Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 346: Chương 346: Sức Hấp Dẫn Của Nam Trà Xanh (12)




“Tôi xin lỗi, tôi sai rồi…”

Quách Tần ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi trước cả khi Thập Nhất lên tiếng trách cứ điều gì.

Cô khoanh tay nhìn hắn: “Nói thử xem cậu sai chỗ nào?”

“Làm Phương tổng giận đã là lỗi sai lớn nhất, tôi không biết lý do cô tức giận là gì nhưng chỉ cần cô nói, tôi sẽ lắng nghe và tuyệt đối không lặp lại lỗi lầm ấy nữa.”

Quách Tần đang cố dùng khuôn mặt ngây thơ ngoan ngoãn và sự chân thành giả dối để khiến Thập Nhất mềm lòng. Thấy cô gái im lặng không nói, hắn mân mê tiến tới gần hơn nhưng bị cô lạnh lùng từ chối.

“Nam nữ khác biệt, chưa là gì của nhau mà động với chạm cái gì?”

Quách Tần lập tức ỉu xìu: “Vậy mối quan hệ của chúng ta là gì chứ?”

“Còn gì ngoài sếp và nhân viên.”

“Có sếp nào ở chỗ nhân viên đến đêm muộn như vậy sao?”

“Có tôi.”

Thập Nhất vừa dứt lời, bóng người ở đối diện đột ngột lao tới, đẩy ngã cô xuống giường.

Quách Tần chống tay hai bên, giam giữ cô gái dưới thân hắn, tư thế vô cùng ám muội.

“Vậy có nhân viên nào đè sếp mình trên giường như vậy không?”

“Không rõ nữa. Để tôi thử thêm vài người rồi trả lời cho cậu.”

Gương mặt Quách Tần lập tức trở nên u ám, xoẹt qua một tia nguy hiểm trong ánh mắt. Hắn dường như đã hoàn toàn quên mất hình tượng trước đó của mình là một thanh niên trong sáng, đáng yêu thế nào.

“Tôi biết Phương tổng đã ghé qua không biết bao nhiêu bụi hoa trên hành trình dạo chơi, tuy nhiên, tôi hy vọng mình sẽ là điểm dừng chân cuối cùng của cô.”

“Cậu nghĩ tên nhóc thực tập sinh như cậu có đủ bản lĩnh đó không?”

Thái độ khiêu khích ấy thành công làm Quách Tần trỗi dậy bản năng hơn thua. Hắn mặt dày tâng bốc bản thân lên tận trời xanh:

“Phương tổng thử nhìn xem, nhan sắc này vừa có thể ngắm, cũng có thể đem đi khoe. Tôi kém tuổi cô nên khả năng cao là người chết sau, an tâm là sẽ luôn có một người chăm sóc cô đến tận cuối đời. Đã vậy tôi còn biết hát, biết đàn, biết nhảy, sẵn sàng phục vụ giải trí bất cứ lúc nào.”

“Bên cạnh đó, tôi cực kỳ đa sắc màu, có thể đem đến cho cô cảm giác mỗi ngày một anh người yêu. Tóm lại là… cô thích kiểu nào, tôi chiều kiểu đó…”

Ánh mắt hắn ngày càng trở nên cháy bỏng, câu nói cuối cùng trở nên thật mờ ám với tông giọng trầm thấp.

Trong khi Quách Tần nhiệt tình rao bán bản thân, cố gắng bày ra dáng vẻ hấp dẫn thì Thập Nhất lại thẳng tay búng trán hắn một cái.

“A…”

Ngay lúc Quách Tần đưa tay xoa trán thì Thập Nhất lập tức chuồn khỏi giường. Khu vực này quá nguy hiểm rồi!

Đợi hắn định thần lại, thấy cô gái đã cách xa cả mét, liền không khỏi tức giận: “Phương Khả Mạn, hôm nay cô đừng hòng trốn tránh nữa! Rốt cuộc cô có thích tôi không?”

Chàng trai có vẻ vô cùng quyết tâm nhưng chẳng biết bao nhiêu phần trăm là thật lòng.

Thập Nhất đứng đó, bình tĩnh nói với hắn: “Đợi cậu thật sự ngoan ngoãn, tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”

“Trước giờ tôi có không ngoan với cô sao?” Quách Tần ấm ức.

“Phải.” Cô đưa tay chỉ vào miệng mình. “Chỗ này của cậu chính là không ngoan nhất. Vậy nên chỉ khi nào cậu hoàn toàn thành thật với tôi, những chuyện sau đó mới có thể nói tiếp.”

Quách Tần hơi sững lại, hoang mang nhìn vào đôi mắt cô gái. Hắn muốn tìm kiếm ẩn ý đằng sau những lời nói đó, nhưng một chút manh mối cũng chẳng thấy. Rốt cuộc thành thật mà cô đang muốn nói đến là về điều gì?



“Từ nay không được tìm cách kiếm chuyện với Lã Phong hay bất kỳ người nào bên cạnh tôi nữa. Nếu cậu chịu nghe lời, tôi sẽ cho cậu một phần thưởng lớn.”

Đó chính là yêu cầu cũng dụ dỗ cuối cùng của Thập Nhất đối với Quách Tần tại đêm hôm đó. Trong mắt hắn, lời nói này lại chẳng khác nào đang bênh vực Lã Phong nên hắn cực kỳ khó chịu.

Sau hai tuần trở lại công ty tập luyện, Quách Tần mới có cơ hội gặp mặt Lã Phong ở buổi ghi hình thi đấu giữa hai team A và B.

“Tiền bối Lã Phong, lần trước tôi đã hơi quá lời nên thật sự muốn xin lỗi anh. Hy vọng anh có thể hiểu và không nghi ngờ con người tôi nữa. Hôm nay là lần đầu tiên tôi tham gia ghi hình, mong nhận được sự giúp đỡ của tiền bối.”

Đối diện với nụ cười thân thiện của chàng trai trẻ, Lã Phong vẫn không hề nể mặt, tỏ rõ sự ghét bỏ: “Thôi nói chuyện vô nghĩa đi. Hy vọng của cậu sẽ không thành hiện thực nên hãy cố gắng giấu thật kĩ cái đuôi vào, đừng để tôi bắt được nó!”

“Tiền bối nói đùa rồi, mặc dù Quách Tần xem như có chút khả năng thu hút người khác nhưng chưa đến nổi mọc đuôi được. Tiền bối bớt lo chuyện linh tinh và giữ gìn sức khỏe thật tốt thì hơn, dù sao… anh cũng già hơn tôi.”

Quách Tần vẫn duy trì nụ cười, trong khi lời nói thì hoàn toàn trái ngược với gương mặt ngoan ngoãn. Hắn muốn khích bác để làm đối phương nổi sùng, tiếc là lần này Lã Phong nhẫn nhịn giỏi hơn hắn nghĩ.

“Ha… cậu cũng chỉ như một thứ trò chơi tiêu khiển mới mẻ mà thôi, sớm muộn đều sẽ bị vứt bỏ, đừng bao giờ nghĩ rằng cậu có thể thắng tôi.”

“Vậy thì tiền bối không cần nhìn tôi với thái độ thù địch như thế đâu. Nếu không tôi sẽ cho rằng anh đang sợ thua tôi đó.”

Thần Vũ vừa lúc đi tới liền nghe được cuộc đối thoại nồng nặc thuốc súng như thế.

Rốt cuộc anh đã hiểu được tâm trạng của các nhân viên trước đây mỗi khi anh cùng Lã Phong đấu đá. Thật sự là… chỉ muốn đạp cho mỗi tên một phát về hành tinh mẹ luôn.

“Quách Tần, về chỗ của cậu đi.”

Chỉ khi Thần Vũ tách hai người đó ra thì không khí dương cung bạt kiếm mới chịu biến mất.

Anh chỉ muốn hít thở không khí trong lành nhưng bên tai lại vang lên âm thanh Lã Phong mắng người.

“Đó… Anh thấy bộ mặt thật của cậu ta chưa? Rõ ràng là một con cáo ranh mãnh mà, chị Khả Mạn đã bị vẻ ngoài giả tạo của cậu ta lừa đảo!”

“Haizz… Quách Tần là cáo thì cậu cũng phải cỡ hồ ly, ở đó mà chó chê mèo lắm lông.”

“Ê! Anh rốt cuộc theo phe ai đấy hả? Tôi quen anh trước cậu ta đấy!”

??? Hình như Lã Phong này đã quên mất việc bọn họ cũng đấu đá nhau không kém thì phải.

“Có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn. Thần Vũ, chúng ta tạm thời đình chiến đi, anh phải hợp tác với tôi.”

“Khoan… tôi không liên quan đến cuộc chiến của hai người. Đừng lôi tôi vào.”

“Thôi đi, rõ ràng anh cũng không ưa gì Quách Tần cơ mà!”

“Tôi chẳng có gì để phải không ưa cậu ta cả.”

“Vậy tại sao ngày xưa anh lại gây thù với tôi?”

“Nói cho chính xác, là cậu gây hấn trước, còn tôi chỉ đáp lễ lại thôi.”

Lã Phong nhìn chằm chằm gương mặt điềm nhiên của Thần Vũ, cuối cùng từ bỏ ý định lôi kéo: “Phải rồi. Tôi quên mất ngay từ đầu anh vốn đã chẳng có chút ý chí chiến đấu nào. Thôi vậy, tôi tự lực cánh sinh.”

Lã Phong nói xong thì không quan tâm đến Thần Vũ nữa, hắn đã vô tình bỏ qua biểu cảm sượng trân của người đàn ông đang phản chiếu trên gương trang điểm.

“Đại Thần Vũ, hôm nay lại có người bí ẩn gửi hoa đến tặng anh nè.”

Một nhân viên ôm bó hoa hồng bự chảng đi tới, trông thấy nó, sắc mặt Thần Vũ đã xấu lại càng xấu hơn. Anh lạnh lùng lên tiếng: “Vứt đi.”

Nhưng Lã Phong đã nhanh tay lấy được tấm thiệp đặt trong bó hoa, dõng dạc đọc to nội dung bên trong: “Mỗi đêm tôi đều nhớ về gương mặt xinh đẹp của em… wow… Đại thiên vương nhà ta được người theo đuổi đến tận công ty luôn! Hừm… Mà sao giọng điệu tán tỉnh này nghe giống của đàn ông thế nhỉ?”

“Xoạt…” Tấm thiệp trên tay Lã Phong bị Thần Vũ cướp lại.

“Đừng tự ý động vào đồ của người khác.”

“Ế? Tại anh nói vứt đi nên tôi mới nhặt lại thôi mà. Sao anh phải tức giận thế? Không lẽ…” Lã Phong nhướng mày gian xảo: “Anh thật sự đang được đàn ông theo đuổi hả?”

“Không phải chuyện của cậu!”

Thần Vũ vò tờ giấy vứt luôn vào thùng rác. Cùng lúc, điện thoại anh có tin nhắn tới, người gửi chẳng ai khác ngoài chủ nhân của đóa hoa kia.

“Đêm qua nhớ đến cậu khiến tôi phải vận động một hồi mới có thể ngủ. Vũ… Tôi đoán ngày được ôm cậu trong vòng tay sắp đến rồi.”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.