Từ khi trở thành ma hậu, công việc của Nguyên Nhạc chỉ là ăn, ngủ và tu luyện, hoàn toàn không có gì khác so với lúc ở Nhạc Tịnh phong. Nếu có điều gì khác thì chính là thiếu nữ nào đó ngày càng trở nên càn rỡ với hắn hơn bao giờ hết, đặc biệt là khi chỉ có hai người.
Nguyên Nhạc nằm trên giường nhìn Thập Nhất đang nằm một bên, tay cô đặt trên ngực hắn, ngay vị trí ái muội nhất.
Hắn từ từ ngồi dậy, tấm chăn trên người rơi xuống, còn bàn tay ai đó thì vẫn như dính keo trên ngực hắn. Nguyên Nhạc muốn gạt tay ra nhưng không những không được mà ai đó còn không thương tiếc, đột nhiên bóp mạnh.
“Ai…” Nguyên Nhạc hít một hơi lạnh. Hắn hoàn toàn không thể quen với hành vi biến thái này được.
Mặc cho hắn đã phản đối vài lần thì Thập Nhất vẫn quyết tâm yêu thương ngực hắn như vậy.
“Nàng còn giả vờ ngủ?”
Thập Nhất lúc này mới chậm rãi mở mắt, ngồi dậy hôn nhẹ lên môi hắn: “Chào buổi sáng, ma hậu.”
“Có thể lấy bàn tay của nàng ra chưa hả?”
“Ồ…” Thập Nhất nhìn xuống vùng ngực của người đối diện, ở nơi mà cô đặt tay đã có chút đỏ lên, vô cùng nổi bật trên làn da trắng trẻo.
“Tại sao thời gian qua ta chăm chỉ mát xa vậy mà nó vẫn không to lên chút nào nhỉ?”
Nguyên Nhạc bây giờ đã có thể hiểu một số từ ngữ khác lạ của Thập Nhất. Hắn biết mát xa là gì nên gương mặt đang vô cùng đen.
“Nàng còn chưa chịu thôi mấy suy nghĩ điên khùng đó! Hừ…”
Nguyên Nhạc bừng bừng tức giận đi thay đồ. Có nữ nhân nào lại cứ muốn làm ngực phu quân mình lớn lên như nàng không?
“Hôm nay ta và thập đại hộ pháp phải tới nhân giới đấy. Chàng có muốn mua gì không?”
Nguyên Nhạc đang mặc đồ liền dừng lại quay đầu: “Ta đi cùng được không?”
“Được.” Đối phương còn chưa kịp vui mừng thì Thập Nhất đã nói tiếp, “Chỉ cần chàng chịu hóa trang thành nữ nhân.”
“Vậy thì nàng cứ nói luôn là không cho ta đi cho rồi.”
“Nhân giới có rất nhiều người nhận ra chàng. Đây là cách tốt nhất để không gây ầm ĩ.”
Nguyên Nhạc hừ lạnh quay ngoắt, tiếp tục công việc thay đồ của mình. Nàng ấy rõ ràng chỉ muốn thỏa mãn sở thích kỳ quặc của mình thì có.
“Hừ… Ta thà tiếp tục nhàm chán ở ma giới còn hơn phải mặc y phục nữ nhân.”
Thập Nhất sau đó đã rời khỏi, cũng thật sự không đem Nguyên Nhạc đi theo, điều này khiến hắn có chút thất vọng.
Tỳ nữ đem đồ ăn sáng lên cho hắn nhưng Nguyên Nhạc không hề động đũa. Không phải vì giận dỗi mà chỉ vì mấy thứ này không phải do Thập Nhất nấu.
Đồ ăn sau đó đều được vào bụng một vị khách không mời khác - kim thiền. Sau khi ăn xong nó liền nằm phơi bụng, còn Nguyên Nhạc thì ngồi ngẩn bên bàn trà.
“Tiểu Cẩu...”
Tiểu Cẩu chính là cái tên thay thế Đại Cẩu như lời hứa của Nguyên Nhạc với kim thiền. Nghe chủ nhân gọi bằng cái tên này nó lập tức nhảy bật dậy nhìn hắn bằng ánh mắt ai oán.
“Tiếng ngươi thở thật ồn.” Nguyên Nhạc ghét bỏ nhìn vào cái bụng phình to của kim thiền. . Kiếm Hiệp Hay
Kim thiền ấm ức lại nằm rạp xuống sàn, con cóc khổng lồ lúc này chẳng khác nào một chú cún đang làm nũng.
“Ma hậu có muốn đi dạo không? Bây giờ đang là mùa xuân, hoa nở rất đẹp đấy ạ.” Một tỳ nữ đột ngột lên tiếng.
Dù đã nghe hàng triệu lần thì Nguyên Nhạc vẫn có hơi ngại khi nghe người khác gọi mình là ma hậu. Còn cái gì mà đi xem hoa nữa, bọn họ coi hắn là nữ nhân sao?
“Không cần. Ta đến Hỏa Đồ đây. Các ngươi đừng phiền ta.”
Ngay khi Nguyên Nhạc đứng dậy thì kim thiền cũng biến nhỏ bản thể rồi nhảy lên vai hắn, cùng hắn rời khỏi phòng.
Hỏa Đồ là nơi tu luyện do đích thân Thập Nhất dựng lên cho Nguyên Nhạc không lâu sau khi bọn họ đến ma giới. Hắn không biết cô dùng cách nào mà có thể khiến một nơi ngay trung tâm ma giới lại có thể nồng đậm linh khí đến không tưởng. Giúp cho Nguyên Nhạc rất nhanh đã lấy lại phần công lực đã mất của mình.
Trên đường đi đến Hỏa Đồ, Nguyên Nhạc đứng trên thân kiếm, nhìn một cách bâng quơ vào trong không trung. Tình cờ, một bóng người quen thuộc nào đó đập vào mắt hắn.
“Dạ Tư Ngạo? Hắn lúc này không phải nên ở nhân giới cùng Thập Nhất sao?”
Trong lòng Nguyên Nhạc nổi lên một trận nghi ngờ, có điều gì đó thúc đẩy khiến hắn bám theo Dạ Tư Ngạo, chỉ là… chưa đi được bao lâu thì hắn đã bị phát hiện bởi vì con cóc ngốc nào đó.
“Ma hậu, sao người lại ở đây?”
“Ta đang trên đường đi thăm thú ma giới cùng Tiểu Cẩu. Còn ngươi? Không phải hôm nay ngươi đi cùng ma vương sao?”
“Trong ma giới có đấu đá nội bộ nên thần ở lại giải quyết. Nếu không có gì… vậy thần xin phép đi trước.”
Dạ Tư Ngạo đi rồi, Nguyên Nhạc liền mắng kim thiền: “Tại ngươi mà chúng ta bị phát hiện đấy!”
Kim thiền đột ngột nhảy xuống đất từ vai Nguyên Nhạc, thân thể nó cũng biến to lên.
“Ộp… ộp.”
“Ngươi đây là muốn chở ta đi?”
“Ộp…”
Nguyên Nhạc thu lại kiếm, đứng trên lưng kim thiền, hướng nó nhảy đi cùng hướng với Dạ Tư Ngạo rời khỏi vừa nãy. Chẳng lẽ cóc cũng có thể đánh hơi như chó sao?
Bọn họ ra khỏi cửa thành, đi qua một vùng cát nâu đầy xương người, đến một cánh rừng chỉ toàn thân cây chết khô. Để tránh đánh rắn động cỏ, Nguyên Nhạc không tự mình tiến vào mà sử dụng nhãn lực để trông thấy hình ảnh bên trong khu rừng. Sau một hồi tìm kiếm, hắn bắt đầu nhìn thấy rất nhiều người và Dạ Tư Ngạo.
Dạ Tư Ngạo đang nói chuyện với một người nam nhân nào đó. Vừa lúc này, người đó đột nhiên quay đầu, gương mặt Bách Lâm nhanh chóng đập vào mắt Nguyên Nhạc.
Tại sao Bách Lâm lại ở đây, còn là cùng với Dạ Tư Ngạo?
Khoan đã… đôi mắt đó...
Nguyên Nhạc có cảm giác như Bách Lâm đang nhìn vào chính mình dù cho hắn đang sử dụng nhãn lực. Mà điều này dường như không thể với Bách Lâm, vì khả năng của hắn không thể cao siêu như vậy.
Đột nhiên thân ảnh Bách Lâm biến mất trong thoáng chốc. Một dự cảm không tốt dâng lên, Nguyên Nhạc thi triển linh lực, thanh kiếm xuất hiện trong tay, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Rất nhanh sau đó Bách Lâm đã xuất hiện và đứng đối diện với Nguyên Nhạc. Cảm nhận đầu tiên của hắn chính là… kỳ lạ.
Bách Lâm đứng trước mặt hắn mang khí tức rất khác biệt, hoàn toàn không giống với Bách Lâm mà hắn biết.
“Ngươi là ai?”
“Ồ… ngươi nhạy bén hơn ta nghĩ đấy.”
“Ngươi là ai?” Nguyên Nhạc nhìn chằm chằm vào “Bách Lâm” lặp lại câu hỏi.
Khóe môi “Bách Lâm” khẽ câu lên, hắn nở nụ cười, là nụ cười không chạm đến đáy mắt.
“Là người sẽ giết chết ngươi.”
Lần đầu tiên trong đời Nguyên Nhạc cảm nhận được nỗi uy hiếp vô cùng lớn đến từ đối thủ cho dù hai người vẫn chưa thực sự ra tay. Hắn biết mình đang gặp một người mạnh không kém hắn, hoặc thậm chí là… hơn.
“Không cần lo lắng. Nể mặt Thập Nhất ta sẽ cho ngươi cái chết êm ái nhất.”
Rosy: Bạn nào phát hiện lỗi chính tả thì hãy cmt cho mình biết với nhé. cảm ơn m.n