Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 172: Chương 172: Sư Phụ, Song Tu Không? (15)




Đại hội tỉ thí của Nhẫn tông được diễn ra 5 năm một lần, với sự tham gia đầy đủ của năm phong trong tông môn, và Nhạc Tinh phong là nơi duy nhất mà đệ tử chỉ trơ trọi một người, đã vậy còn không thấy mặt mũi phong chủ đâu.

Hai hàng người đạo sĩ dài tít tắp đứng hai bên, tất cả bọn họ đều đang hướng mắt về thiếu nữ xinh đẹp đứng lẻ loi ở giữa.

“Hinh Nhi, hôm nay là ngày quan trọng mà Nguyên sư thúc cũng không xuất hiện sao?” Bách Lâm đứng đầu đám đệ tử của Hàn Tịnh phong hỏi Thập Nhất.

Thập Nhất nhìn người nam nhân văn nhã trước mặt, tính ra tên này cũng là nam chính trong truyện nhỉ?

Không biết tác giả ngu ngốc nào lại đi xây dựng nam chính không ưa nổi như vậy.

“Ngày hôm nay có gì mà quan trọng? Sư phụ ta không cần xuất hiện.”

Đại hội tỉ thí của Nhẫn tông là ngày mà các đệ tử được trình diễn những gì đã học trong suốt mấy năm qua, có người tiến bộ cũng sẽ có người dậm chân tại chỗ. Bách Lâm bảo hôm nay là ngày quan trọng bởi vì nó sẽ quyết định tài nguyên tu luyện được phân phát sau này của mỗi đệ tử, và cũng là của cả 5 phong.

Tài nguyên sẽ gồm các đan dược trợ giúp thăng tiến cảnh giới, hoặc sách quý về pháp thuật, tu luyện. Người chiến thắng đến cuối cùng sẽ giành được vinh quang không chỉ của một mình người đó mà còn dành cho cả phong chủ. Đây là một trong những phương thức để thúc đẩy sự cạnh tranh giữa các đệ tử và các phong. Có cạnh tranh thì mới có phát triển.

Nhưng với người không có ý định tu tiên như Thập Nhất thì nó quả thật không có ý nghĩa.

“Hinh Nhi… năm nay ta cũng sẽ cố gắng giành được danh hiệu Đệ Nhất. Ta… sẽ cố gắng cho cả phần của muội.” Bách Lâm mỉm cười nói, dáng vẻ vô cùng sủng nịnh thiếu nữ.

“Ngươi đây là muốn chê bai việc ta kém cỏi, sẽ không bao giờ giành được danh hiệu đó?”

“Ta không có ý như vậy. Hinh Nhi-”

“Dừng…” Mỗi lần hắn gọi tên Hinh Nhi là Thập Nhất lại thấy ngứa tai lẫn ngứa tay, “Ngươi muốn giành gì thì giành. Đứng có liên quan tới ta trong đó. Ok?”

“Sao lại không liên quan? Tương lai chúng ta sẽ cùng nhau kết lữ mà.”

Thập Nhất ngước lên nhìn hắn: “Ai nói với ngươi là ta đồng ý mà ở đó tương lai với chả kết lữ?”

“Nguyên sư phúc đã gửi thư hồi đáp nói nàng đồng ý việc kết lữ rồi mà.”

Mẹ nó… Thập Nhất mắng thầm trong lòng. Tên Nguyên Nhạc đó thật sự dám làm?

Thấy thiếu nữ im lặng không đáp, Bách Lâm còn cho rằng nàng đang ngại ngùng liền nói thêm vài câu thân mật:

“Chuyện ta và nàng đều được phụ thân và sư thúc ủng hộ nên nàng đừng lo lắng. Ta nhất định sẽ trở thành một phu quân tốt. Ta rất thích-”

“Câm miệng!” Giọng nói thiếu nữ vang lên cắt đứt câu tỏ tình của Bách Lâm.

Thập Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, là gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại có thể nhìn ra sát khí trong đôi mắt lạnh tanh ấy.

“Hãy cầu nguyện chút nữa ngươi không gặp phải ta đi.”

Bách Lâm sững sờ đối diện với thiếu nữ, đó là ánh mắt hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở nàng. Ánh mắt mang theo sự chết chóc và áp lực vô hình.

Hình ảnh hai người lọt vào tầm mắt của Nguyên Nhạc đang ở phía rất xa. Hắn không nhận ra sự khác biệt trong ánh mắt của thiếu nữ, mà chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ “đắm đuối” nhìn nhau.

Bàn tay trong gấu áo âm thầm nắm chặt, nhưng khuôn mặt hắn thì vẫn vô tình như vậy. Hắn không biết cảm xúc khó chịu trong lòng mình lúc này là gì, hắn chỉ đang cố gắng để ngăn cản bản thân làm ra hành vi thất thố.

Cho đến khi bàn tay đã chịu buông lỏng thì Nguyên Nhạc mới chậm rãi xuất hiện ở vị trí dành cho Nhạc Tịnh Phong, cũng chính là ngay phía trước Thập Nhất.

Nguyên Nhạc nhìn thấy thiếu nữ quay đầu nhìn mình, nhưng từ trong ánh mắt ấy, là sự không vui vẻ.

Sau một thời gian không gặp, hắn được nàng chào đón bằng sự ghét bỏ. Phải rồi, hẳn là thiếu nữ ấy đang khó chịu vì hắn đã phá vỡ cuộc trò chuyện của nàng và Bách Lâm.

Suy nghĩ sai lầm của Nguyên Nhạc đã khiến hắn thốt ra những lời nói sau đó: “Không sao, hai người cứ tiếp tục nói chuyện. Ta chỉ đến để làm tròn trách nhiệm phong chủ thôi.”

Thập Nhất nhìn hắn, trong lòng là nỗi bực bội không tên. Cô không biết lý do mình tại sao phải khó chịu như vậy, nhưng cô biết nguồn gốc đến từ người nam nhân trước mặt.

Nó khiến cô nhận ra việc bản thân đã quá để tâm đến Nguyên Nhạc. Một người không quan trọng sẽ không bao giờ khiến cô có cảm xúc khác thường này.

Thập Nhất cứ thế nhìn hắn mà không nói ra điều gì. Cuộc đọ mắt của bọn họ mãi đến lúc chưởng môn xuất hiện thì mới được kết thúc.

“Đây là đại hội lần thứ 199 kể từ khi Nhẫn tông được sáng lập…”

Trong quá trình chưởng môn ở phía trên nói ra thể lệ thi của năm nay, Thập Nhất cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt hướng về bọn họ, nhưng không phải do hào quang nữ chính của Lãm Đồ Hinh mà là đến từ Nguyên Nhạc.

Từ lâu cô đã nhận ra việc các đệ tử ở Nhạc Tịnh Phong rất sợ Nguyên Nhạc, còn bây giờ là ánh nhìn mang theo khinh ghét đến từ các phong phủ, là khinh ghét xen lẫn đề phòng.

Bởi vì trong cốt truyện Nguyên Nhạc từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện trong hai cảnh bé tí và không được đề cập về quá khứ nên Thập Nhất chẳng có một xíu thông tin nào của hắn.

“Vòng một năm nay là vượt qua bí cảnh. Những người có thể thoát ra trong thời gian một nén nhang sẽ tiếp tục bước vào vòng hai. Mỗi đệ tử được phát một bùa chú, nếu gặp nguy hiểm, muốn tử bỏ thì hãy xé lá bùa, các ngươi sẽ lập tức được ra ngoài.”

Sau khi chưởng môn nói xong, trong tay các đệ tử xuất hiện hai lá bùa. Một cái để đi vào và một cái để thoát ra như chưởng môn đã nói. Thập Nhất đang nhìn ngắm nó thì nghe thấy Nguyên Nhạc lên tiếng:

“Ngươi có mang mấy bùa chú lần trước ta đưa không?”

“Không.” Dù sao cũng là tỉ thí trong tông môn, đem thứ đó đi cũng đâu xài được.

Vậy nhưng Nguyên Nhạc lại móc ra mấy tờ đưa cho Thập Nhất: “Có việc thì hãy dùng tới nó, ta sẽ xuất hiện.” . ngôn tình hay

“Nếu thế không phải phạm luật sao?”

“Phạm thì phạm thôi.”

Việc đệ tử ở phong nào giành chiến thắng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quyền lợi và mặt mũi của phong chủ nơi đó, nhưng Nguyên Nhạc lại chẳng chút để ý đến chuyện thắng thua này.

“Ta đi đây.”

Sau khi Thập Nhất biến mất, giọng nói Bách Lâm vang lên bên cạnh: “Sư thúc yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ sư muội.”

Nguyên Nhạc liếc nhìn Bách Lâm một cái, hờ hững nói: “Không cần đâu. Ngươi vẫn nên tự bảo vệ sinh mạng mình đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.