Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 184: Chương 184: Sư Phụ, Song Tu Không? (27)




Tất cả những người đứng đầu Nhẫn tông không chết thì cũng đã bị thương, còn đám đệ tử lại càng không phải đối thủ của Nguyên Nhạc. Với tình hình này đám đạo sĩ dù có muốn hay không thì vẫn phải giương mắt nhìn Nguyên Nhạc đem Thập Nhất rời khỏi môn đường.

Khi Nguyên Nhạc nhấc chân lên chuẩn bị đi ra cửa lớn thì đột nhiên động tác của hắn dừng lại, đôi mắt cũng nhìn về một phía xa. Cùng lúc đó, bóng dáng một đệ tử xuất hiện trong môn đường với cấp báo:

“Thưa chưởng môn! Bên ngoài cổng chính đột nhiên xuất hiện rất nhiều ma tộc! Bọn họ nói muốn chúng ta giao ra Lãm Đồ Hinh!”

Nguyên Nhạc nghe xong, bàn tay đang nắm thiếu nữ bất giác chặt hơn.

“Ta sẽ đưa nàng về Nhạc Tịnh Phong trước. Chuyện này hãy để ta giải quyết.”

Thập Nhất nhìn Nguyên Nhạc, thấy được sự lo lắng trong mắt hắn. Còn đầu cô là một mảng mờ mịt khó hiểu.

Không lẽ sau trận đánh hôm bữa, tên Dạ Tư Phùng đó bị đánh đến hỏng đầu luôn rồi? Hơn nữa nếu theo như cốt truyện phải mấy chục năm nữa chuyện này mới xảy ra.

“Không cần. Ta đã nói sẽ bảo vệ chàng rồi mà. Sư phụ đừng có cướp vai của ta nữa!”

Dưới sự cứng đầu của Thập Nhất, Nguyên Nhạc chỉ có thể mang theo cô đi ra cửa lớn Nhẫn tông. Nơi này được bao quanh bởi một kết giới để phòng sự tấn công của người ngoài tông nên tạm thời Ma tộc đều ở bên ngoài. Mà bọn chúng cũng chưa có dấu hiệu muốn phá kết giới.

Người dẫn đầu đoàn quân không phải Dạ Tư Phùng như Thập Nhất nghĩ mà là cha hắn, ma vương Dạ Tư Ngạo.

Thập Nhất nhìn người nam nhân đang ngồi hùng dũng trên một ma thú to lớn, hỏi hắn: “Không lẽ hào quang của ta cũng làm mù mắt ngươi luôn rồi sao, Dạ Tư Ngạo?”

Dạ Tư Ngạo không hiểu, thật sự trả lời câu hỏi của cô: “Mắt ta vẫn rất tốt. Lãm Đồ Hinh, ta cần đưa ngươi về ma giới.”

“Không thể.” Nguyên Nhạc đứng bên cạnh Thập Nhất lên tiếng, ánh mắt không khoan nhượng nhìn về Dạ Tư Ngạo. Hắn còn không thèm hỏi lý do tại sao tên này muốn Lãm Đồ Hinh.

“Ta biết ngươi chắc chắn sẽ không để ta dễ dàng lấy được người.”

Đó là lý do Dạ Tư Ngạo phải mang theo toàn bộ quân lực của mình đến đây. Hắn nhìn về thiếu nữ bên cạnh Nguyên Nhạc, ánh mắt rất trong sạch, không giống người mang theo tâm tư bẩn thỉu với đối phương:

“Nguyên Nhạc, ta biết ngươi rất coi trọng thiếu nữ này. Nhưng mà… nàng ta sẽ không bao giờ thuộc về người đâu.”

Thập Nhất lúc này đang cố gắng tìm tòi thông tin về nữ chính trong cốt truyện, mẫu thân nàng mất sớm còn phụ thân thì chưa bao giờ được nhắc đến.

Cô âm thầm nói chuyện với hệ thống:

[Sẽ không phải là thân thế Lãm Đồ Hinh có ẩn chứa bí mật gì chứ?]

[Ký chủ, cái này cô phải tự tìm hiểu.]

Thập Nhất:!!! Có hệ thống nào vô trách nhiệm với ký chủ như vậy không hả?

[Đến cốt truyện mà ngươi cũng không cho đàng hoàng được thì còn méo tác dụng gì nữa?]

[Có những vấn đề bởi vì không liên quan đến nội dung hay mục tiêu chính của câu chuyện nên có thể sẽ bị lược bỏ. Chuyện này ký chủ không thể trách ta.]

Thân thế của nữ chính mà không quan trọng thì còn cái gì quan trọng nữa. Xảo biện! Hoàn toàn là xảo biện!

Thập Nhất nhìn về đoàn quân khổng lồ ma tộc phía sau, lại nhìn sang Nguyên Nhạc. Với khả năng của mình, hắn có thể dễ dàng đem cô trốn khỏi cuộc chiến này, nhưng với tính cách con người hắn, Thập Nhất biết Nguyên Nhạc không thể nào bỏ mặc đám đạo sĩ yếu đuối kia.

Cho dù là ở thế giới của Leon, nhân vật phản diện với tính cách xấu xa thì hắn cũng chưa bao giờ bỏ mặc hay để người của mình đi vào chỗ chết vì chính bản thân.

Từ con người hắn cô luôn cảm nhận được một sự trong sạch, thanh khiết, vị tha và cả lòng tốt đến bất ngờ.

Với Thập Nhất, đó là sự khác biệt lớn nhất giữa cô và Hắn.

“Nguyên Nhạc…” Thập Nhất quay qua nhìn hắn, “Ta sẽ ra ngoài kết giới. Ta muốn nói chuyện với Dạ Tư Ngạo.”

“Ta đi với nàng.”

Mặc dù Thập Nhất không chắc Dạ Tư Ngạo sẽ nói gì với mình, nhưng cô không hề ngần ngại gật đầu đồng ý: “Được. Yên tâm, ta sẽ bảo vệ chàng.”

Cứ thế Nguyên Nhạc và Thập Nhất cùng nhau ra khỏi vùng kết giới an toàn, đối diện với Dạ Tư Ngạo và hàng vạn ma tộc sau lưng hắn.

Dạ Tư Ngạo khá bất ngờ với hành động của hai người bọn họ. Hắn ta vậy nhưng không hề nhân cơ hội này để vây bắt Lãm Đồ Hinh, chỉ nhìn chăm chăm vào nàng. Trong ánh mắt không hề có thứ tình cảm nam nữ hay chiếm hữu gì đó, chỉ có một sự tôn kính nhất định.

Thập Nhất nói với hắn: “Dạ Tư Ngạo, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.”

“Ma vương, chúng ta-”

“Được.” Dạ Tư Ngạo lên tiếng đồng ý trước khi người bên cạnh hắn nói thêm điều gì.

“Tuy nhiên, ta chỉ muốn nói chuyện với riêng ngươi thôi, Lãm Đồ Hinh.” Dạ Tư Ngạo nhìn qua Nguyên Nhạc, rõ ràng là không muốn sự có mặt của hắn.

“Không cần. Dù ngươi nói gì với ta thì ta cũng sẽ không giấu hắn.”

“Việc này cũng là tốt cho ngươi mà thôi.”

Dạ Tư Ngạo cẩn thận như vậy thì có vẻ nó thật sự liên quan đến thân thế của Lãm Đồ Hinh và ma giới rồi.

“Nếu hắn phản bội thì ta sẽ giết hắn trước tiên. Ngươi không cần lo.”

Nghe Thập Nhất nói câu này Nguyên Nhạc chỉ liếc nhìn cô một cái mà không nói gì.

Với sự cương quyết của Thập Nhất, cuối cùng ba người bọn họ đã rời khỏi nơi đó và đi vào một nơi không người, cũng chính là không gian riêng của Nguyên Nhạc.

Nhìn bộ dáng chần chừ, lề mề của Dạ Tư Ngạo, Thập Nhất mở lời trước một cách huỵch toẹt: “Ngươi định nói ta là ma tộc, là huynh muội hay là nhi tử riêng của ngươi đây?”

Dạ Tư Ngạo trợn mắt nhìn thiếu nữ. Lại nhìn sang Nguyên Nhạc đang ngồi bên cạnh nàng, bộ dạng thản thiên giống như không hề nghe thấy gì.

“Dù sao đó cũng là mấy thiết lập thường thấy của nữ chính, nên ta đã chuẩn bị tinh thần rồi. Ngươi khỏi lo ta sẽ bị sốc chết.”

Nữ chính là gì Dạ Tư Ngạo không hiểu, nhưng nhìn hai người họ dửng dưng như vậy, nỗi đắn đo trong Dạ Tư Ngạo liền bay đi hết. Hắn ho một cái rồi nói:

“Ngươi đúng là ma tộc nhưng không phải huynh muội hay nhi tử của ta. Có thể nói ngươi chỉ là nửa ma tộc mà thôi.”

Mẹ của Lãm Đồ Hinh xác thực là con người, vậy thì chỉ còn lại người phụ thân không biết mặt mũi kia của nàng là ma tộc.

Dạ Tư Ngạo hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề chính. Lãm Đồ Hinh, ngươi mặc dù là bán ma nhưng lại đang mang một thân ma cốt.”

“Ma cốt? Đó là gì?” Thập Nhất không hiểu.

Nguyên Nhạc theo bản năng nắm chặt tay Thập Nhất hơn. Thiếu nữ này không hiểu ma cốt là gì nhưng hắn thì hiểu rất rõ ràng.

Ma cốt giáng thế, dẫn dắt Ma tộc quay về đỉnh quang minh.

Nó tượng trưng cho một Ma vương được trời đất lựa chọn, người có sức mạnh vượt trội hơn tất cả những ma tộc khác, là niềm hy vọng của ma giới và là nỗi lo sợ của nhân giới.

Đó là lý do Dạ Tư Ngạo phải nhìn Thập Nhất bằng đôi mắt đầy sự tôn kính.

“Ta không hiểu tại sao ma cốt lại có thể xuất hiện ở một người bán ma như ngươi, nhưng đây là sự thật.”

Lần đó, vết thương mà Dạ Tư Ngạo gây ra cho Thập Nhất chính là lượng ma khí tích trữ hiếm hoi từ người mang ma cốt mấy chục nghìn năm trước.

Khi nhìn thấy thiếu nữ bị ma khí vương xâm nhập lại có thể bình an vô sự theo cách không tưởng, Dạ Tư Ngạo đã không thể kìm nổi kinh ngạc và sau đó thì bắt đầu nổi lên một suy đoán.

Hắn ta lập tức cho người đi điều tra về đồ đệ của Nguyên Nhạc sau khi trở về Ma giới rồi nhanh chóng tìm ra thân thế thật của nàng.

Để có thể xác định được vị trí của ma cốt, Dạ Tư Ngạo phải tốn kha khá công lực mới có thể chắc chắn việc ma cốt đang ở Nhẫn tông.

“Lý do ngươi có thể tu tiên, và không bị phát hiện ra ma khí suốt thời gian qua là bởi vì đã từng có người giúp ngươi phong ấn nó. Tuy nhiên, lần ngươi bị ma khí nhập thể đó, chắc chắn sẽ không thoát được việc ma khí bị rò rỉ ra bên ngoài. Ta đoán là…” Dạ Tư Ngạo nói đến đây bèn liếc sang nhìn Nguyên Nhạc, “Có người nào đó đã âm thầm giúp ngươi phong ấn nó lại.”

Rosy: Không biết tết của m.n thế nào? Có vui và được nhiêu tiền lì xì không nè?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.