Chưởng môn Nhẫn tông vì những lời nói của Nguyên Nhạc mà tối sầm mặt mày, hơn ai hết ông ta hiểu rõ lý do tại sao bản thân mình có thể ngồi ở vị trí chưởng môn này.
Bao nhiêu năm qua bề ngoài ông vẫn luôn tỏ ra thiên vị Nguyên Nhạc, nhưng thực chất trong lòng lại có rất nhiều ghen tị. Ghen tị với tài năng của hắn, cũng ghen tị với cả tình thương mà sư phụ dành cho Nguyên Nhạc.
Các phong chủ khác nghĩ rằng chưởng môn ưu ái hắn, lại không biết rằng hành vi dung túng của ông ta chỉ khiến cho Nguyên Nhạc càng thêm bị căm ghét.
Tính tình của hai cha con họ Bách này thật là giống hệt nhau, bên ngoài tỏ ra nho nhã, rộng lượng, bên trong lại ích kỷ, nhỏ nhen đến khó tin.
“Nguyên Nhạc, ngươi đừng quá tự mãn.” Chưởng môn hô lên.
Một chiếc quyền trượng với rất nhiều hoa văn cổ xưa xuất hiện trong ta ông ta. Thứ này chính là đại diện cho sức mạnh của Nhẫn tông, một bảo vật được truyền từ chưởng môn đời này sang đời khác.
Cầm quyền trượng trong tay, chưởng môn nhìn về Nguyên Nhạc với dáng vẻ tự tin: “Ngươi nghĩ một mình ngươi có thể đánh bại toàn bộ tông môn này sao?”
“Một mình sư phụ không thể thì còn có cả ta nữa.” Thập Nhất đứng bên cạnh Nguyên Nhạc lên tiếng.
Chưởng môn nhìn đôi nam nữ trước mặt nắm tay nhau một cách rất công khai, đột nhiên hiểu ra gì đó.
“Nguyên Nhạc, ngươi lại có tư tình với chính đồ đệ của mình?”
Sư đồ luyến không phải là việc bị cấm kỵ ở đây, nhưng nó lại là điều tối kỵ. Trong quan điểm lạc hậu của bọn họ thì sư đồ là mối quan hệ thiêng liêng trong sáng và không nên có thứ tình cảm nam nữ xen vào.
Đối diện với ánh mắt khinh thường của chưởng môn, Nguyên Nhạc lại rất thoải mái mà khẳng định: “Đúng vậy.”
“Hừ… Lãm Đồ Hinh, Ngươi đã đồng ý lời cầu thân của nhi tử ta, bây giờ lại quay sang không đứng đắn với sư phụ mình. Đây là lý do ngươi muốn ra tay với Bách Lâm có đúng không?”
“Ta chưa bao giờ đồng ý lời cầu thân của hắn. Hai phụ tử nhà ngươi hẳn là đều có chứng bệnh hoang tưởng như nhau.”
Sau câu nói ấy của Thập Nhất, chưởng môn mang theo quyền trượng bay thẳng về phía cô và Nguyên Nhạc đang đứng. Một luồng ánh sáng bao quanh cơ thể hai người. Thập Nhất có thể cảm nhận được thứ ánh sáng ấy đang tác động vào làn da cô đến nóng bỏng và đau nhói.
Keng… keng... Tiếng lưỡi kiếm chạm vào quyền trượng vang lên.
Người ngoài không thể trông thấy di chuyển của hai ngươi chỉ có thể nhìn thấy tia sáng trắng vàng đan xen.
Thập Nhất là người duy nhất thấy rõ khung cảnh hai người đang đọ pháp thuật kia. Cảnh giới của Nguyên Nhạc cao hơn chưởng môn một bậc, nhưng ông ta có sự giúp đỡ của quyền trượng, mang theo một nguồn linh lực vô cùng nồng đậm, như một nơi nạp năng lượng không biết mệt mỏi.
Nguyên Nhạc cũng rất nhanh lấy ra thần vật là chiếc chuông của mình, hai bảo vật va chạm vào nhau vang lên những âm thanh tinh linh thanh thúy.
Sau một hồi, chiếc quyền trượng dần dần trở nên yếu thế, trên thân trượng xuất hiện những vết nứt nho nhỏ.
Thập Nhất nhìn sang Nguyên Nhạc đang đấu với chưởng môn, lại nhìn tới chuông đồng có vẻ đã hơi yếu sức. Cô nhảy lên một chiếc bàn gần đó, dùng sức bật nhảy cao đến bất ngờ.
Thập Nhất dùng tay bắt lấy thân trượng lơ lửng trong không trung, một lớp khí xám mỏng manh từ tay cô truyền qua, len lỏi vào linh khí đang bao quanh nó.
Rắc… Rắc… Rắc… Choang…
Vết nứt trên thân trượng ngày một lớn lên và cuối cùng là vỡ nát thành từng mảnh nhỏ như thủy tinh trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
“Không được!!!”
Tiếng hét lớn của chưởng môn vang lên, nhưng quyền trượng đã hoàn toàn vỡ vụn rồi. Mà Nguyên Nhạc cũng nhân cơ hội đó bắn một đạo quang về phía ông ta.
Chưởng môn bị trúng chiêu, ngã lăn xuống đất, nôn ra một ngụm máu đỏ tươi. Ông ta vẫn chưa chết.
“Chưởng môn sư huynh!”
Các phong chủ vội vàng chạy đến đỡ lấy ông ta.
“Nguyên Nhạc! chưởng môn sư huynh trước giờ đều đối xử không tệ với ngươi. Sao ngươi có thể cạn tình ráo máng như vậy!”
“Lâm sư đệ, ngươi nói với hắn thì có tích sự gì, từ cái ngày đó ta đã biết hắn là một con người máu-”
Tên phong chủ còn chưa nói xong đã bị một chén trà bay thẳng đến tạt vào mặt.
“Chết tiệt. Lãm Đồ Hinh, người dám-”
Rầm… Thân hình nam nhân bị đạp bay vào vách tường phía sau, còn Thập Nhất thì lặng lẽ thu chân lại.
“Các ngươi không biết hay cố tình không nhận ra việc Nguyên Nhạc tha chết cho các ngươi và cả tên chưởng môn đó vậy?”
Nguyên Nhạc rõ ràng dư sức giết chết bọn chúng nhưng lại cố tình không chịu xuống tay.
Cô từng bước đi tới đối diện tên phong phủ, đôi môi hé mở: “Nếu không có Nguyên Nhạc liệu các ngươi còn sống đến bây giờ không? Nếu ngươi đã ghét hắn như vậy thì trả lại mạng sống đi.”
Thập Nhất không bao dung giống như Nguyên Nhạc, nếu bọn chúng đã sẵn sàng ra tay với hắn thì cô sẽ không nhẹ tay đâu.
Rắc… Thập Nhất nhẹ nhàng cướp đi sinh mạng một người. Dưới đôi bàn tay của cô mọi pháp thuật đều trở nên vô nghĩa.
Phong chủ nào đó chạy đến tiếp ứng cũng bị Thập Nhất bẻ gãy cổ không chút do dự.
“Nguyên Nhạc! Ngươi định trơ mắt nhìn nàng ta giết hết chúng ta sao? Ngươi đã quên lời dặn dò của sư phụ trước khi lâm chung rồi đúng không?”
Chưởng môn nằm dưới đất, gào thét về phía Nguyên Nhạc. Mà hắn thì chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn thiếu nữ giết người không chớp mắt.
Hắn cho dù cũng từng vô cùng khinh ghét bọn họ nhưng lại cố tình không thể cướp đi sinh mang của chúng. Không phải bởi vì hắn sợ hãi hay không nỡ, mà là bởi vì người sư phụ đáng quý của hắn.
Ông ấy là người duy nhất thật lòng yêu thương Nguyên Nhạc, cũng là người dạy cho hắn biết thế nào là lòng nhân từ, là trách nhiệm của kẻ mạnh.
Ông ấy muốn hắn dùng sức mạnh của mình để bảo vệ Nhẫn tông, muốn hắn dùng sự vị tha của mình để tha thứ cho các đồng môn. Như chính cách mà ông đã tha thứ cho hắn.
Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, Nguyên Nhạc nhận ra kèm theo lòng nhân từ chính là nhu nhược, thiếu quyết đoán. Và đi đôi với trách nhiệm của kẻ mạnh chính là sự ỷ lại của kẻ yếu.
Nhìn xác chết của hai phong chủ phía trước, hắn cảm thấy như xiềng xích ở cổ mình đã có thể gỡ ra được rồi. Hắn không muốn tiếp tục bảo vệ Nhẫn tông, cũng không muốn chịu đựng những ánh mắt kia.
Năng lực mà hắn có được nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ của bản thân, vậy thì tại sao hắn phải dùng nó để bảo vệ kẻ khác?
“Ngươi lấy quyền trượng ra không phải bởi vì muốn giết chết ta sao? Lúc đó, mấy tên phong chủ cũng đâu có ai lên tiếng ngăn lại. Bách Tùng, từ đầu các ngươi vốn đã không coi ta là đồng môn. Ta trong mắt các ngươi chỉ là một vũ khí cho Nhẫn tông.”
Một câu ấy của Nguyên Nhạc thành công làm chưởng môn ngậm họng.
Xoẹt… Nguyên Nhạc bay đến bên cạnh Thập Nhất, đánh bay nhóm đệ tử đang vây quanh cô. Lần này hắn đã không còn nhẹ tay nữa. Tất cả đều ngay lập tức tắt thở.
Bàn tay Thập Nhất được Nguyên Nhạc nắm lấy, hắn nhìn cô chăm chú giống như không hề nhìn thấy những người đang lăm le tấn công bọn họ:
“Nàng muốn giết ai chỉ cần nói với ta thôi. Bàn tay nàng không cần phải nhuốm máu.”
“Nguyên Nhạc…”
“Ừm?”
“Sao chàng lại cướp kịch của ta vậy?”
“Hả?”
Thập Nhất không vui nhìn hắn: “Câu nói đó phải là để ta nói mới đúng.”
Nguyên Nhạc nhìn cô đầy sủng ái: “Ta biết nàng rất mạnh, nhưng việc của nàng là chỉ cần ở bên cạnh và nắm tay ta có được không?”
Tên này bình thường im im không nói gì mà bây giờ mở miệng ra là bá đạo nam chính rồi. Không được! Cứ thế này Thập Nhất cô sẽ lép vế mất.
Thập Nhất đột nhiên túm cổ áo nam nhân đối diện kéo xuống. Trước mặt bàn dân thiên hạ, lại còn trong tình huống đang oánh lộn, đàng hoàng cưỡng hôn Nguyên Nhạc.
“Ta biết chàng không mạnh bằng ta, việc của chàng là đứng bên cạnh, làm người cho ta hôn. Nghe rõ chưa?”
Một đám người ngơ ngác nhìn đôi nam nữ bày tỏ tình cảm: Này, rốt cuộc các ngươi ở đây đánh nhau hay là phát thức ăn cho chó vậy hả?
Rosy: Đầu tuần Vote! Vote xN