Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 177: Chương 177: Sư Phụ, Song Tu Không? (20)




Buổi tối hôm ấy, Nhẫn tông tổ chức một bữa tiệc lớn để chiêu đãi những vị khách đã đến tham quan đại hội tỷ thí. Ban đầu Nguyên Nhạc không hề có ý định tham gia, nhưng sau một hồi nói chuyện với chưởng môn thì hắn đành đồng ý.

Chỗ ngồi của Thập Nhất cách rất xa Nguyên Nhạc, bởi vì thân phận đệ tử nên cô chỉ có thể ngồi bên dưới trông lên mà thôi.

Ngồi bên cạnh Thập Nhất là Lý Nguyệt, ngay gần đó lên tên vương gia ngốc, à… bây giờ không gọi là vương gia ngốc nữa rồi.

Cũng không biết nên gọi trường hợp này là hữu duyên hay vô duyên nữa. Bởi vì sau cú đánh kia của Thập Nhất, hắn ta vậy mà đột nhiên hết ngốc rồi, cũng lấy lại trí nhớ của mình.

Đúng là trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra mà.

Tên vương gia không còn theo cốt truyện yêu thích Lãm Đồ Hinh mà đang một mực bám lấy ân nhân cứu mạng Lý Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, nàng ăn cái này không?”

“Không cần, ta tự có tay. Không phải ngươi nói mình là vương gia sao? Vậy còn không mau trở về làm vương gia của mình đi. Ở lại đây làm gì?”

“Ta đã nhờ chưởng môn gửi thư về kinh thành rồi. Tạm thời ta sẽ ở lại đây đến lúc người của mình tới đón. Với lại… Ta cũng không muốn trở về một mình đâu.”

“Không về một mình thì về với ai?”

“Nàng đó… Nguyệt Nguyệt…”

“Ai muốn về với ngươi chứ. Tránh xa ta ra.”

Thập Nhất ở bên cạnh lắng nghe cuộc nói chuyện của đôi nam nữ đang vờn qua vờn lại kia. Thiệt là ăn mất cả ngon, đây là chỗ công cộng đấy, nắm tay nắm chân cái gì!

“Hinh Nhi, ta mời muội một ly rượu được không?”

Đây đã là nam nhân thứ n muốn tới mời rượu Thập Nhất rồi. Nếu không phải vì đồ ăn cô chắc chắn chẳng ngồi lại lâu đến bây giờ. Thật sự rất phiền!

Trong khi đó, Nguyên Nhạc ở vị trí cao hơn cùng với chưởng môn, phong chủ và các vị khách quý cũng đang có một cuộc nói chuyện hết sức nhạt nhẽo.

“Nguyên sư đệ à, phải lâu lắm rồi chúng ta mới có có hội ngồi cùng nhau như vậy đấy. Chắc là từ lúc sư phụ mất nhỉ?”

Một phong chủ đột nhiên nhắc đến sư phụ làm lông mày chưởng môn nhíu lại. Ông ta vẫn biết khúc mắc trong lòng của bọn họ đối với Nguyên Nhạc, nhưng lại đi đề cập chuyện này trước mặt người ngoài thì thật không có suy nghĩ.

“Nguyên Nhạc à, tài dạy dỗ đệ tử của đệ thật khá, Lãm Đồ Hinh dùng chưa đến 5 năm tu luyện đã có thể đánh bại rất nhiều sư huynh sư tỷ rồi.”

Câu nói của chưởng môn như tát vào mặt bốn vị phong chủ ở đây một phát thật mạnh. Chẳng khác nào đang chê bai tài dạy dỗ của bọn họ không bằng Nguyên Nhạc nên mới để đệ tử thua cuộc.

Chưởng môn lúc nào cũng tỏ ra thiên vị Nguyên Nhạc một cách quá đáng, khiến nổi bực tức của bọn họ càng cao. Không phải nhi tử của ông ta cũng thua sấp mặt đó sao?

“Xem ra danh tiếng thiên tài tu luyện của Bách Lâm cũng nên chuyển sang cho đệ tử Lãm Đồ Hinh rồi.” Chưởng môn hào phóng chê bai con trai mình, khiến mấy phong chủ đang muốn cà khịa cũng hết cái để nói.1

Nguyên Nhạc đối với lời khen ấy cũng không khiêm tốn, thẳng thắn thừa nhận luôn: “Đúng vậy.”

“Ha ha… Được. Vậy phải nâng chén chúc mừng Nhẫn tông có thêm một thiên tài tu luyện nào.”

Nguyên Nhạc liếc xuống đám đông bên dưới sân rộng lớn, số lượng người lên tới hàng nghìn nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã lập tức tìm ra thiếu nữ ấy đang ngồi ở đâu.

Nhìn nam nhân không ngừng đi tới nói gì đó với nàng, trong lòng Nguyên Nhạc dâng lên một nỗi khó chịu mơ hồ. Lẽ ra hắn không nên để nàng đến đây mới đúng.

Một lúc sau, trông thấy thiếu nữ đứng dậy, Nguyên Nhạc cũng nhanh chóng đứng lên theo. Nhưng chưởng môn đúng lúc này lại lên tiếng:

“Nguyên Nhạc à, chuyện hôn sự của Bách Lâm và Lãm Đồ Hinh ấy, ta đã muốn bàn với đệ từ lâu mà mãi không có cơ hội gặp mặt gì cả. Haizz...”

“Hôn sự?”

Mấy phong chủ của Nhẫn tông đều có vẻ ngạc nhiên, nhưng người ngạc nhiên đến mức bật ra thành tiếng và đứng dậy lại là người của tông môn khác.

“Ngư chưởng môn? Có điều gì khiến ngài ngạc nhiên vậy?”

Người nam nhân nhận ra hành vi thất thố của mình, vội vàng ngồi xuống uống rượu.

“Không phải việc này ta đã nói với sư huynh rồi sao? Chuyện này sẽ do đồ đệ ta quyết định.” Nguyên Nhạc bình thản đáp lại nhưng bàn tay trong áo thì nắm rất chặt.

“Ta biết. Bách Lâm nói với ta rằng đệ tử Lãm Đồ Hinh đã đồng ý rồi, nên bây giờ ta mới phải nói chuyện với đệ đây. Chúng ta cần một ngày nói chuyện để bàn bạc về hôn sự…”

“Sự huynh nói đồ đệ ta đồng ý?”

“Đúng vậy… Nàng ta chưa nói với đệ sao?”

Đôi mắt Nguyên Nhạc nhanh chóng tối xuống.

Thập Nhất không biết về cuộc bàn bạc hôn sự của mình đang diễn ra trên kia. Cô lúc này đã ăn no và chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

Thập Nhất vừa đi được mấy bước thì phía trước xuất hiện một thiếu nữ đang tiến lại với bình rượu trên tay.

Khi hai người đi lướt qua nhau, thiếu nữ đột nhiên vấp té, còn là ngã về hướng cô. Thập Nhất rõ ràng có thể tránh đi, nhưng với bản tính “ga lăng” của mình, cô đưa tay đỡ người và lãnh nguyên một bình rượu đổ vào y phục.

“Ôi… Lãm sư muội. Làm ướt hết đồ của muội rồi.”

“Không sao.”

Thập Nhất đỡ xong người liền đứng lên rời đi nhưng thiếu nữ đó lại nằng nặc muốn đem cô đi thay đồ.

“Cố tình đổ rượu vào người ta. Rồi bây giờ lại bảo ta đi thay đồ? Ngươi nghĩ ta có ngốc mà đi theo ngươi không?”

Kế hoạch của mình bị người ta vạch trần một cách thẳng thừng, thiếu nữ ấp úng không biết phải giải thích thế nào.

“Được rồi. Tránh ra đi.”

Cô cũng không quan tâm mục đích của nàng ta là gì đâu. Thập Nhất nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc.

Mùi rượu nồng nàn trên người khiến cô khá nôn nao và khó chịu. Mà lúc này, lại có một người không biết ý đứng ra chặn đường.

“Hinh Nhi, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Thập Nhất ngẩng lên nhìn người trước mặt, rồi lại nhìn sang xung quanh.

“Tốt lắm. Thời điểm này rất hợp để đánh người.”

Bách Lâm nghe thấy lời nói của thiếu nữ rất rõ ràng.

“Đánh người? Sư muội muốn đánh ai?”

Xoạt… hắn ta vừa hỏi xong thì thiếu nữ đã lao tới. Bắt lấy tay hắn quật ngã xuống đất.

Bách Lâm muốn thi triển linh lực, nhưng hoàn toàn không thể.

“Hinh Nhi, muội đã làm vì với ta? Tại sao ta không thể sử dụng pháp thuật?”

“Tại sao hả? Bắc thang lên hỏi ông trời ấy.”

Thập Nhất dùng chân đạp mạnh vào vai hắn, Bách Lâm há miệng kêu lớn thì bị cô dùng chính tà áo của hắn bịt kín lại.

Ha… làm nữ chính cũng thật sướng. Có thể đánh nam chính mà không có bất kỳ lực cản nào cả.

“Ta đã nói rằng rất không thích ánh mắt của ngươi rồi. Là ngươi cứ suốt ngày xuất hiện rồi khiêu khích sự nhẫn nại của ta.”

Thập Nhất đưa tay chuẩn bị móc xuống đôi mắt khiến mình ghê tởm kia. Nhưng cô còn chưa kịp ra tay thì một cảm giác không đúng đột nhiên dâng lên trong cơ thể. Là cảm giác nóng rực như lửa đang thiêu đốt cô.

Thập Nhất nhìn tới vạt áo ướt đẫm phái trước của mình. Là bởi vì mùi rượu quá nồng nàn nên đã làm cho khứu giác của cô bị giảm xuống. Trong rượu chắc chắn có pha lẫn xuân dược.

Hình ảnh phía trước trở nên mông lung, cô bất giác buông tay, người hơi lùi lại về phía sau.

Nhìn thấy gương mặt thiếu nữ đang đỏ lên, trong đôi mắt của Bách Lâm ánh lên từng tia sáng kỳ dị. Hắn vừa thoát khỏi tay Thập Nhất thì linh lực cũng đã quay trở lại.

Miệng được thả tự do, hắn lập tức hỏi han: “Hinh Nhi, muội hình như không khỏe.”

“Khỏi giả vờ, không phải chính ngươi cũng đang định ra tay với ta sao?”

Bách Lâm có vẻ kinh ngạc khi bị Thập Nhất bắt thóp trước.

Đúng là hắn muốn sử dụng chút thủ đoạn với nàng vào đêm nay, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị nàng đè xuống đất đánh. Và bây giờ thì… có ai đó đã ra tay trước hắn một bước rồi.

Thập Nhất chỉ biết hôm nay là ngày Bách Lâm sẽ ra tay với mình, nhưng còn cách thức hoàn toàn khác này là của ai thì cô không biết.

Mà dù là ai thì hắn cũng sẽ sớm xuất hiện thôi.

“Hinh Nhi, ta đoán thứ thuốc người này sử dụng không khác của ta bao nhiêu đâu. Đằng nào chúng ta cũng sắp bái đường rồi, song tu trước một chút... A…”

Tiếng thét vang trời thay thế cho lời nói tiếp theo của Bách Lâm. Hai mắt hắn nhắm chặt và chảy ra dòng máu đỏ. Còn ngón tay của thiếu nữ nào đó thì đẫm máu đến nhỏ giọt xuống đất.

“Lần này là mắt. Nếu cái miệng của ngươi tiếp tục nói linh tinh thì ta sẽ giúp ngươi phế nó đi luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.