Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 164: Chương 164: Sư Phụ, Song Tu Không? (07)




Cùng lúc này, ở trong một bí cảnh nào đó, Nguyên Nhạc đang ngồi vắt chân tu luyện trông một không gian khá huyền ảo. Đây là nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, điều kiện tốt nhất để có thể tập trung tu luyện.

Hắn đã ngồi như vậy từ rất lâu rồi, chính hắn cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng rốt cuộc vẫn không thể đạt được trạng thái tĩnh tâm tốt nhất.

Nguyên Nhạc mở mắt ra, trong đôi mắt là sự mơ màng khó hiểu. Cứ thế này hắn sẽ không thể đột phá được cửa ải cuối cùng kia.

“Rốt cuộc thì nàng ta là ai?” Nguyên Nhạc há miệng tự nhủ.

Hắn nhớ lại những lời mà sư phụ trước khi lâm chung đã từng nói với mình, về một thiếu nữ tên Lãm Đồ Hinh sẽ xuất hiện ở Nhẫn tông. Ngài nói người thiếu nữ ấy tương lai sẽ có thể là mầm tai họa khiến nhân gian gặp phải tai ương diệt vong, hoặc cũng có thể là hy vọng, đem lại hoà bình cho nhân gian và ma giới.

Nói thật thì Nguyên Nhạc không tin tưởng vào năng lực bói toán của sư phụ lắm, nhưng bởi vì tuân theo di ngôn của ông, nên hắn mới thu nhận Lãm Đồ Hinh làm đồ đệ. Xong rồi lại vứt xó ở Nhạc Tịnh Phong để nàng tự sinh tự diệt. Trước giờ thứ duy nhất khiến hắn hứng thú chỉ có việc tu luyện mà thôi.

Thời gian sau đó, đột nhiên Nguyên Nhạc lại nằm mơ, còn là một giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần về một thiếu nữ không thể nhìn thấy mặt mũi. Trong giấc mơ ấy luôn có một giọng nói nam nhân bảo hắn phải đi tìm nàng, nhưng đến mặt mũi cũng không cho hắn thấy thì đi tìm kiểu gì?

Rồi đến khi người đó xuất hiện, là Lãm Đồ Hinh mà không phải Lãm Đồ Hinh. Ngay khi nhìn thấy nàng ta, trong lòng Nguyên Nhạc đột nhiên có một trực giác mãnh liệt, rằng đó chính là thiếu nữ mà giọng nói kia muốn hắn đi tìm.

“Phải luôn ở bên cạnh nàng, nếu không ngươi sẽ hối hận.” Đó là câu nói thứ hai của người nam nhân trong giấc mơ sau khi hắn gặp được Lãm Đồ Hinh giả.

Bởi vì câu nói đó, lần đầu tiên, Nguyên Nhạc đã tự mình bói quẻ cho thiếu nữ ấy, và kết quả… thật sự là xấu đến không thể xấu hơn.

Nhớ tới di ngôn của sư phụ, hắn quyết định sẽ thường xuyên ở bên cạnh nàng để canh chừng. Mặc dù điều đó khiến Nguyên Nhạc thấy có chút phiền phức.

Thiếu nữ này có tính cách rất kỳ lạ, thường xuyên dùng mấy từ ngữ mà hắn không hiểu nổi. Là nữ nhân đặc biệt hung dữ, nhưng cũng là người biết co biết duỗi, chỉ cần đánh không lại liền sẽ im lặng đi làm chân sai vặt.

Mà điều khiến hắn bất ngờ nhất có lẽ là tay nghề nấu ăn của nàng. Lần đầu tiên hắn không thể cưỡng lại sức hút của đồ ăn, bỏ qua cả nguyên tắc chỉ để thỏa mãn cái bụng của mình.

Và cũng chính mấy món ăn ấy đã đem lại cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc. Thứ cảm giác khiến hắn tin rằng hai người bọn họ thật sự quen nhau từ kiếp trước.

Nhưng cho dù là vậy, Nguyên Nhạc hiện tại không muốn bản thân dây vào thứ tình cảm nam nữ này một chút nào. Hắn chỉ muốn nâng cao năng lực, muốn độ kiếp và phi thăng thành tiên, đó mới là mục tiêu lớn nhất để hắn tu luyện.1

Vì vậy mà ngay khi cảm thấy bản thân có cảm giác không đúng. Nguyên Nhạc đã lập tức chạy trốn về đây và tiếp tục bế quan. Chỉ là… hắn không thể nào tập trung hay tĩnh tâm như trước đây nữa rồi. Một điều gì đó đang thôi thúc, sinh sôi nảy nở trong hắn.

Nguyên Nhạc đoán việc né tránh như này sẽ không đem lại bất cứ một kết quả tốt đẹp gì. Hắn cần phải trực tiếp đối diện với nó.

Suy nghĩ một hồi, Nguyên Nhạc quyết định đứng dậy, bóng hình hắn biết mất trong bí cảnh rồi đột ngột xuất hiện ở gần cửa hang động nào đó.

Ngay khi vừa ra ngoài, Nguyên Nhạc đã cảm nhận được một khí tức lạ lẫm nào đó. Không chỉ vậy, nó còn xuất hiện rất gần với khí tức của thiếu nữ kia.

Trong bìa rừng, một nam nhân lạ mặt đang bận bịu với cục đất sét to bự, còn thiếu nữ ở bên cạnh thì không ngừng chỉ trỏ làm thế này thế kia.

Nhìn thấy cảnh này, lông mày Nguyên Nhạc bất giác trùng xuống.

“Này…”

Thiếu nữ nghe thấy âm thanh liền ngoảnh đầu sang, nhìn thấy hắn lại không nói năng gì, mà quay đầu tiếp tục nói gì đó với nam nhân xa lạ.

Bóng dáng Nguyên Nhạc lóe lên, hắn xuất hiện ngay trước mắt Thập Nhất, che chắn tầm nhìn của cô.

“Ngươi lơ ta?”

“Sư phụ gọi ta sao? Ta tưởng người gọi ai đó tên này chứ?”

Nguyên Nhạc giống như không nghe ra giọng điệu chọc ngoáy của Thâp Nhất, hắn chỉ vào Dạ Tư Phùng hỏi cô:

“Sao ngươi có thể tự tiện cho người lạ lên Nhạc Tịnh Phong?”

“Đó là do kết giới của sư phụ dởm. Liên quan gì ta?”

“Đúng vậy, kết giới đó ta búng tay một cái là giải được rồi.” Dạ Tư Phùng ở phía sau ngạo mạn xen vào.

“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau nhóm lửa nướng đi.” Bởi vì chưa được ăn cơm nên Thập Nhất đang rất “lóng tính” đấy.

Bị cô quát, Dạ Tư Phùng lập tức ngậm miệng, tập trung vào việc nướng gà của mình. Nhưng ngay lúc ấy, một đạo quang đột ngột bắn về phía hắn, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì đã bị nó đâm xuyên tim rồi.

“Sư phụ. Người tấn công hắn làm gì?”

Nguyên Nhạc nhìn xuống cánh tay mà thiếu nữ đang nắm, hắn nhận ra mình lại không thể thi triển linh lực.

“Ngươi đang bảo vệ hắn?”

“Đợi hắn nấu xong rồi giết.” Thập Nhất là đang bảo vệ đồ ăn chứ quan tâm gì đến cái tên đại ma đầu đó.

“Tại sao phải đợi nấu xong rồi mới được giết?”

“Giết hắn bây giờ thì ai nướng gà cho ta?”

Dạ Tư Phùng: Này, ta đang đứng sờ sờ ở đây đấy, các ngươi thảo luận việc giết ta có suy nghĩ đến cảm nhận của ta không?1

Sau khi biết được Dạ Tư Phùng đến đây để thách đấu mình, không chỉ vậy còn là người của Ma giới, nhưng Nguyên Nhạc chẳng có ý định bắt hay giết hắn, chỉ hững hờ nói một câu:

“Ngươi không xứng thách đấu với ta. Đến cha của ngươi còn là bại tướng dưới tay ta.”

Dạ Tư Phùng ngạc nhiên: “Ngươi biết cha ta?”

Cha của Dạ Tư Phùng cũng chính là Ma vương hiện tại của Ma giới. Trước đây hơn trăm năm đã từng tấn công nhân giới một lần và trực tiếp đối đầu với Nguyên Nhạc. Chiến thắng của các tông môn năm đó có sự góp sức không nhỏ của Nguyên Nhạc.

“Ừm. Chi tiết hơn thì về hỏi ông ta ấy. Còn giờ thì ngươi nướng gà xong rồi đúng không?”

Dạ Tư Phùng lập tức cảnh giác, đừng nói là người này định giết hắn như vừa nói đấy nhá?

“Nữ nhân kia, dù sao ta cũng đã tận lực nướng gà cho ngươi. Ngươi không định ngăn sư phụ mình… A…

Thập Nhất ngồi bên cạnh thưởng thức đùi gà ngon lành, hoàn toàn không quan tâm Dạ Tư Phùng đã bị Nguyên Nhạc đá đi bằng cách nào.

Cô nhìn thấy hắn sau đó lại dùng mấy ngón tay vẽ vẽ trong không khí, có lẽ là gia tăng kết giới.

“Sau này có người lạ vào thì báo ta. Biết chưa hả?”

“Hờ… Báo bằng cách nào?” Hắn ta lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện như ma ấy.

Nguyên Nhạc nghĩ rồi lấy ra mấy tờ giấy đưa cho cô: “Có việc thì xé cái này, ta sẽ xuất hiện.”

Nhìn mấy tờ giấy được vẽ nguệch ngoạc như bùa chú, Thập Nhất bĩu môi: “Ta không tuyên truyền mê tín dị đoan.”

Nguyên Nhạc: Nàng ta lại nói mấy từ khó hiểu rồi!

Nhìn thiếu nữ ngồi xổm gặm đùi gà, bộ dáng không chút thục nữ, hắn liền không nhịn được mà nhắc nhở: “Ngươi là nữ nhân đấy, giữ lễ tiết một chút đi. Khép hai chân vào!”

“Sư phụ, ta đã bảo mình là nam nhân rồi mà.”

Nghĩ tới bộ phận nảy nở nào đó mình từng chạm vào, Nguyên Nhạc thật muốn hỏi nàng ta có nam nhân ngực lớn như vậy sao?

Vì lễ nghĩa, hắn vẫn là không nói ra được mấy từ nhạy cảm đó.

Không chỉ dáng ngồi mà ngay cả miệng và tay chân cô cũng dính đầy dầu mỡ, nó khiến cho một người ưa sạch sẽ ngăn nắp thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Thập Nhất đang ăn thì bỗng có chiếc khăn mềm mại vươn tới lau quanh miệng cô. Hành động quan tâm đột ngột của sư phụ vô trách nhiệm làm cô phải nhìn lại.

“Sư phụ, người thích ta rồi à?”

“Thích? Ta không có thứ cảm xúc đó.”

Nhìn thấy cái miệng kia rốt cuộc cũng sạch sẽ, sự khó chịu trong lòng Nguyên Nhạc mới biến mất. Hắn đứng dậy, hình như lại chuẩn bị rời đi.

Thập Nhất bỗng nhiên cầm một cái đùi gà khác lên, hỏi hắn: “Ăn không?”

“Ta hết bạc rồi.”

“Lần này không lấy bạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.