Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 190: Chương 190: Sư Phụ, Song Tu Không? (33)




Lúc nhận được thiệp đỏ trên bàn, Bách Tùng, chưởng môn Nhẫn tông còn không tin vào mắt mình, bởi vì điều này hoàn toàn không giống những gì Nguyên Nhạc đã nói với ông ta.

“Phụ thân… việc này…” Bách Lâm ở phía sau nhìn thấy tấm thiệp đỏ hồng với hai cái tên quen thuộc kia, trong đôi mắt sáng tinh tường ánh lên từng tia sáng kỳ dị.

Dường như cảm nhận được điều gì đó ở hắn, chưởng môn vội vàng lên tiếng: “Chỉ là một nữ nhân mà thôi. Con đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Tương lai Nhẫn tông đều do con gánh vác đấy, Bách Lâm.”

Nhắc đến chuyện này, Bách Lâm có chút giễu cợt: “Xưa nay người ta đều chỉ nghĩ đến thiên tài tu luyện Nguyên Nhạc, làm gì có ai để ý đến con. Phụ phân, người bằng lòng để lão ta rời khỏi tông môn một cách dễ dàng như vậy sao?”

Nguyên Nhạc chính là một lão già khi so sánh với Bách Lâm, cách gọi này không sai chút nào.

“Nhẫn tông ta không phải không có Nguyên Nhạc thì không được. Từ nay, con sẽ thay thế vị trí của hắn. Bách Lâm, đừng khiến ta thất vọng. Ngày thành thân của bọn chúng, con… Tốt nhất đi bế quan cho ta.”

Trông thấy phụ thân lo lắng cho mình đến vậy, Bách Lâm liền bật cười: “Người đây là sợ con gây ra chuyện gì sao? Phụ thân, người trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào?”

Chưởng môn cau mày nhìn nhi tử mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu hãnh. Trong nhẫn tông này vốn dĩ không có đệ tử thứ hai có thể so ngộ tính tu luyện với nó, nhưng tính tình thật sự của Bách Lâm thì… quá thiếu kiên nhẫn.

“Trong tay Nguyên Nhạc có thần khí, chúng ta không nhất thiết phải đối địch với hắn.”

Nhắc đến thần khí, Bách Tùng lại tiếc nuối về bảo vật quyền trượng đã gãy thành trăm mảnh của mình.

Cho dù tức giận thì khi nghĩ đến cục diện lúc này, ông ta không muốn phải chiến đấu với Nguyên Nhạc thêm lần nữa. Hắn mạnh hơn ông, còn có thần khí, lấy gì để đấu lại?

“Phụ thân, người quên là ngoài chúng ta ra, còn có người hận Nguyên Nhạc không kém sao?”

“Ý con là… Ngư chưởng môn?”

Bách Lâm nhanh chóng gật đầu.

Sau khi bị Nguyên Nhạc đánh trọng thương một trận. Ngư chưởng môn đã trở về Hoàng Nhân tông, im hơi lặng tiếng suốt một thời gian dài.

Mặc dù Bách chưởng môn đã giải quyết rất tốt những đệ tử trông thấy vụ việc hôm ấy, nhưng tin tức vẫn được truyền đi một cách âm thầm về việc Ngư chưởng môn và Bách Lâm xảy ra quan hệ xác thịt thế nào. Thậm chí còn có tin đồn rằng hai người bọn họ là yêu nhau mà không đến được với nhau.

Nghĩ tới việc đã xảy giữa mình và tên Ngư chưởng môn, gương mặt Bách Lâm đen như đít nồi. Nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nhục vì một mục tiêu lớn hơn.

“Phụ thân… danh tiếng của con đã bị hủy rồi, bây giờ có ngồi vào vị trí phong chủ thì cũng chỉ làm chỗ cho người ta chỉ trỏ sau lưng.”

Bách Tùng lo lắng đứng bật dậy: “Làm càn! Con không phải đối thủ của Nguyên Nhạc.”

“Đó chỉ là trước đây mà thôi. Phụ thân… có điều người không biết. Để chữa trị đôi mắt này, Nguyên Nhạc đã mất một nửa công lực rồi. Chẳng lẽ hai tông môn lớn nhất nhì lại không thể địch nổi một Nguyên Nhạc chỉ còn lại phân nửa công lực?”

“Tin tức mà con nói lấy đâu ra?” Bách Tùng nghi ngờ.

“Phụ thân yên tâm, nguồn tin con nhận được rất chính xác. Phụ thân biết Lý Nguyệt chứ? Là do Lãm Đồ Hinh tự mình nói với nàng ta.”

Lý Nguyệt là một đệ tử có tiếng trong tông môn, chưởng môn đương nhiên biết, nhưng ông ta không dám tin tưởng nữ nhân Lãm Đồ Hinh kia sẽ dễ dàng nói ra tin tức quan trọng đó cho Lý Nguyệt.

“Lãm Đồ Hinh cũng không phải là dạng nhân vật đơn giản đâu. Bách Lâm, con không cần vì trả thù mà ảnh hưởng tiền đồ rộng lớn của mình.”

Nhìn thấy phụ thân cứ liên tục ra sức ngăn cản, Bách Lâm đã có chút không vui. Hắn thấy chính bởi vì phụ thân hắn quá nhu nhược nên mới nhiều năm qua vẫn luôn ở vế dưới Nguyên Nhạc.

Nếu bỏ qua cơ hội này, tuyệt đối sẽ không có có hội khác đâu. Vì thế, hắn bề ngoài giống như nghe theo lời Bách Tùng, nhưng lại âm thầm liên lạc với Ngư chưởng môn. Mà hành động của hắn, toàn bộ đều nằm trong tầm mắt của Thập Nhất.

Nhìn nội dung bức thư được gửi đi gần nhất do kim thiền trộm được, Thập Nhất âm thầm khinh bỉ. Quả nhiên, chỉ cần cho một chút mồi, tên Bách Lâm này sẽ lập tức ngậm chặt lấy.

Chỉ có Nguyên Nhạc ngây thơ mới thật sự cho rằng bọn chúng sẽ để yên cho hắn rời khỏi tông môn như vậy.

“Mọi việc đã sắp xếp như ta nói rồi chứ?”

“Vâng. Hôn lễ của ngài và ma hậu nhất định sẽ vô cùng long trọng.”

Nhìn Dạ Tư Ngạo ở bên cạnh không giấu nổi vẻ vui sướng trong đôi mắt. Thập Nhất nhắc nhở hắn: “Đừng hiểu nhầm, ta vẫn sẽ không đánh chiếm nhân giới đâu. Ngươi vui mừng hơi lố rồi đấy.”

“Thần hiểu, thưa ma vương.”

Mặc dù ma vương hiện tại liên tục từ chối nhiệm vụ cao cả là khôi phục vinh quang ma giới gì đó, nhưng Dạ Tư Ngạo này lại không hề thể hiện ra dù chỉ một chút không bằng lòng với Thập Nhất.

“Đây là y phục cho ngày hôn lễ vừa may xong. Mời người xem thử.”

Thập Nhất chỉ nhìn thoáng qua một chút, cầm đại lấy một bộ, bộ còn lại thì dặn hắn đưa đến tận tay cho Nguyên Nhạc.

Không bao lâu liền thấy bóng dáng ai đó chạy ra chất vấn cô: “Thập Nhất… y phục của ta có chút không đúng.”

Nguyên Nhạc bối rối cầm lên bộ xiêm y váy vóc kết hợp hai màu đỏ đen, cùng với mũ đội đính rất nhiều viên đá sáng chói, lóe mắt người.

“Chỗ nào không đúng?”

“Cái này… hình như quá sức nổi bật với một tân lang rồi.”

“Nghe bảo đây là y phục ma hậu theo phong tục ma giới. Chàng chịu khó chút đi.”1

Nguyên Nhạc nhìn lại bộ y phục rườm rà trong tay, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Hôn lễ được tổ chức ở Nhạc Tịnh Phong, vậy không phải nên mặc y phục của nhân giới sao?

Không kịp để Nguyên Nhạc hỏi han điều gì, Thập Nhất đã đi tới cầm bộ y phục trên tay hắn: “Mau mặc thử xem có vừa không?”

“Nhưng nó… giống như xiêm y tân nương vậy. Thập Nhất… nàng cho ta xem thử y phục của nàng đi.”

Nguyên Nhạc vẫn có chút vấn đề với bộ y phục lấp lánh quá mức của mình. Hắn là nam nhân, nếu phải khoác thứ này lên người, liền có cảm giác như chú chim công đang khoe khoang bộ lông rực rỡ.

“Y phục của ta đều thử xong xuôi rồi.” Thập Nhất nhanh chóng giấu nhẹm, làm sao có thể cho hắn biết việc cô đã giành lấy xiêm y tân lang chứ.

“Ít nhất cũng phải thử lên mới biết không được chỗ nào. Ngoan, vào trong thử cho ta xem.”

Thập Nhất nhanh tay kéo Nguyên Nhạc đi vào gian nhà, không biết bên trong xảy ra chuyện gì mà thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu ấm ức khe khẽ của nam nhân.

“Nàng đừng có xé áo ta được không? Ta tự mặc được mà.”

“Thập Nhất! Tay nàng để đâu vậy hả? Đó là ngực ta!”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.