“Phương Khả Mạn không bao giờ ngần ngại nói chưa từng thích tôi, càng không có chuyện rung động vì tôi dù chỉ một chút.”
Đó là điều Lã Phong đã nói với Thập Nhất, chi tiết giúp hắn khẳng định chắc chắn cô không phải Phương Khả Mạn chân chính.
Bình thường nguyên chủ cũng đối xử với Lã Phong khá lạnh lùng nên hắn đã không thể nhận ra ngay từ đầu. Nhưng có một câu nói vào ngày hôm đó khiến Lã Phong nhận ra bất thường.
“Tôi đã xác nhận thích Quách Tần thì chắc chắn sẽ kết thúc tất cả mối quan hệ ngoài luồng. Cậu không cần lo.”
“Cô vốn không biết Phương Khả Mạn thích ai nên mới nói vậy, đúng chứ? Người đó không giống tôi, không phải mối quan hệ ngoài luồng, càng không cần kết thúc, bởi vì nó… thậm chí còn chưa được bắt đầu.”
Thập Nhất nhớ vẻ mặt của Lã Phong khi nghe cô thừa nhận việc mình không phải Phương Khả Mạn, trong mắt hắn lập tức xoẹt qua một tia mừng rỡ.
Chỉ là sự mừng rỡ ấy chẳng kéo dài bao lâu thì đã bị dập tắt bởi tin tức khác: “Phương Khả Mạn chết rồi.”
Thập Nhất giải thích lý do cô ở trong thân thể Phương Khả Mạn để thực hiện tâm nguyện của cô nhưng Lã Phong không hề tin tưởng. Những ngày sau đó, hắn cố gắng tìm kiếm thầy bói, đạo sĩ vớ vẩn rồi mua đủ loại bùa chú dán lên người cô.
Phải đến khi Thập Nhất hết kiên nhẫn ra tay đánh người thì Lã Phong mới chịu dừng lại hành vi ngu ngốc ấy.
Vậy mà ngay lúc này, hắn vẫn cố sống cố chết hỏi Phương Khả Mạn ở đâu.
“Dù cậu có hỏi bao nhiêu lần nữa thì câu trả lời của tôi vẫn như cũ. Phương Khả Mạn đã chết, cô ta bao giờ quay trở lại thân thể này được nữa.”
“Nói dối!!!”
Lã Phong tức giận hét lớn, rõ ràng hắn vẫn chưa thể chấp nhận sự thật ấy.
“Dù nguyên nhân cái chết hay tâm nguyện của chị ấy cô đều không chịu nói ra mà đòi tôi phải tin tưởng những lời phi thực tế đó sao?”
“Tôi không thể trả lời các vấn đề liên quan đến nhiệm vụ. Cậu có hỏi hàng nghìn lần nữa cũng vậy thôi.”
Lã Phong nhìn chằm chằm Thập Nhất, khí thế mạnh mẽ đe dọa: “Nếu cô còn không giao chị ấy ra đây, tôi sẽ báo người của chính phủ, quân đội, cảnh sát, viện khoa học! Tất cả! Tôi sẽ báo hết tất cả để họ tới bắt con ma đoạt xác như cô!”
“Cậu nghĩ ai có thể tin lời nói vô căn cứ đó của cậu? À mà cứ cho là có đi, thì người bị đem đi mổ xẻ, tra tấn, nghiên cứu cũng là thân xác của Phương Khả Mạn. Cô ta sẽ mất đi cơ hội thực hiện tâm nguyện, còn tôi chỉ đơn giản là nhiệm vụ thất bại thôi.”
Thập Nhất hoàn toàn đánh đúng vào tâm lý của Lã Phong nên dù phẫn nộ hắn cũng không dám động tới cô. Việc duy nhất hắn có thể làm là tìm kiếm thầy đồng, thầy trừ tà,... với mong muốn gọi Phương Khả Mạn chân chính về.
“Thay vì tốn tiền mua một đống bùa chú vô dụng thì tập trung huấn luyện team A đi. Ít nhất cậu cũng phần nào giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện của Phương Khả Mạn.”
“Rầm…” Lã Phong phẫn nộ đập mạnh xuống bàn gây ra tiếng động thật lớn.
“Cô nghĩ bây giờ tôi vẫn sẽ răm rắp nghe theo lệnh của cô sao? Đừng hòng!”
Khoảng cách lúc này của hai người chỉ cách nhau một cái bàn làm việc. Lã Phong từ trên cao nhìn xuống Thập Nhất đang dửng dưng ngồi đó, có thứ gì đó vô tình lọt vào tầm mắt hắn.
Trong chốc lát, khuôn mặt Lã Phong trở nên tái mét, ngón tay run run chỉ vào chiếc cổ trắng nõn đang lấp ló vết đỏ hồng mờ ám.
“Cô… cô đã làm gì với thân thể của chị Khả Mạn?”
“Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi đi hoàn thành tâm nguyện không công cho người khác à? Thân thể này đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của tôi rồi. Đó là cái giá Phương Khả Mạn phải trả.”
“Khốn kiếp!!!”
“Lã Phong!”
Một người khác vừa lúc đi vào phòng, trông thấy bộ dạng như sắp đánh người của Lã Phong nên vội vàng chạy tới.
“Cậu định làm gì đây hả? Ở đâu cái kiểu lớn tiếng với phụ nữ như vậy?”
Lã Phong nhìn Thần Vũ vừa mới xuất hiện, đang đứng chắn ngay phía trước bàn làm việc của Phương Khả Mạn. Trông dáng vẻ gà mẹ này của anh, hắn liền lên tiếng chế giễu:
“Anh biết mình đang bảo vệ ai không?”
“Cậu nói khùng điên cái gì vậy?”
“Không phải tôi đâu, Phương Thần Vũ, lẽ ra anh phải là người đầu tiên nhận ra chị ấy mới đúng. Ngu ngốc! Đúng là tên ngu ngốc nhất trần đời.”
Lã Phong tức giận mắng mỏ đầy khó hiểu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Thập Nhất nhìn tới Thần Vũ vẫn đang ngơ ngác, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc… chẳng lẽ… là anh ta?
“Lã Phong lại nổi cơn gì thế? Khả Khả, em hiểu cậu ta nói gì không?”
“Kệ cậu ta đi.”
“Mà sao cậu ta biết anh họ Phương vậy? Là em nói hả?”
“Ừm…” Thập Nhất ừ hử một cách qua loa.
Thần Vũ có vẻ biết nhiều hơn cô nghĩ, phải tìm cách moi thông tin từ miệng hắn thôi.
“Anh tới tìm em có việc gì không?”
Thần Vũ bối rối gãi đầu: “Khả Khả à, mặc dù mới xảy ra scandal nhưng có cần thiết phải thuê tận hai vệ sĩ riêng cho anh không?”
“Đại thần nổi tiếng có vệ sĩ riêng là chuyện thường.”
“Anh không quen, cứ cảm thấy ra vẻ sao sao á.”
Thập Nhất chỉ muốn làm đúng nghĩa vụ của Phương Khả Mạn, nhưng đối phương đã không muốn thì đành thôi.
“Được. Em sẽ nói lại với họ.”
“Cảm ơn em.”
“Phải rồi, Khả Khả à, bên ngoài đang có nhiều phóng viên và fan lắm, chút nữa em nhờ trợ lý đưa về nhé? Đừng tự đi xe, cũng đừng lên mạng làm gì.”
Thần Vũ lo lắng cô sẽ vì những lời mắng chửi trên mạng mà đau lòng nhưng thực chất Thập Nhất một chút cũng không quan tâm. Việc cô quan tâm là sẽ có một người khác đang phải đau lòng thay cô, vừa hối hận vừa tự trách.
Lúc Thập Nhất tìm đến ký túc xá của thực tập sinh, có không ít người tò mò và xì xào vì sự xuất hiện đột ngột này. Cô đi thẳng đến phòng ở của Quách Tần, những người khác hình như đều đã đi tập, chỉ có một đống chăn to đùng nằm ở cuối phòng.
Thập Nhất đi tới, kéo mãi mới lộ ra gương mặt lấm tấm mồ hôi của Quách Tần. Hắn bị bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, lắp ba lắp bắp:
“Em… sao em lại tới đây?”
“Hôm bữa có người nói sẽ chịu trách nhiệm nhưng hôm nay lại trốn ở đây là sao?”
Chàng trai nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hồng, hình như trước đó đã khóc không ít nên mắt vẫn còn sưng to.
“Tôi nhớ đã nói là không thích thấy cậu khóc rồi đúng không?”
“Tôi không khóc.”
Cái giọng khàn đặc như thế mà còn dám chối cơ đấy.
Thập Nhất nhìn hắn xong thì đột ngột quay lưng bỏ đi.
Quách Tần hoảng hốt, bất chấp lao tới ôm chặt chân cô gái, vội vội vàng vàng lên tiếng:
“Khả Mạn, tôi xin lỗi. Tôi thật sự không biết bọn họ sẽ tung đống hình cùng video đó ra ngoài. Đó thật sự là việc tôi làm, tôi không có gì để chối cãi, nhưng từ sau khi nhận định thích em thì tôi đã không còn làm điều đó nữa. Tôi nói thật đấy. Khả Mạn, đừng bỏ tôi được không?”
Gương mặt lấm lem, đôi mắt đỏ ửng ngập nước, bởi vì sợ cô ghét bỏ nên mím chặt môi không dám khóc.
Mấy hôm nay hắn không đến gặp cô vì không muốn đối diện với ánh mắt thất vọng hay nghe cô nói ra lời từ biệt vĩnh viễn. Hắn thà mặt dày bám riết lấy cô cũng không muốn trở về cuộc sống đơn độc, lạnh lẽo như trước đấy.
“Tôi cố tình tiếp cận em vì mục đích xấu, nhưng tình cảm của tôi hoàn toàn tự phát và chân thành. Khả Mạn, nếu không có em, tôi cũng sẽ chết theo trái tim nguội lạnh này.”
Thập Nhất ngồi xuống, đối diện với ánh mắt u ám, tràn ngập tử khí của Quách Tần, cô gần như có thể chắc chắn, chỉ cần mình rời khỏi đây, hắn sẽ lập tức tìm đến cái chết.
Rốt cuộc hắn đã trải qua những gì để trở thành con người cực đoan thế này…
Cô đưa tay xoa nhẹ gương mặt của đối phương, ánh mắt dịu dàng: “Tôi không bỏ đi, tôi thấy mặt cậu bẩn nên định tìm khăn lau cho cậu.”
“Thật… sao?”
“Ừm.”
“Em sẽ không bỏ tôi?”
“Không bỏ.”
Nghe thấy câu khẳng định chắc chắn, Quách Tần mừng rỡ ôm chầm lấy cô gái, u ám trong đôi mắt dần dần vơi đi, sáng ngời trở lại. Chỉ là nụ cười nhếch mép kia… có chút kỳ lạ.
Hắn buông Thập Nhất ra, khi đối diện với cô sự kỳ lạ đó đã biến mất, chỉ có gương mặt tràn ngập hạnh phúc và tình cảm đong đầy:
“Khả Mạn, tôi yêu em, tôi yêu em…”
“Sau này có thể tôi không còn là Phương tổng nữa, vậy có sao không?”
“Tôi sẽ kiếm tiền nuôi em. Cho dù phải đi giết người tôi cũng sẽ nuôi em thật tốt.”
“Cậu đây là đang bộc lộ bản chất thật hả?”
“Em đã nói tôi phải ngoan ngoãn mà. Vậy nên tôi không thể nói dối em được.”
Quách Tần dương đôi mắt to tròn long lanh, trông mới ngây thơ và thánh thiện làm sao. Cứ như hai từ giết người kia không phải do hắn vừa thốt ra vậy.
Được rồi, mâu thuẫn thế này mới chính là bản chất của hắn.
Thập Nhất cầm khăn ướt, cẩn thận lau gương mặt lấm lem của Quách Tần. Chàng trai ngoan ngoãn ngồi im nhìn cô một cách chuyên chú, không dám chớp mắt.
Khoảnh khắc hai tầm mắt bất chợt giao nhau, hắn đột nhiên lấy tay cô đặt lên ngực trái:
“Em xem nè, chỉ khi ở bên cạnh em thì trái tim tôi mới có sức sống mãnh liệt như này. Khả Mạn, không biết từ bao giờ em đã là nguồn sống duy nhất của tôi rồi.”
Thập Nhất lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì mà đột nhiên vươn tay giữ đầu đối phương, một nụ hôn bất ngờ ập tới.
Quách Tần nhanh chóng ôm lấy vòng eo nhỏ xíu, sự phối hợp ăn ý làm nụ hôn càng thêm sâu sắc. Tiếng va chạm môi lưỡi ướt át, không khí trong phòng ngày một nóng lên, bàn tay của người đàn ông bắt đầu không thành thật, luồn vào da thịt mềm mại, tươi mát...
Tưởng rằng khung cảnh nóng bỏng nào đó sắp diễn ra thì Thập Nhất bất ngờ đè Quách Tần ngã xuống giường.
Đôi mắt cô vẫn tĩnh lặng một cách bất thường sau nụ hôn cuồng nhiệt. Ngón tay trỏ đè lên vị trí trái tim của người đang nằm dưới. Môi đỏ hơi hé, chậm rãi lên tiếng:
“Đã đến lúc cậu nói toàn bộ sự thật cho tôi rồi đấy. Quách Tần, lý do thật sự khiến cậu vào Tinh Hoa là gì?”