Lập Thiên đưa nam chính trở về phủ, dặn dò hắn chỉ cần nghỉ ngơi mà không phải lo về việc của thái tử. Còn bản thân cầm theo mũi tên kia trở về hoàng cung với đám quan binh của mình.
Ngay khi Lập Thiên rời đi, đám thủ hạ của Chính Tử Khanh bao vây xung quanh Thập Nhất, nam chính không còn tỏ vẻ yếu ớt nữa mà ngồi dậy nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
“Tứ hoàng tử, ta nghĩ hành vi trước nay của mình đối với ngài thì không cần phải chịu sự đối đãi như vậy chứ?”
“Vệ Tam, các ngươi lui ra ngoài đi.”
“Chủ nhân-”
“Ra ngoài!”
Dưới sự ra lệnh của nam chính, đám ám vệ chỉ có thể lui ra, để lại hai người trong căn phòng im ắng.
“Ngươi là ai?”
Nam chính lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
“Ta từng là sát thủ của Hồng Y Các.”
“Hồng Y Các?”
Hồng Y Các là một tổ chức rất nổi tiếng trên giang hồ, nó nằm ngoài vòng pháp trị nên Chính Tử Khanh không thể không biết.
Một sát thủ của Các hội lại đến phủ hắn làm một đại trù?
“Ta xin nói thẳng với ngài luôn, ta biết mục tiêu của ngài là gì, và ta sẽ dùng sức lực của mình giúp đỡ ngài. Đổi lại chỉ cần ngài để ta lưu trú trong phủ của mình.”
Sẽ không ai tin việc tự nhiên xuất hiện một người đến giúp đỡ mình mà không vụ lợi.
Thập Nhất tạo ra một giao dịch giữa hai bên như vậy để hợp lý hóa việc trở thành thuộc hạ của nam chính.
Thân phận sát thủ Hồng Y Các sẽ khiến cho nam chính không nghi ngờ về lí do cô biết âm mưu của hắn. Mà hắn cũng sẽ cho rằng cô đang chạy trốn Hồng Y Các.
“Làm sao ta tin được một người lai lịch bất minh như ngươi đây? Diêu Miên? Có khi đến cái tên này cũng là giả?”
“Hoàng tử, nếu ngài không tin ta thì đã không để ta đâm mũi tên kia vào mình, không phải sao?”
Chính Tử Khanh cứng họng, đúng là hắn đã bất giác mà tin tưởng thiếu nữ này, bởi vì… ánh mắt của nàng ta. Hắn không cảm nhận được bất kỳ một tham vọng hay sự xấu xa nào từ nó.
Cuộc đời hắn từ nhỏ đến lớn luôn là nhìn ánh mắt người khác mà sống, nên hắn vẫn luôn rất tự tin vào mắt nhìn người của mình.
“Vậy việc giữ ngươi lại đây có nguy hiểm gì cho ta hay không? Dù sao Hồng Y Các không phải là thứ mà bây giờ ta có thể đối đầu được.”
“Việc đó thì ngài không cần lo lắng, cũng không phải tự dưng mà ta tới tìm ngài. Từ trước tới nay tiêu chuẩn nhận đơn hàng của Hồng Y Các luôn là không liên quan đến hoàng tộc. Điều này ngài có thể hỏi đội ám vệ của mình để xác minh. Cho nên ta đảm bảo Hồng Y Các không bao giờ vì một sát thủ nhỏ nhoi như ta mà đối đầu với Hoàng tộc.”
“Nghe như vậy thì có vẻ như ngươi thật sự biến ta thành lá chắn của mình rồi?”
Khóe miệng Chính Tử Khanh khẽ nhếch lên một đường cong, hắn vậy mà lần đầu tiên có cảm giác bị lợi dụng đấy.
“Cho nên ta mới nói sẽ giúp ngài thực hiện mục tiêu của mình. Ta sẽ biến ngài trở thành lá chắn vô địch. Tứ hoàng tử, ngài có muốn cùng ta giao dịch không?”
“Được rồi. Ta chấp thuận giao dịch này. Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Diêu Miên.”
Từ hôm ấy Thập Nhất chính thức trở thành một trong các ám vệ của Chính Tử Khanh, bề ngoài thì cô vẫn là nha hoàn thân cận của hắn ta nhưng ít nhất cô không cần làm mấy việc bưng bê nặng nhọc này kia nữa.
Còn phía bên Lập Thiên, hắn ta sau khi trở về lập tức đến chỗ phụ hoàng của mình cáo trạng nhưng hoàng thượng lại ra lệnh cho hắn phải giữ bí mật chuyện này.
“Có nhiều người chứng kiến không?”
“Phụ hoàng, bây giờ không phải là lúc cho người điều tra hay là xử phạt hung thủ sao?”
Lạc Thiên trợn mắt nhìn hoàng thượng, ông ấy nghe tứ ca bị thương nhưng không hề hỏi han mà còn muốn bưng bít chuyện này.
“Con nói cho người biết, có rất nhiều người đã trông thấy, còn đều là nhi tử của chúng quần thần. Người đừng hòng ngó lơ chuyện này.”
Hoàng thượng nhìn nhi tử của mình hét lớn mà âm thầm thở dài, tại sao nó lại cứ bênh vực Tử Khanh đến như vậy, hai đứa còn không phải cùng mẫu thân.
“Thiên nhi, con quá đơn thuần, không hiểu được nội tình trong đó. Chuyện này ta sẽ giải quyết với Tử Khanh và Thái Khang.”
Lập Thiên bị cưỡng ép đưa về cung của mình, còn Nhất đẳng thị vệ vẫn luôn đi theo bảo vệ Lập Thiên là Doãn Tiêu thì được Hoàng thượng gọi tới hỏi chuyện.
“Bẩm hoàng thượng, hôm ấy xác thực là thái tử đột nhiên xuất hiện, mà mũi tên ở trên người tứ hoàng tử cũng là của thái tử. Nhưng bởi vì mọi người chia nhau theo các hướng để đi săn nên không ai trực tiếp nhìn thấy hiện trường. Về những người đã tham gia, thần đều đã dặn bọn họ ngậm chặt miệng của mình.”
“Làm tốt lắm. Vậy thái độ của Tử Khanh như thế nào?”
“Tứ hoàng tử vẫn luôn ngăn cản bát hoàng tử làm lớn chuyện này.”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Mấy ngày sau, phủ của Chính Tử Khanh có người ở trong cung đến kèm với một thánh chỉ bổ nhiệm hắn chức quan Lang trung của bộ Công (*)
(*) bộ Công: tên gọi của một cơ quan hành chính thời phong kiến. Quan đứng đầu bộ Công gọi là Công bộ thượng thư, cấp dưới lần lượt là Công bộ thị, Lang trung và viên ngoại lang. Công bộ có chức năng trông coi việc xây dựng thành lũy, đắp đê, xây dựng cầu cống đường sá, việc thổ mộc, tu sửa các công trình khi cần thiết, xây dựng cung điện, lăng tẩm cho các vua chúa.
Thập Nhất thấy lão hoàng thượng này cũng thật là keo kiệt, lại chỉ là một chức vị ngũ phẩm. Hắn đường đường là một hoàng tử đấy, ít nhất cũng phải được tam phẩm mới xứng.
“Haha… nếu không có vết thương này sợ là không biết bao giờ ra mới được cái vị trí ngũ phẩm nhỏ bé này đấy. Cho nên ngươi đừng có nhăn nhó nữa.”
“Ta không có nhăn nhó.”
Tên nam chính này nhìn chỗ nào mà thấy cô nhăn nhó chứ, tào lao!
“Được rồi, ngươi không có. Bát đệ của ta chắc là cũng sắp tới rồi đấy. Phiền ngươi xuống bếp nấu mấy món thật ngon nhé.”
Nam chính quả nhiên là đi guốc trong bụng đệ đệ của mình, một lúc sau Lập Thiên đã xuất hiện với gương mặt hầm hầm tức giận.
“Tứ ca, đệ không ngờ là phụ hoàng lại vì đại ca là thái tử mà bỏ qua dễ dàng như thế, lại còn dùng một chức quan nhỏ nhoi như vậy để bồi thường cho ca nữa chứ.”
“Được rồi. Ta còn chưa có tức giận như đệ đâu. Dù sao năng lực ta không có, không biết phải xoay sở sao với cái chức Lang trung đây này.”
Chính Tử Khanh lại diễn vai công tử ăn chơi ngu dốt của mình ra rồi. Lập Thiên thì tin sái cổ, còn dặn dò việc hắn là hoàng tử chỉ cần giao cho bên dưới làm là được rồi.
Tên này ngốc hết chỗ nói, hắn chắc còn không biết Lang trung là làm công việc gì đâu.
Thập Nhất đặt đồ ăn xuống bàn cùng với các nô tỳ khác, xong lại trở về vị trí phía sau nam chính.
Lập Thiên nhìn thấy đồ ăn ngon liền quên đi nỗi bực tức, vẫn như cũ khen ngợi tay nghề của Thập Nhất.
“Tứ ca, đệ sẽ bỏ hoàng cung đi vài hôm, huynh nhất định phải chứa chấp đệ đấy.”
“Lại ăn nói linh tinh rồi, đệ như vậy sẽ khiến phụ hoàng lo lắng.”
“Hừ… Đệ nhất định không bỏ qua chuyện này đâu. Được rồi. Quyết định vậy đi nhé, đệ sẽ ở đây vài ngày. Hì hì.”
Nam chính thừa hiểu tính tình ngang bướng của bát đệ này nên hắn cũng không khuyên can nữa.
“Được, vậy để ta sai người chuẩn bị phòng cho đệ.”
“Cảm ơn tứ ca.”
Lập Thiên híp mắt vui vẻ ăn thịt. Hắn nhìn tới Thập Nhất vẫn đang đứng yên lặng sau lưng Tử Khanh.
“Ngươi, lại đây gắp thức ăn cho ta.”
Thập Nhất lại lần nữa trở thành người phục vụ cho tên ngốc này. Hắn ta thật sự không hề ăn cái gì ngoài thịt, nhìn bộ dáng vui vẻ gặm xương của hắn, ánh mắt cô hơi lóe lên.
không biết là nghĩ đến điều gì mà Thập Nhất đột nhiên gắp một miếng cá bỏ vào bát hắn.
Hành động này của cô bị Chính Tử Khanh nhìn thấy và ngăn cản:
“Lập Thiên rất dễ bị hóc xương cá nên em ấy chẳng bao giờ chịu ăn.”
“Đúng rồi, ta không thích ăn cá đâu. Ngươi gắp thịt đi.”
Thập Nhất dưới sự ngăn cản của hai người vậy mà vẫn gắp một miếng cá, còn tỉ mỉ gỡ xương đặt vào bát Lập Thiên trong ánh mắt ngỡ ngàng của nam chính.
“Món cá của tiểu nữ khác hoàn toàn đấy, ngài có thể ăn thử một lần.”
Tử Khanh cảm thấy đệ đệ của mình chắc chắn là sắp nổi giận rồi, há miệng chuẩn bị đỡ lời cho Diêu Miên thế.
Nhưng Lập Thiên bỏ miếng cá ấy vào miệng nhai trong ánh mắt ngỡ ngàng của nam chính.
Lập Thiên vốn là người cộc cằn trong ăn uống, trước giờ chỉ cần người hầu vô tình gắp phải thứ hắn không thích thì nhất định hắn sẽ nổi giận đem người đó ra chặt tay.
Vậy mà bây giờ hắn không có một chút gì là tức giận, còn nghiêm túc đưa ra nhận xét:
“Cũng ngon đấy, nhưng mà… không ngon bằng thịt.”
Thập Nhất vẫn chưa dừng lại ở đấy, tiếp tục gắp một miếng rau đặt vào bát hắn, lần này thì Lập Thiên đã hơi nhăn nhó rồi. Nhưng hắn vẫn cầm đũa ăn thử.
“Không ngon như thịt mà. Không thích đâu.”
Ánh mắt Thập Nhất lúc này có chút tối xuống:
“Hoàng tử đang tuổi phát triển, ăn nhiều rau và cá sẽ giúp cao lớn thêm đấy.”