Bách Lâm một mặt âm thầm liên lạc với Ngư chưởng môn, một mặt khác lại lén lút phá kết giới, đột nhập Nhạc Tịnh phong hạ độc vào rượu được chuẩn bị cho hôn lễ. Mục đích của hắn chính là biến Nguyên Nhạc và Lãm Đồ Hinh trở thành tội nhân của toàn bộ giới tu sĩ.
Bách Lâm đã lên kế hoạch để Ngư chưởng môn đưa Hoàng Nhân tông đến hôn lễ muộn một chút. Lúc mọi người đã bị trúng độc vì uống rượu, hắn sẽ là người đưa ra thuốc giải rồi cùng những người khác diệt trừ hai con người đó. Vừa có thể trả thù, vừa có thể trở thành ân nhân của đám tu sĩ.
Bách Lâm đã không biết rằng, mọi kế hoạch của hắn, Thập Nhất đều nắm rất rõ. Ngư chưởng môn không thể đến Nhạc Tịnh phong bởi vì hắn chắc chắn đang bị ma tộc tập kích. Có thể với hào quang nam chính, hắn sẽ không chết nổi, nhưng có đến đây thì cũng đã muộn rồi. Còn việc hạ độc thì…1
Thập Nhất đứng trên cao nhìn hình ảnh thiếu nữ đang ngăn cản Bách Lâm. Cô đã lợi dụng Lý Nguyệt để truyền tin về việc Nguyên Nhạc bị mất một nửa công lực, còn những việc sau đó thì nàng ta một chút cũng không biết.
Có lẽ hành động bây giờ của nàng ta chỉ là vì nhận ra thái độ không đúng của Bách Lâm. Nhưng mà nàng ta có thể ngăn cản hắn sao?
Nhìn xem… Lý Nguyệt đã bị hất sang một bên rồi.
Ngay khi trông thấy biểu hiện trúng độc của người xung quanh, Bách Lâm liền biết mọi chuyện tới rồi. Bỏ qua sự ngăn cản của Lý Nguyệt, hắn chạy đi ra vẻ quan tâm những người đã ngã xuống đất.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mọi người lại-” Một người lên tiếng chưa kịp hết câu, từ khóe môi của hắn đã chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Ngày càng có nhiều người ngã xuống, bọn họ nhanh chóng nhận ra việc bản thân đã bị trúng độc gì đó. Thân là tu sĩ, có linh lực bảo vệ, bọn họ không thể trúng phải loại độc thường tình được.
“Là Sát sĩ, bọn họ đã bị trúng sát sĩ rồi!” Một người nam nhân râu tóc bạc phơ lên tiếng.
Sát Sĩ là chất độc được điều chế dành riêng cho giới tu sĩ, người bị trúng độc càng sử dụng linh lực thì chất độc lại càng ngấm vào có thể nhanh hơn.
“Ồ… xem ra thuốc có tác dụng rồi!”
Giọng nói thanh lãnh được truyền âm tới tai từng người ở đây, âm thanh xa lạ của thiếu nữ nào đó khiến nhiều người vẫn chưa nhận ra đó là ai, cho đến khi có người chỉ lên phía trên cao và hét lên:
“Là nàng ta.”
Thập Nhất dửng dưng nhìn xuống dòng người có hơn phân nửa đã ngã xuống, lên tiếng: “Đúng rồi, là ta đây. Vẫn chưa giới thiệu rõ ràng với toàn bộ quan khách ở đây nhỉ?”
Trong đầu Nguyên Nhạc lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo, hắn nắm chặt bàn tay thiếu nữ bên cạnh: “Thập Nhất, đừng làm chuyện liều lĩnh. Nàng không thể cứ thế lộ ra danh tính của mình được!!!”
“Sao lại không? Phải cho các vị khách quan ở đây biết rõ Nguyên Nhạc chàng thuộc về người nào chứ?”
Ngay khi Thập Nhất vừa dứt lời, mười vị cường giả đứng xung quanh nhanh chóng tháo bỏ mũ choàng, lộ ra gương mặt thật.
“Là Dạ Tư Ngạo cùng thập đại hộ pháp của hắn!!!”
“Ma vương! Tại sao hắn lại ở đây?”
“Tại sao đám ma tộc có thể xuất hiện nơi này? Bách chưởng môn, có phải ông nên giải thích cho chúng ta nghe không?”
Bách Tùng lúc này cũng kinh ngạc không kém những người khác, ông ta thì biết chuyện gì để mà giải thích đây?
Lúc này, một người đột ngột đứng ra lớn tiếng: “Lãm Đồ Hinh, ngươi và Nguyên Nhạc đã cấu kết với ma giới từ lúc nào?”
Một câu hỏi này của Bách Lâm đã hoàn toàn trả lời cho tình huống hiện tại.
Hắn ta cũng đang không thể ngờ được việc Lãm Đồ Hinh có liên quan đến ma giới, nhưng việc này chỉ có lợi cho hắn mà thôi!
“Nguyên Nhạc, ngươi đường đường là phong chủ lại có thể đi cấu kết với ma tộc để hãm hại bọn ta! Lương tâm của ngươi vứt cho chó ăn rồi sao?”
“Dạ Tư Ngạo! Ngươi nghĩ sử dụng cách hạ lưu này liền có thể tấn công nhân giới ư? Đừng mơ. Những đồng môn khác sẽ nhanh chóng trả thù cho bọn ta!”
Có những người trực tiếp ra tay về phía bọn họ, nhưng tất cả chiêu thức đều bị Dạ Tư Ngạo và người của hắn đánh bay.
Nguyên Nhạc không hiểu tại sao Thập Nhất lại muốn đối diện trực tiếp với đám tu sĩ như vậy. Trong đôi mắt không che giấu nổi sự lo lắng:
“Thập Nhất, chúng ta đã bái đường xong. Bây giờ có thể lập tức đi về ma giới. Được không?”
“Không được. Nguyên Nhạc, ta còn phải tặng quà cho chàng nữa.”
Thập Nhất quay ra truyền âm xuống bên dưới, đảm bảo tất cả bọn chúng đều nghe thấy lời nói của cô: “Ta vẫn chưa nói xong, các ngươi nên im lặng lắng nghe. Tại đây, xin trân trọng giới thiệu tên của ta là Thập Nhất, cũng là người mang ma cốt mà các ngươi đang tìm kiếm.”
Nghe Thập Nhất nói xong, không chỉ đám tu sĩ bên dưới kinh ngạc mà Dạ Tư Ngạo cũng quay ra nhìn cô, hắn không nghĩ ma vương lại nói ra thân phận ma cốt của mình dễ dàng như vậy.
“Ngươi muốn giết toàn bộ chúng ta tại đây để thị uy sao?” Một người lên tiếng hỏi nhưng Thập Nhất không trả lời hắn.
Hơn hai phần ba khách quan đều đã ngã xuống với tình trạng đau đớn và mất hết sức lực. Trong tình huống vô cùng nguy cấp ấy, quả nhiên Bách Lâm đã đứng ra, hắn đột ngột quỳ xuống:
“Nhân tông chúng ta có tội vì đã không nhận ra ma tộc đang ẩn nấp trong chính tông môn của mình. Bách Lâm thay mặt Nhẫn tông thành thật xin lỗi mọi người.”
Hắn vừa nói vừa cúi dập đầu xuống, sau đó hắn lại ngẩng lên, tuyên bố một cách hào hùng: “Nhưng mọi người không cần lo lắng! Chúng ta tuyệt đối sẽ không để mọi người chết trên đất Nhẫn tông một cách oan uổng như vậy!”1
Một túi đựng đột ngột xuất hiện trong bàn tay hắn: “Trước đây ta vẫn thường xuyên luyện tập việc luyện dược, thứ thuốc mà ta mày mò nhiều nhất chính là thuốc giải của Sát sĩ, vì vậy mà trong không gian của ta có tích trữ một lượng thuốc giải. Chỉ khoảng 200 viên, ta biết chừng này là không đủ để cứu hết mọi người, nhưng mà…”
“Bách Lâm đồng môn, 200 viên này hãy để những người có cảnh giới cao nhất uống. Chỉ khi diệt trừ được ma cốt, toàn bộ chúng ta mới có cơ hội sống sót.” Một người mừng rỡ lên tiếng. Sát sĩ không phải độc dược chết ngay, nếu có thể rời khỏi nơi này, bọn họ vẫn có thể giải độc.
Một số người chưa có dấu hiệu trúng độc lập tức đứng ra che chắn cho Bách Lâm, phòng trừ ma tộc tấn công hắn. Vậy nhưng bọn chúng lại chỉ đứng đó lặng nhìn bằng ánh mắt khinh thường, từ đầu đến cuối không hề đứng ra ngăn cản.
“Nàng… đang định làm gì?” Nguyên Nhạc không hiểu được ý đồ của Thập Nhất.
“Nếu ta muốn giết hết bọn chúng, chàng có phản đối không?” Thập Nhất vừa hỏi vừa chăm chú quan sát biểu cảm của Nguyên Nhạc.
Trong ánh nhìn của cô, hắn một chút do dự cũng không có đã lắc đầu.
“Cho dù ta sẽ giết cả những con người vô tội sao?”
Con người và ma tộc vốn đã là kẻ thù không đội trời chung. Bàn tay của tu sĩ nào có ai thật sự sạch sẽ, có ai mà không dính máu của rất nhiều ma tộc?
Nguyên Nhạc biết việc mình làm là phản bội lại chính đồng loại của mình. Nhưng trong số đồng loại dưới kia, chẳng có lấy một người có liên kết với hắn.
Mối liên kết duy nhất của hắn chỉ là người trước mắt này.
“Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ ra tay thay nàng.”
Mặc kệ tình huống ồn ào lúc này, Thập Nhất tiến tới hôn nhẹ lên môi hắn một cái: “Không cần. Chàng chỉ cần đứng quan sát là được rồi.”
Hành động bình chân như vại của ma tộc khiến cho đám tu sĩ vô cùng nghi hoặc. Dù vậy, bọn họ bây giờ chỉ có thể án binh bất động đề phòng.
Cho đến khi 200 viên thuốc đã được phát hết thì Bách Lâm mới nghe thấy một giọng nói bên tai: “Ngươi không thấy Ngư chưởng môn đến quá chậm trễ sao?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai làm thân người Bách Lâm cứng đờ.
“Ngươi cho rằng tại sao kết giới của Nhạc Tịnh Phong lại bị ngươi phá một cách dễ dàng và không ai hay biết như vậy? Bách Lâm à, ban đêm đi ngủ nên đề phòng kỹ một chút.”