Bởi vì vậy mà hoàng thượng không hề thích đứa con này.
Sau khi sinh ra nam chính vài năm thì cô công chúa cũng chết đi vì bệnh tật. Từ nhỏ Chính Tử Khanh đã luôn bị dè bỉu vì nửa dòng máu nước Tây Hạ hắn mang trong mình, thường xuyên bị bắt nạt bởi chính các hoàng huynh, thậm chí là cả đám nô tài. Đối với việc này hoàng thượng mắt nhắm tai ngơ, hoàn toàn bỏ mặc hắn. Người duy nhất đứng ra bênh vực nam chính lúc ấy lại chỉ có bát hoàng tử Lập Thiên.
Bởi vì đứa con hoàng thượng sủng ái nhất Lập Thiên này xin xỏ mà Tử Khanh mới có thể bình an sống sót rồi còn có một phủ đệ hoành tráng khi trưởng thành.
Hai người cùng nhau trở thành cặp huynh đệ ăn chơi bậc nhất kinh thành, trước mặt thì không ai dám nói gì, nhưng sau lưng người ta vẫn gọi Chính Tử Khanh là con chó theo đuôi của bát đệ mình.
Tứ hoàng tử bề ngoài tỏ vẻ chỉ biết ăn chơi sa đọa này thực chất lại đang âm thầm xây dựng lực lượng riêng của mình. Người như vậy liệu có thật lòng đối đãi với đệ đệ ngu ngốc này, hay bát hoàng tử cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn đây?
Nhìn một bát đồ ăn của Chính Lập Thiên chỉ toàn là thịt, đột nhiên hình ảnh về thằng ngốc nào đó lóe trên trong đầu Thập Nhất. Nhưng cô nhanh chóng xua tan đi ý nghĩ vớ vẩn này.
Không thể đâu.
“Bát đệ à, chỉ ăn thịt như vậy sẽ mập đấy. Đệ phải ăn cả rau nữa chứ?”
“Rau thì có gì ngon mà ăn chứ. Phải rồi. Sinh thần sắp tới của phụ hoàng huynh đã chuẩn bị quà chưa?”
“Ừm… Ta định tặng cho hoàng thượng một loài chim quý. Tiếng hót của nó rất hay, nghe giống như tiếng đàn đấy.”
Chính Tử Khanh khoe khoang về món quà tâm đắc của mình làm cho Lập Thiên cũng nổi lên hứng thú.
“A… nghe thú vị vậy sao? Đệ cũng muốn hay là hoàng huynh cho đệ đi.”
“Haha… Nếu đệ muốn thì đợi ta tặng cho phụ hoàng xong rồi đệ xin là được mà. Người có từ chối đệ bao giờ đâu đúng không?”
Lập Thiên nghe vậy thì cũng gật gù nói phải, chỉ có Thập Nhất âm thầm thở dài về độ không tinh mắt của tên này.
Cô đã nhìn thấy ánh mắt của nam chính hơi tối xuống khi nói xong câu ấy, còn bàn tay hắn thì nắm ly rượu chặt lại.
Nam chính này cũng rất ghen tỵ với sự sủng ái của phụ hoàng đối với Lập Thiên.