Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 166: Chương 166: Sư Phụ, Song Tu Không? (09)




Cửu Thiên Tông, một tông môn lớn nhất nhì trong thế giới này, cũng là nơi hiện đang trấn áp một loài ma thú vô cùng mạnh mẽ, xuất hiện từ trận chiến với ma giới hơn trăm năm trước. Thời điểm đó, các đạo sĩ đã sử dụng rất nhiều phương thức từ pháp thuật đến tấn công vật lý nhưng đều không thể diệt trừ ma thú. Vì vậy, cách duy nhất còn lại của bọn họ là chung tay tạo ra một kết giới mạnh nhất để phong ấn nó.

Việc ma thú bị phong ấn tại đây vốn là bí mật của các tông môn, nhưng không biết bằng cách nào mà Ma giới đã tìm ra được tung tích và đột nhập vào Cửu Thiên tông. Lúc Nguyên Nhạc và Thập Nhất bay đến thì cả tông môn này đã chìm trong biển máu, còn ma thú thì không thấy đâu nữa.

“Xem ra trong tông môn có nội gián của Ma giới rồi.” Thập Nhất cầm đồ ăn vặt mình mang theo là cá khô vừa nhai nhai vừa bình luận một câu.

Khi đám đệ tử Nhẫn tông vừa đến liền nhìn thấy cảnh thiếu nữ ngồi trước mấy trăm xác người thản nhiên ăn uống như vậy.

Bọn họ âm thầm đánh giá Lãm Đồ Hình máu lạnh, lại không dám lên tiếng ra ngoài.

“Sư thúc, chúng ta phải làm gì tiếp theo bây giờ?” Bách Lâm hỏi ý kiến Nguyên Nhạc

“Cho một nhóm người đi tìm hiểu xung quanh xem có dấu vết hay tin tức gì không. Gửi thư về cho chưởng môn thông báo tình hình. Tạm thời chúng ta sẽ ở lại đây.”

Cứ thế, bọn họ xuống núi thuê một khách quán nghỉ ngơi và chờ đợi tin tức. Trong thời gian đó, Thập Nhất nhận ra đám đệ tử Nhẫn tông đều rất sợ hãi Nguyên Nhạc. Bình thường đồ ăn nước uống gì đó của hắn đều là đưa qua tay cô hết.

Hôm nay người tới đưa thức ăn là Lý Nguyệt, phía sau nàng ta có bóng dáng của vị vương gia kia.

Theo như thông tin Thập Nhất thu thập được thì Lý Nguyệt là người đã đem tên vương gia này cứu về và chữa trị. Nghe bảo hắn tạm thời mất đi trí nhớ, đầu óc thì ngốc nghếch, trên người lại không có gì chứng minh thân phận, nên mọi người chỉ có thể để hắn tạm thời lưu trú ở Nhẫn tông.

Mà trong cốt truyện thì không có tình tiết tên vương gia bị ngốc như vậy.

[Ký chủ, ta nghi ngờ cái đạp của cô đã vô tình khiến hắn đập đầu vào đâu đó rồi.] Đại Thần lên tiếng phán đoán.

Thập Nhất: Ặc, không trùng hợp đến vậy chứ?

“Ngươi tránh xa ta một chút đi, tại sao ta đi đâu ngươi cũng bám theo thế hả?” Lý Nguyệt gắt gỏng.

Bởi vì không có trí nhớ nên vị vương gia này khá lệ thuộc vào Lý Nguyệt, mặc cho nàng ta có tỏ ra khó chịu hay mắng chửi thế nào.

“Nếu đánh đầu, có thể hắn sẽ ngốc hơn đó.”

Bàn tay Lý Nguyệt đang đưa lên thì dừng lại, nàng ta quay sang cau có với Thập Nhất: “Liên quan gì đến người!”

“Không có gì. Nhắc nhở người chút thôi. Biết đâu thân phận thật sự của hắn lại là một tên nhiều của lắm tiền nào đó. Ngươi sau này có thể bỏ tu tiên đi sống cuộc sống vinh hoa phú quý cũng nên.”

“Vớ vẩn. Lúc ta nhặt được hắn trên người làm gì có đồng cắc nào. Ngươi đừng ở đó nói nhăng nói cuội. Này, cơm của ngươi và sư thúc.”

Lý Nguyệt để lại hai phần cơm rồi lập tức kéo tên ngốc vương gia rời đi. Hoàn toàn không biết lý do hắn ta vô sản như vậy là bởi vì thiếu nữ trước mặt này đã trấn lột hết trơn rồi!!!

Thập Nhất nhún vai, tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến mình. Cô cầm theo phần cơm trở vào phòng đặt lên bàn, người nam nhân đang ngồi thiền trên giường kia mở mắt ra nhìn một cái rồi nhắm lại.

Tên này từ cái hôm ăn thử cơm ở đây một lần xong, liền không thèm động đũa thêm lần nào nữa.

Phần ăn cũng không nhiều, nên Thập Nhất một mình chén sạch.

“Nếu sư phụ đã không ăn thì còn kêu bọn họ đem tới hai phần làm gì?”

Nguyên Nhạc vẫn nhắm mắt, đáp lại: “Không phải ngươi vẫn ăn hết sao?”

Thập Nhất nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Sư phụ sợ bọn họ không lấy cơm cho ta nên mới vậy hả?”

“Không phải.”

Được rồi, Thập Nhất cũng không tin tên sư phụ vô lương tâm này biết quan tâm như vậy đâu.

“Chúng ta phải ở đây thêm bao lâu nữa?”

Hiện tại có một số đệ tử được cử đi khảo sát xung quanh đã ba ngày rồi mà chưa thấy trở về, nhưng tên sư thúc này thì vẫn bình chân như vại lắm.

“Hết hôm nay.” Nguyên Nhạc trả lời.

Hết hôm nay???

Nguyên Nhạc nói hết hôm nay thì quả thật là hết hôm nay. Nửa đêm Thập Nhất đang ngủ thì bị hắn gọi giật dậy, cùng với những đệ tử khác bí mật di chuyển đến một hang động nào đó.

Hòn đá khổng lồ chắn cửa bị Nguyên Nhạc dùng một chiêu phá nát. Ngay lập tức, những con người với y phục quái dị và đôi mắt thâm đen bay ra.

“Ma tộc!!!”

Sau đó là một trận chiến giữa người và ma, Nguyên Nhạc dẫn đầu đám đạo sĩ tấn công, từng bước lấn át ma tộc.

Còn Thập Nhất chỉ muốn đóng vai người xem kịch, nhưng thân là nữ chính đi đâu cũng có hào quang khiến người ta chú ý, cô cứ thế trở thành đối tượng được ma tộc săn đón nhất.

Không sao, cô là nữ chính, đám quần chúng này làm sao giết nổi cô!

Một ma tộc nào đó cầm kiếm muốn chém cô, bị Thập Nhất đá văng ra xa: “Này, ngươi nhắm vào đâu đấy? Có biết đây là thứ quý giá nhất thế giới không?”

Thập Nhất vuốt ve trước ngực, lại một phát đá tên ma tộc lén lút. Nói thiệt là dù đã sống chung với nó lâu rồi nhưng cô vẫn không thể quen được với cái độ “nẩy” khi vận động mạnh.

Ù… ù…

Lúc này, một luồng khí màu đen đột nhiên bao quanh thân thể Thập Nhất, cảm giác rợn tóc gáy ập đến.

Nó giống như một loại khí vô hình nhưng Thập Nhất lại có thể dùng tay không bắt nó, còn đập mạnh xuống đất.

Thân người ma tộc lập tức lộ ra trên mặt đất. Nhìn vẻ mặt của hắn thì dường như cú đánh đó chả xi nhê gì.

Những đường khói màu đen tiếp tục tấn công về phía cô. Tiếng rít lên trong không khí. Chúng như một con dao sắc có thể cắt ngang mọi thứ, vậy mà lại bị bàn tay thiếu nữ bắt gọn tất cả.

Ma khí trong tay Thập Nhất dần dần tụ hợp lại, tạo thành hình dáng của một cây gậy thật dài. Cô dùng nó để tấn công lại chính tên chủ nhân.

“Ngươi là ma tộc?” Người nam nhân sững sờ nhìn thiếu nữ con người lại có thể tùy ý điều khiển ma khí của mình.

Bốp… Một cú đập vào thẳng đầu hắn.

“Ta đây xinh đẹp thế này không làm tiên nữ thì thôi, ma giới nhà ngươi chưa có vinh dự đó!”

Cảnh này đã được Nguyên Nhạc ở phía khác nhìn thấy. Trong giây phút bị bất ngờ, hắn đã sơ suất trúng chiêu của ma tộc. Tuy vậy, ma tộc đó lập tức bị hắn giết chết.

Sau một hồi đánh chiến, ma tộc đã bị diệt sạch. Thập Nhất đi tới bên cạnh hỏi Nguyên Nhạc: “Sư phụ bị thương?”

“Không sao. Chỉ tổn thương linh lực chút thôi.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn thì chắc vết thương thật sự không nặng.

Nguyên Nhạc cùng các đệ tử chuẩn bị tiến vào bên trong hang động xem xét, nhưng bọn họ còn chưa kịp đi qua thì đã có rất nhiều mưa tên bắn ra.

Keng! Keng!

Tiếng mũi tên bị kiếm chém gãy vang lên khắp chốn.

Mưa tên mạnh như vũ bão vẫn đang không ngừng phóng ra. Thập Nhất giơ tay lên, tất cả mũi tên bay đến đều bị gậy ma khí trong tay cô đánh rớt xuống mặt đất.

Những mũi tên này vốn không thể làm khó được các đạo sĩ. Nhưng vào lúc này, một số mũi tên không giống bình thường đột nhiên phóng tới phía sau bọn họ.

Mọi người đều đang vung kiếm ngăn cản mưa tên phía trước nên hoàn toàn không nhận ra. Đợi đến khi phát giác, mũi tên đã đến ngay sau lưng, rất nhiều người đều ngã xuống bất tỉnh.

Nguyên Nhạc sử dụng năng lực của mình, tạo một kết giới bao quanh tất cả, ngăn cản sự tấn công của làn tên khác thường kia. Nhưng những mũi tên đã lọt vào bên trong thì vẫn tiếp tục thẳng tiến.

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi vết thương vừa nãy hay không mà Nguyên Nhạc không thể phát hiện ra những sự tấn công từ sau lưng.

Bặp… khi mấy mũi tên đã sắp chạm vào hắn thì bị một bàn chân nào đó đá hết sang bên cạnh.

Nguyên Nhạc quay đầu nhìn thấy người đến là Thập Nhất, còn thanh ma khí trên tay cô đã biến mất đâu rồi.

Trong số những mũi tên bị Thập Nhất đá gãy, lại có một mũi tên không hề mất đi tác dụng, nó tự ý đổi chiều, tiến về Nguyên Nhạc giống như có người từ xa điều khiển.

Thiếu nữ đứng chắn trước Nguyên Nhạc dùng tay không nắm chặt nó trước khi nó kịp đâm vào ngực cô. Khi cô cho rằng mọi thứ đã xong rồi thì...

Phụt… Âm thanh mũi tên đâm vào thân thể.

Thập Nhất: Mũi tên này thành tinh rồi à? Không phải ta là nữ chính sao? Mẹ nó, hào quang đi đâu hết rồi mà không bảo vệ ta hả?1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.