Một lão nhân xuất hiện trước mặt Chính Tử Khanh, là quản gia của phủ nam chính. Thực chất ông từng là một vị quan cũ của nước Tây Hạ, từ khi mất nước ông vẫn luôn kề cận chăm sóc Tử Khanh.
Ông thông báo rằng nha hoàn thông phòng Tiểu Hoa vì đắc tội Lập Thiên nên đã bị đem bán vào nhà chứa rồi.
“Là Lập Thiên sao?”
“Tiểu nô chỉ được thị vệ của bát hoàng tử thông báo như vậy, cũng không hề biết nàng ta đắc tội gì với ngài ấy.”
Việc này vốn không có gì lạ đối với tính cách ghét nữ nhân của Lập Thiên, nhưng lại trùng hợp là người nha hoàn có ẩu đả với Diêu Miên, điều này khiến Tử Khanh phải suy nghĩ.
“Hoàng tử, đã lâu rồi ngài không tuyển thêm nữ nhân vào phủ. Tiểu nô nghĩ cũng đến lúc tuyển thêm nha hoàn rồi.”
Chính Tử Khanh đột nhiên nghĩ tới ánh mắt của thiếu nữ kia, hắn vậy mà nổi lên một tia không muốn đồng ý đề nghị này.
“Được. Cứ như thường lệ mà làm đi.”
Dù thế nào thì vai diễn này hắn vẫn phải diễn.
Sau khi vết thương ở cánh tay đã khỏi hoàn toàn, ngày đầu tiên đi đến Công bộ làm việc, nam chính phát huy hình tượng của mình bằng cách đi muộn. Ánh nhìn của các quan lại khác đều là khó chịu và không muốn chào hỏi với hắn. Mặc dù vậy cũng không ái dám lên tiếng chỉ trích hắn.
Tuy nhiên, khi Công bộ thượng thư Trương Dư đến và biết việc này, ông ta không hề nể nang việc hắn là hoàng tử mà nói một tràng luật lệ cho nam chính nghe.
“Còn đi muộn người sẽ bị trừ lương bổng như những người khác.”
“Ai da, số tiền lương ít ỏi này cho các ngươi trừ đó. Nếu không phải phụ hoàng giao việc thì ta thèm vào tới cái nơi nhỏ xíu hôi hám này.”
Điệu bộ khinh thường của Chính Tử Khanh không làm cho Trương Dư tức giận, ông ta đã nghe và nhìn thấy vị hoàng tử vô dụng ngang tàng này rất nhiều lần rồi. Dù ngang tàng đến đâu thì ông cũng có cách trị.
“Sai phạm ba lần sẽ được báo cho Ngự Sử đại phu.”
Ngự Sử đại phu là người chuyên can gián, kiểm soát, phát hiện các sai phạm của quan lại để báo lên hoàng thượng và cách chức. Nghe thấy điều này trong lòng Tử Khanh thầm cười nhưng bên ngoài lại giả vờ như bị hù dọa, thu lại điệu bộ ngả ngớn của mình.
“Hừ. Ngươi đừng tưởng hù dọa được ta.”
“Thần không dám hù dọa hoàng tử tôn quý. Bây giờ mời người đi theo Tả Thị lang, ngài ấy sẽ giúp người biết những việc mình cần làm.”
Nam chính có vẻ hậm hực nhưng không nói gì mà đi theo người Thị lang kia.
Lúc chiều tối trở về phủ, thuộc hạ Vệ Tam đi sau Tử Khanh mang theo rất nhiều chồng sách. Đây là những thứ mà tân Lang trung phải đọc hết trong đêm nay và ngày mai. Tất cả đều là những kiến thức về thành trì, cầu cống và đê điều.
Chính Tử Khanh bề ngoài giống như không hề đọc đến nó, lúc Thị Lang hỏi đều giả ngơ không biết nhưng thật ra đêm nào hắn cũng thức đọc đến khuya. Không chỉ hắn mà cả Thập Nhất cũng lấy vài quyển về đọc.
Cô chỉ là vì tò mò mà lấy về đọc chứ không hề có ý định đưa ra sáng kiến gì cho Tử Khanh. Hắn là nam chính, là bậc quân vương mà sau này sẽ đưa ra những cải cách mới cho đất nước phát triển vượt bậc, hắn vốn dĩ không cần đến cô.
Có chăng cô chỉ là vô tình để những quyển sách cần được chú ý đến trước mặt hắn mà thôi.
Nhìn thấy Thập Nhất ham đọc như vậy Chính Tử Khanh cũng có chút tò mò:
“Sát thủ cũng am hiểu những việc này sao?”
“Không hiểu nên mới đọc cho biết.”
“Ồ.”
Thập Nhất hỏi sang chuyện khác, về cảm nhận của hắn đối với nhân vật Công bộ thượng thư Trương Dư.
“Ông ấy có vẻ là người thẳng thắn, không hề có thái độ xem thường hay xu nịnh ta.”
“Bởi vì ông ta đang coi ngài là không khí đấy.”
Nam chính bị Thập Nhất xuyên một dao.
“Còn cái tên Viên ngoại lang Thẩm Vũ Lý kia thì sao?”
Thẩm Vũ Lý là phó quan của Tử Khanh ở Công bộ, cũng là tên gián điệp của Thái Khang đang tìm cách tiếp cận với nam chính.
“Ta đã hẹn hắn ngày mai đi uống rượu rồi, hắn tỏ vẻ khó chịu nhưng lại vẫn đồng ý.”
“Được. Ngài cứ vậy mà làm nhé. Ta về đây.”
“Khoan đã…”
Chính Tử Khanh ngăn lại bước chân của Thập Nhất, hắn đột nhiên hỏi về tình hình của Lập Thiên.
Nói đến Lập Thiên thì hắn ta mới ở tại phủ của nam chính ngày thứ hai đã bị mẫu thân là Điệp quý phi than khóc gì đó gọi về rồi.
Mấy ngày nay hắn lâu lâu lại đến bắt Thập Nhất nấu cho hắn ăn. Nhưng bởi vì toàn đến lúc Chính Tử Khanh không ở phủ nên ăn xong liền sẽ rời đi, hắn thực sự chỉ đến đây chỉ để ăn đồ cô nấu mà thôi.
“Sau này ngươi vẫn nên ít gặp Lập Thiên lại.”
Mặc dù Lập Thiên giống như chỉ ưa thích trù nghệ của Diêu Miên, nhưng nếu chuyện này đến tai hoàng thượng thì nam chính cảm thấy nàng ta sẽ chỉ lành ít dữ nhiều.
“Ngài ấy là hoàng tử, ta có quyền từ chối sao?”
“Từ ngày mai, ngươi hãy cải trang thành nam theo hầu hạ ta thay Vệ Tam.”
Lúc Vệ Tam nhận được tin này hắn đã lập tức phản đối vì nghi ngờ võ công của Diêu Miên.
“Nàng ta là sát thủ Hồng Y Các đấy. Còn có ta bây giờ thì ai mà thèm để ý chứ. Ngươi hãy tranh thủ thời gian này về bên kia xem việc tuyển chọn binh lực như thế nào rồi.”
“Nếu vậy xin hãy để thuộc hạ âm thầm đi theo bảo vệ người. Ở bên kia đã có Vệ Nhất quản lý, thuộc hạ không an tâm về Diêu Miên.”
“Haizz. Tùy ý ngươi vậy.”
Chính Tử Khanh cũng không thể ép Vệ Tam hoàn toàn tin tưởng một người mới như Diêu Miên được.
Chỉ mới hôm qua hắn còn nói không có ai thèm để ý hắn thì hôm nay đã bị vả đôm đốp vào mặt rồi. Lúc này một nam nhân mang bộ quần áo rách rưới ngã nằm dưới đất và một con dao rơi bên cạnh.
Khi Chính Tử Khanh đang đi thị sát ở một cây cầu được báo cáo là hư hại khá nặng và cần sửa chữa thì người nam nhân này đột xông ra muốn đâm hắn.
Thập Nhất giả nam ở bên cạnh đã nhanh chóng đạp lão một phát ngã quay trên đường.
Chính Tử Khanh tỏ vẻ tức giận đạp ông ta thêm mấy phát, cố tình chọn mấy chỗ mềm không yếu hại.
“Nói, tại sao ngươi dám sát hại ta hả? Ngươi muốn chết rồi phải không?”
“Đúng. Ta muốn chết rồi, lũ quan khốn nạn các ngươi mau giết chết ta đi. Vì các ngươi mà nhi tử của ta cũng chết rồi.”
Người đàn ông gào lên trong nước mắt và đau đớn, ánh mắt những người dân xung quanh nhìn về ông ta mang theo sự thương hại và cả tiếc nuối.
Thập Nhất và nam chính sau đó mới biết được tại sao ông ta lại như vậy. Chiếc cầu này đã hư hại hơn một năm nay rồi, càng ngày lại càng suy sụp hơn, sau khi có người rớt xuống sông thì người dân không dám đi nó nửa mà bắt đầu sử dụng thuyền.
Ngày thường thì không sao nhưng mới đây vào mùa nước lũ dâng lên, có rất nhiều thuyền bè bị lật khiến cho một số người dân không biết bơi đã mất mạng. Và nhi tử của nạn nhân kia là một trong số đó.
Nguyên nhân việc sửa chữa cầu lại bị chậm trễ lâu như vậy là do Hộ bộ vẫn luôn lấy lý do thiếu kinh phí, cần phải tập trung cho những vấn đề lớn hơn, không có cầu người dân có thể sử dụng thuyền để đi lại. Vì vậy mà việc sửa chữa đã bị dời lại đến bây giờ.
Người nam nhân kia vì tội ám hại hoàng tộc nên lẽ ra sẽ bị phạt rất nặng nhưng Chính Tử Khanh lấy cớ muốn tự tay trừng phạt ông ta để đem đi. Vì là hoàng tử nên đám quan binh chẳng ai dám ngăn cản hắn.
Chính Tử Khanh vốn muốn tìm chỗ kín rồi thả ông ta đi nhưng Thập Nhất lại nói với ông ta:
“Lão tìm sai đối tượng để trả thù rồi, phải đến chỗ Hộ Bộ thượng thư thì mới đúng hung thủ.”
“Diêu Miên-”
Chính Tử Khanh muốn ngăn nàng ta lại nhưng Thập Nhất đã nói tiếp một câu khác với ông ta:
“Có muốn trả thù không? Ta sẽ giúp ông.”
“Diêu Miên, ngươi định làm gì vậy?”
“Không phải vụ cây cầu này do ngài tiếp nhận sao? Chúng ta phải tìm cách cho kinh phí về chứ?”
Chính Tử Khanh nhìn thiếu nữ trước mặt, nàng ta đang có ý đồ gì?