Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 349: Chương 349: Sức Hấp Dẫn Của Nam Trà Xanh (15)




Tinh Hoa đột ngột lên hot search vì tin đồn hẹn hò đồng giới của hai thành viên trong nhóm nhạc Winx, có hình ảnh bọn họ đi chơi riêng khá thân mật và còn cùng nhau ra vào khách sạn.

Điều đặc biệt là cả hai người này trước đó đều từng dính tin đồn hẹn hò với Phương Khả Mạn. Thập Nhất thật sự nghi ngờ, chẳng lẽ nguyên chủ có gu mặn đến mức đó?

“Chu Diệp, đem bọn họ tới đây.”

“Phương tổng à, hai thằng nhóc đó lần này quá không cẩn thận, tôi đã mắng bọn chúng một trận rồi. Bây giờ việc quan trọng vẫn là tìm cách dàn xếp chuyện này ổn thỏa.”

Thập Nhất:??? Vậy nguyên chủ thực chất chỉ là màn che của hai người đó ư? Nhưng tại sao?

Phương Khả Mạn là tổng giám đốc, vốn không cần vì thực tập sinh mà tổn hại danh tiếng, trừ khi nguyên chủ cố tình muốn điều đó.

“Chu Diệp…”

“Dạ? Sếp gọi tôi?”

“Trước đây, mỗi lần tôi hẹn hò với thực tập sinh thì thường làm gì?”

“Chị hay bảo tôi đặt chỗ trước tại một nhà hàng lãng mạn còn sau đấy… Ừm, sếp à, tôi có khi nào dám tò mò chuyện riêng tư của chị đâu.” Chu Diệp chắc đã nghĩ bậy bạ gì đó nên mặt đột nhiên đỏ bừng lên. “Sao chị lại hỏi chuyện này thế? Không lẽ… chị nhắm được em trai xinh xắn nào rồi hả?”

Ánh mắt cô gái sáng lấp lánh, tràn đầy phấn khích, cứ như cô ta đang nói về sở thích của chính mình vậy.

“Mọi người trong công ty đều đang đồn thổi chị đổi gu qua thích Đại Thần Vũ, nhưng tôi biết thừa chuyện đó làm sao có thể xảy ra chứ? Nào… sếp thích ai, để tôi đi-”

“Bóc…”

“Ui…”

Cô trợ lý hưng phấn quá đà bị Thập Nhất ra tay gõ trán một cái.

“Cô nghĩ tôi có tâm trạng chơi bời trong lúc công ty rối bời như này hả? Mau gọi hai người người kia đến đây đi, tôi có việc cần nói với họ.”

“Híc… vâng ạ.”

Các nhóm nhạc nam vẫn thường xuyên xảy ra tin đồn hẹn hò đồng giới nên chỉ cần không có hình ảnh bắt gian tại giường thì mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng sức mạnh của truyền thông.

Thập Nhất lần đầu gặp mặt hai nhân vật chính - Mã Kỳ và Justin, cả hai đều có vẻ buồn rầu vì những tin tức trên mạng.

Justin khó chịu lên tiếng: “Chẳng lẽ thần tượng thì không được phép đồng tính, không được thành thật với cảm xúc của mình sao? Những người không biết đã nói bao nhiêu lời yêu thương chúng tôi vậy mà hôm nay lại có thể quay ngoắt 180 độ. Bọn họ thật quá đáng!”

“Vậy lúc debut cậu có nói với khán giả mình là gay không?”

Câu hỏi của Thập Nhất làm cả hai đứng hình.

“Hai cậu có thể lập tức come out và rời khỏi nhóm Winx để bảo vệ quyền tự do yêu đương. Sao hả?”

Hai chàng trai đều đồng loạt im lặng, thậm chí không dám đối diện với ánh mắt Thập Nhất.

Vậy đấy, thần tượng trách fan không thể thấu hiểu cho bọn họ, nhưng chính họ là người không thành thật ngay từ đầu để tìm kiếm sự nổi tiếng và lòng yêu mến. Đến lúc lòng tham được thỏa mãn thì lại muốn “sống thật với bản thân”, như vậy không phải rất nực cười sao?

“Không có ánh hào quang nào là miễn phí cả, chấp nhận đánh đổi hay không là quyết định của các cậu nên đừng ở đó than vãn nữa.” Thập Nhất chưa bao giờ kỳ thị bất kỳ giới tính nào đột nhiên trở nên thật lạnh lùng.

Cô không thích những kẻ chỉ biết than trách người khác. Nếu bọn chúng sẵn sàng từ bỏ danh tiếng để là chính mình như tên ngốc ở thế giới nào đó thì có lẽ cô đã tiện tay giúp đỡ một chút. Mà trên đời này làm gì có lắm kẻ ngốc như vậy!

“Tôi sẽ không vòng vo nữa và vào vấn đề chính luôn. Để xóa bỏ tin đồn một trong hai người phải đóng giả có bạn gái. Bây giờ tôi cho các cậu năm phút để quyết định xem ai làm việc đó.”

Thập Nhất biết chắc vụ này sẽ chỉ là mở đầu cho những rắc rối, bởi vì Âu Dương Liệt phải khó chịu lắm khi thấy chương trình của cô đang diễn ra tốt đẹp.

Hắn có thể động tay với các nhà đài lớn để chèn ép nghệ sĩ của Tinh Hoa nhưng làm sao có thể vươn tới từng khán giả đang ủng hộ chương trình.

Đã có không ít nhãn hàng liên hệ muốn tài trợ cho chương trình, tuy nhiên, mục đích của cô xa hơn điều đó nhiều nên toàn bộ đều bị từ chối.

Để đảm bảo Âu Dương Liệt không phá hoại nó, cô cần đi trước hắn một bước.

Thập Nhất tìm đến phòng huấn luyện thực tập sinh của team B sau đó, thời điểm cô đến lại ngay lúc Quách Tần đang bị trách mắng.

“Đây có thật sự là câu chuyện của em không? Tôi không cảm nhận được bất cứ tình cảm mẫu tử thiêng liêng nào.”

“Giọng hát hay kỹ năng của em đều sẽ vô dụng nếu em cứ cất tiếng hát một cách vô cảm như vậy. Em có thật sự muốn trở thành thần tượng không Quách Tần?”

Thập Nhất nấp vào một góc nhìn Quách Tần lầm lũi ra về. Gương mặt buồn bã của hắn khiến cô phải nghi ngờ quyết định để hắn tham gia chương trình này liệu có đúng hay không.

“Khả Khả, sao em lại tới đây thế?” Thần Vũ bất ngờ khi thấy Phương Khả Mạn đột nhiên tìm đến.

“Em có chuyện muốn bàn. Mà em mới thấy Quách Tần rời khỏi đây.”

Nhắc đến Quách Tần, Thần Vũ không khỏi có chút thở dài: “Dạo này anh đang huấn luyện riêng cho cậu ấy. Cậu nhóc này rõ ràng mọi mặt đều tốt nhưng chỉ riêng cảm xúc khi hát lại có vấn đề.”

“Em hiểu rồi.”

“Mà em đến đây làm gì thế?”

“Là về chương trình tuần sau.”

Thập Nhất đột ngột thay đổi nội dung huấn luyện một cách gấp gáp, không chỉ vậy còn có liên quan đến cả mảng diễn xuất.

“Khả Khả, không phải em vì Quách Tần nên mới làm điều này chứ?”

“Không có.”

Dù Thập Nhất phủ định thì Thần Vũ vẫn không tin tưởng chút nào, vì anh biết rõ Quách Tần rất có khả năng thể hiện cảm xúc trên gương mặt, ngược lại hoàn toàn với giọng hát.

“Haizz… có hay không thì em cũng là sếp lớn, anh buộc phải nghe theo thôi vậy.”

“Vậy anh xem qua nội dung kịch bản đã sửa đi nhé. Ngày mai hai team A và B sẽ có buổi họp chi tiết.”

“Được. Anh biết rồi.”

Hôm sau, Thần Vũ mang theo thực tập sinh đi lên văn phòng của tổng giám đốc. Tay anh chỉ vừa chạm vào tay nắm cầm, còn chưa hoàn toàn mở cửa đã có âm thanh từ bên trong truyền ra:

“A… Chị Khả Mạn, nhẹ thôi, chị cứ mạnh bạo thế này người ta sợ đó… Ưm…”1

Thân người Thần Vũ bất giác cứng đờ, trong mắt xoẹt qua một tia ngỡ ngàng.

“Tiền bối… chúng ta có phải đến không đúng lúc rồi không?”

Phía sau vang lên giọng nói kéo tâm trí Thần Vũ trở lại. Anh đã quên mất ngay sau lưng mình còn có năm thành viên của team B, và bọn chúng chắc chắn cũng đang nghe thấy âm thanh kỳ lạ kia.

Anh quay người, nở nụ cười gượng gạo: “Các em đừng hiểu lầm, chắc là Phương tổng đang giúp đỡ Lã Phong giãn cơ thôi.”

Lời giải thích thật nực cười, đó là điều Thần Vũ thấy được trong mắt bọn chúng. Nhưng anh làm gì còn cách nào khác nữa chứ.

“Chúng ta… đợi chút nữa rồi quay lại. Mau về thôi.”

Thần Vũ muốn kéo đám thực tập sinh về nhưng lại có một người cố tình trái ý anh, tự ý bước về phía cửa.

“Hiểu lầm hay không chúng ta tự xác minh là xong mà.”

“Quách Tần! Em không được-

“Cạch…” Cánh cửa cứ thế mở toang, mười cặp mắt mang theo tò mò đồng loạt nhìn vào bên trong.

Khung cảnh bọn họ trông thấy chính là “nữ trên nam dưới”, chỉ là tư thế này có chút khác với tư thế người ta đang tưởng tượng.

“Phương tổng… cô đang làm gì vậy?”

Thập Nhất lấy cái chân đang đặt trên lưng người bên dưới ra, bình tĩnh đáp lời: “Đang giúp Lã Phong giãn cơ. Thế nào? Tay nghề của tôi tốt chứ?”

“Ha ha… tốt lắm. Phương tổng, cảm ơn chị.”

Sáu người ngoài cửa trợn mắt: Giãn cơ kiểu gì mà mặt mũi bầm dập như vậy hả? Lừa con nít hay gì?

“Team B đến đầy đủ rồi nhỉ?” Thập Nhất lại nhìn xuống Lã Phong: “Vậy còn team A của cậu đâu? Tại sao vẫn chưa đứa nào đến đây để họp?”

“Tôi… đi kêu liền đây!” Lã Phong lập tức ngồi phắt dậy, vội vội vàng vàng chạy đi.

Quách Tần nhìn thấy trên đất có mấy tờ giấy màu vàng với hình vẽ gì đó, giống như bùa chú vậy.

“Mau ngồi xuống đi. Đợi team A đến chúng ta sẽ họp luôn. Mọi người đã đọc xong nội dung vở nhạc kịch chưa?”

Quách Tần thu lại tầm mắt, nhanh chóng đi vào chỗ ngồi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.