Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 169: Chương 169: Sư Phụ, Song Tu Không? (12)




“Ộp… ộp…”

Một con cóc vàng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Thập Nhất. Nhìn thấy nó, cái bụng cô cứ thế sôi lên ùng ục.

Không biết đã ngủ trong bao lâu mà Thập Nhất có cảm giác đói meo rồi.

“Cóc thì nên làm món gì cho ngon đây?”

Kim thiền: Ộp… ộp… Ngươi không có mắt à? Ta rõ ràng là ma thú lợi hại nhất ma giới.

“Ở đây chắc cũng không có gia vị đâu. Thôi, cóc nướng đi cho nhanh.”

Vì thế mà lúc Nguyên Nhạc xuất hiện trong bí cảnh liền nhìn thấy khung cảnh một người một cóc đuổi bắt nhau làm dập nát cả vùng cây cỏ xanh mướt.

Kim thiền trông thấy sự xuất hiện của Nguyên Nhạc liền biến nhỏ nhảy lên vai hắn, trơ đôi mắt lồi nhìn thiếu nữ đang chạy đến.

“Ộp… ộp…” Chủ nhân, nàng ta phát điên rồi, cứ muốn bắt ta ăn thịt thôi. Huhu…

Kim thiền muốn mách lẻo nhưng với cái tiếng ộp ộp đó của nó thì chẳng ai có thể hiểu cả.

Trông thấy thiếu nữ lành lặn xuất hiện trước mặt, nỗi lo lắng trong lòng Nguyên Nhạc rốt cuộc cũng biến mất.

“Con cóc này của người sao? Đồ đệ mới?”

Suy luận của thiếu nữ này luôn làm Nguyên Nhạc không theo kịp. Hắn chưa cao siêu đến nỗi có thể thu giống loài khác con người làm đệ tử đâu.

“Nó là ma thú.”

Nguyên Nhạc không biết lý do là gì nhưng từ ngày hôm đó ma thú này vẫn luôn đi theo hắn, còn trở nên vô cùng ngoan ngoãn nữa. Hắn không thể để ma thú đi linh tinh bên ngoài nên tạm thời cho nó ở trong không gian này.

“Ma thú? Vậy là có thể ăn đúng không?”

Thập Nhất lập tức giơ tay bắt con cóc đang đứng trên vai Nguyên Nhạc.

Kim thiền bị bắt liền kêu la vang trời, nhưng lại mặc nhiên không hề ra tay làm hại đến cô. Tiếng kêu của nó khiến đầu Thập Nhất chỉ muốn vỡ ra, cô đưa tay đập nó cái bép:

“Nam nhi đại trượng phu, động thủ không động khẩu! Câm miệng!”

Kim thiền tròn mắt nhìn Thập Nhất, rõ ràng là đang không hiểu tại sao thiếu nữ này biết được giới tính của nó.

“Ngươi đói sao?” Nguyên Nhạc đứng gần lên tiếng hỏi.

“Ừm. Rất đói. Ta đã ngủ bao lâu rồi vậy?”

“Hơn hai ngày.”

Thập Nhất xoa xoa cái bụng, có hơn hai ngày thôi mà cô cảm tưởng như mấy trăm năm chưa được ăn rồi ấy.

Nhìn tới con cóc trong tay, đôi mắt Thập Nhất lóe sáng.

Đối diện với ánh mắt thèm thuồng ấy, kim thiền nổi hết cả da cóc, mà da nó vốn dĩ cũng chẳng mềm mịn gì cho cam.

“Sư phụ, chúng ta nhóm lửa nướng cóc.”

“Ma thú không thể ăn. Thả nó ra đi. Ta đi lấy thức ăn cho ngươi.”

Nguyên Nhạc nói rồi biến mất, nhưng chỉ hai giây sau đã xuất hiện lại. Trên tay còn mang theo một con vịt quay nóng hổi thơm ngát.

Nhìn thấy đồ ăn, Thập Nhất lập tức vứt bẹp kim thiền xuống đất, ôm lấy vịt quay của mình. Một mình cô cứ thể gặm hết cả con vịt, còn Nguyên Nhạc chỉ ngồi yên lặng bên cạnh nhìn cô.

Đợi Thập Nhất ăn xong thì lập tức có một chiếc khăn sạch sẽ đưa tới trước mặt. Cô nhìn Nguyên Nhạc đầy nghi ngờ, tên sư phụ vô trách nhiệm bữa nay đột nhiên có tình người ghê.

Phải rồi, dù sao cô cũng đã cứu hắn một mạng đấy.

Nghĩ đến việc bản thân mình đã chắn giúp hắn một mũi tên, biểu cảm khuôn mặt Thập Nhất đột nhiên cứng đờ.

“Ngươi sao vậy?” Nguyên Nhạc lo lắng hỏi khi thấy nàng có biểu hiện bất thường.

Vừa dứt lời xong thì thiếu nữ kia đã ở ngay trước mặt hắn vạch cổ áo mình ra. Hình dáng đôi gò bồng đào lấp ló lộ ra một phần, làn da trắng mởn cứ thế phơi bày trước mắt. Nguyên Nhạc bị sửng sốt đến bất động thân thể.

“Ộp…”

Tiếng kêu của kim thiền làm người nam nhân sực tỉnh. Hắn vội vàng dùng tay kéo cổ áo thiếu nữ lại, đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo hướng về ma thú dưới đất:

“Cút.”

Kim thiền sợ hãi lập tức quay đầu chạy biến đi.

Nguyên Nhạc lúc này mới nhìn tới Thập Nhất, giọng điệu vô cùng tức giận: “Ngươi đang làm cái gì?”

Lần đầu tiên Thập Nhất trông thấy dáng vẻ này của Nguyên Nhạc, cô còn tưởng hắn là người không biết nổi giận cơ đấy!

“Có gì đâu. Ta kiểm tra thân thể chút ấy mà. May là không có dấu vết gì hết.” Nếu trên bộ ngực xinh đẹp này mà để lại sẹo thì cô chắc chắn sẽ buồn đến chết mất.

“Ngươi hết chỗ để xem rồi sao? Không biết còn có ma thú ở đây à? Có thể giữ ý tứ chút không hả? Người là nữ nhân đấy!!!”

Thập Nhất nhìn Nguyên Nhạc khó hiểu, chỉ là con cóc thôi mà, hắn có cần tỏ ra bức xúc vậy không? Cứ như đây là thân thể của hắn vậy.

“Thế sư phụ định đặt tay ở ngực ta đến bao giờ?”

“...” Nguyên Nhạc chợt nhận ra tay hắn vẫn đang cố gắng che chắn cho thiếu nữ.

Được nhắc nhở, hắn lập tức buông tay ra như đụng phải lửa. Nhưng hắn vừa thả ra thì hình dáng khe sâu đầy đặn nào đó lại lộ ra trong mắt.

Cả người Nguyên Nhạc đứng phắt dậy, không dám nhìn tới cô, miệng lắp bắp: “Ngươi… ngươi còn không mau chỉnh trang lại.”

Thập Nhất kéo cổ áo lên, dáng vẻ không có chút ngại ngùng nào cả. Cô hỏi hắn việc tại sao mình lại ở nơi này.

“Đây là bí cảnh trong bảo vật không gian của ta. Bởi vì ngươi hôn mê, lại không thể truyền linh lực, nên ta đưa ngươi vào đây. Ở đây hội tụ rất nhiều linh khí.”

Lúc ấy ngay cả Dạ Tư Ngạo cũng không biết lý do tại sao thiếu nữ này có thể thoát chết. Theo như hắn ta nói thì thứ ở trong mũi tên đâm nàng là một loại ma khí có thể ăn mòn sinh khí con người. Nhưng khi Nguyên Nhạc hỏi nguồn gốc của nó thì hắn lại ngậm chặt miệng không nói.

“Tại sao cơ thể ngươi không tiếp nhận linh lực?”

“Không hợp.” Thập Nhất chỉ giải thích ngắn gọn như thế rồi nói sang việc khác, “Vậy giờ chúng ta ra ngoài được chưa?”

Nguyên Nhạc hình như hơi bối rối một chút, hắn chầm chậm đưa tay tới trước mặt Thập Nhất: “Nắm tay ta.”

Trong chớp mắt Thập Nhất đã thấy bản thân quay lại nơi ở tại Nhạc Tịnh phong. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô khi vừa về tới là một chiếc chuông đồng siêu lớn, sừng sững trên sân. Từ bên trong phát ra tiếng kêu la nho nhỏ của nam nhân.

Nguyên Nhạc phất tay một cái, chiếc chuông đã biến mất, chỉ còn lại người nam nhân bị trói nằm trên đất. Là một gương mặt có chút quen quen đối với Thập Nhất.

“Nguyên Nhạc khốn kiếp-” Tên nam nhân còn chưa mắng xong thì một nùi giẻ đã xuất hiện bịt kín miệng hắn.

“Hắn là ai vậy?”

“Dạ Tư Ngạo, là kẻ khiến ngươi bị thương. Ta để lại mạng hắn cho ngươi trả thù.”

Bảo sao Thập Nhất lại thấy quen mắt như vậy, hóa ra là cha của Dạ Tư Phùng, ma vương hiện tại của ma giới.

Cô đi tới trước mặt Dạ Tư Ngạo, vứt nùi giẻ trong miệng hắn đi: “Ngươi là ma vương phải không?”

“Thì sao?”

Mặc dù bị bắt nhưng hắn vẫn rất kiêu ngạo.

“Ta biết mục đích của ngươi không phải là ta. Tính ra thì chúng ta cũng không có ân oán gì.”

Nghe thiếu nữ nói, trong lòng Dạ Tư Ngạo dâng lên sự khinh thường, đám đạo sĩ rất hay tỏ vẻ đạo mạo kiểu này, nhưng rồi không phải cũng ra tay giết hắn thôi sao, còn lắm lời như thế!

“Ta sẽ không giết ngươi.”

“Hả?” Dạ Tư Ngạo nhìn Thập Nhất bằng ánh mắt nghi ngờ. .

||||| Truyện đề cử: Sở Thích Của Sùng Ninh |||||

“Ta sẽ không giết ngươi. Chỉ cần ngươi có thể làm cho ta một việc.”

Hắn biết ngay là không đơn giản như thế mà.

“Việc gì?”

“Một lời hứa thôi. Hãy đảm bảo con trai ngươi, Dạ Tư Phùng sẽ không tấn công nhân giới.”

Dạ Tư Ngạo rất kinh ngạc về lời đề nghị của Thập Nhất. Không nói tới vấn đề nội dung kỳ lạ đó, thì xưa nay đám đạo sĩ lúc nào cũng coi Ma tộc là giống loài xấu xa và đáng khinh nhất. Làm gì có ai lại đi tin tưởng vào lời hứa suông của bọn họ.

“Chỉ cần nói vậy thì ngươi sẽ thả ta?”

“Đúng vậy.”

“Điều gì khiến ngươi tin ta sẽ không nuốt lời? Hơn nữa, khi ta chết đi, ta chẳng thể đảm bảo con trai mình sẽ làm gì.”

Nguyên Nhạc đứng bên cạnh cũng có thắc mắc y hệt như vậy. Hắn thật sự muốn mở miệng hỏi xem nàng ta có phải bị ngốc không?

Đối diện với hai ánh mắt nghi ngờ, Thập Nhất dửng dưng trả lời: “So với đám đạo sĩ lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, miệng nam mô bụng một bồ dao găm thì các ngươi còn đáng tin chán. Nào, ngươi có hứa không? Yên tâm, lời hứa chỉ có phạm vi đối với Dạ Tư Phùng thôi. Đời con, cháu, chắt, chút chít gì đó của ngươi tấn công nhân giới cũng không sao.”

Dạ Tư Ngạo nghe xong chỉ muốn ngất: Nàng ta không phải cũng là đạo sĩ à? Sao nghe cứ như đang tự chửi chính mình vậy?

Nguyên Nhạc cũng đen mặt không kém: Trong số đạo sĩ mà nàng chửi có cả hắn đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.