Ngồi ngay ngắn trong quán cà phê với bộ dạng sang trọng nổi bật là Âu Dương Liệt, bên cạnh hắn vẫn là vị thư ký Tào quen thuộc kia.
Đối diện với vẻ mặt khó chịu của Quách Tần, Âu Dương Liệt thong thả nói chuyện bằng giọng điệu văn vẻ:
“Cậu Quách Tần đây còn trẻ mà nôn nóng quá. Chẳng phải cậu đã xem hết tư liệu tôi gửi rồi nên mới đến đây ư? Cậu phải hiểu tôi rất có thiện ý với cậu và hoàn toàn không mong cậu trở thành nạn nhân xấu số thứ n của Phương Khả Mạn đâu.”
Quách Tần không tỏ thái độ gì, thay vào đó hắn lại hỏi Âu Dương Liệt một câu khác:
“Tôi thật sự tò mò Phương Khả Mạn đã làm gì để Âu tổng phải cố gắng nhắm vào cô ấy như vậy.”
“Xem ra cậu không tin tưởng tư liệu của tôi lắm nhỉ?”
Quách Tần lạnh nhạt đáp trả: “Anh nghĩ tôi là thằng ngốc, ai nói gì cũng tin sao?”
Lúc này, thư ký Tào ngồi bên cạnh Âu Dương Liệt mới lên tiếng xen vào: “Đã vậy thì chúng ta cứ thử làm một bài test sẽ biết ngay thôi.”
Quách Tần bất giác nhíu chặt lông mày: “Anh muốn làm gì? Đừng nghĩ tôi ra đây nghĩa là tôi đã tin tưởng hay sẽ bắt tay với mấy người làm hại Khả Mạn.”
Thư ký Tào khẽ đẩy kính lên, mỉm cười nho nhã: “Chúng tôi không yêu cầu cậu phải làm gì hết. Hãy để chúng tôi cho cậu thấy rõ người thật sự ở trong trái tim của Phương Khả Mạn là ai.”
Nụ cười kia vô cùng tự tin, làm cho Quách Tần không khỏi có chút lung lay.
Trông thấy bàn tay đã bất giác cuộn chặt của hắn, cả Âu Dương Liệt lẫn thư ký Tào đều liếc mắt nhìn nhau.
Đợi khi trong quán cà phê chỉ còn lại hai người, Âu Dương Liệt mới lộ ra bộ mặt khinh bỉ:
“Thằng nhóc đó cũng quá kênh kiệu rồi đấy. Nếu không phải có chút tác dụng thì tôi còn chán ghét việc phải đối diện với thứ thấp hèn như nó!”
Thư ký Tào đột nhiên lôi ra một chiếc khăn ướt, cầm lấy bàn tay của Âu Dương Liệt tỉ mỉ lau từng chút. Đó là bàn tay đã chào hỏi với Quách Tần lúc nãy.
“Việc hắn tới đây đã cho thấy lòng tin tưởng của hắn với Phương Khả Mạn không quá lớn. Sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ khiến hắn phải phản bội thôi. Âu tổng hãy nghĩ tới Đại Thần Vũ để tâm trạng dễ chịu hơn.”
Cằm của vị thư ký đột nhiên được Âu Dương Liệt nâng lên, ngón trỏ miết nhẹ lên đôi môi hồng nhạt, ánh mắt hắn mang theo sự hài lòng nhất định:
“Nếu Thần Vũ cũng ngoan ngoãn như thư ký Tào đây thì tôi không cần tốn quá nhiều công sức rồi.”
Sắc mặt thư ký Tào vẫn chẳng thay đổi gì, chậm rãi đáp lại: “Tôi lại cho rằng Đại Thần Vũ mà ngoan ngoãn giống tôi thì Âu tổng sẽ không thích được lâu đến vậy.”
“Ha… cũng đúng nhỉ?”
Bàn tay Âu Dương Liệt đã được thu lại, ánh mắt hắn hơi tối xuống khi nghĩ về quãng thời gian dài đằng đẵng yêu đơn phương người bạn thân cấp ba.
Mười ba năm để thích một người đã không phải chuyện dễ dàng, huống chi còn là người cùng giới tính với mình nữa.
“Nếu Thần Vũ biết được tôi phải bỏ ra những gì vì tình yêu này thì liệu cậu ta có cảm động không nhỉ?”
Thư ký Tào đã lau tay xong từ lâu, anh ta ngồi một bên, nhìn gương mặt ủ rũ của Âu Dương Liệt, chỉ khi nhắc tới Thần Vũ thì người đàn ông cao ngạo nhất thế giới này mới lộ ra một chút dáng vẻ tầm thường đó.
Người đàn ông vẫn không rời mắt khỏi Âu Dương Liệt, dáng vẻ thâm trầm khó đoán.
“Dù người đó có cảm động hay không thì Tào Gia Lâm cũng sẽ giúp ngài có được thứ ngài muốn. Đấy chính là phần thưởng cho những nỗ lực của ngài để có được vị trí như hiện tại.”
…
Trong khi đó, ở một nơi khác, cái tên Tào Gia Lâm và Âu Dương Liệt cũng đang là chủ đề chính trong cuộc nói chuyện của Thập Nhất cùng một người đàn ông.
“Tào Gia Lâm là con trai của quản gia nhà họ Âu, xem như lớn lên từ nhỏ cùng Âu Dương Liệt, mặc dù chỉ là thư ký nhưng thực chất quyền lực của anh ta tại tập đoàn chỉ thua kém mỗi Âu Dương Liệt.”
Thập Nhất xem tư liệu của Tào Gia Lâm do vị thám tử cung cấp, mỗi một thành tích học tập hay làm việc đều đặc biệt xuất sắc, có thể nói anh ta chính là đầu não quân sư của nam chính.
Thân phận như này rất thích hợp cho nhân vật nam phụ của một bộ truyện đam mỹ đó.
“Việc khiến bọn họ trở mặt nhau là điều gần như không thể đâu nên anh không cần tốn công vô ích.” Thập Nhất ném tập tài liệu đi, thay vào đó đưa cho đối phương một chiếc Usb.
“Cái này là…?”
“Thứ có thể khiến vị bộ trưởng đang chống lưng cho Âu Thị lao đao.”
Tư Hồ Mã, cậu của nam chính là một trong các ứng cử viên của vị trí chủ tịch nước năm nay. Sẽ ra sao nếu ông ta có một tin đồn động trời ngay trong thời điểm tranh cử này.
“Phương tổng… làm sao cô có được tài liệu này?” Gương mặt vị thám tử đã hoàn toàn biến sắc ngay khi đọc được nội dung trong usb.
“Thì dùng sức lực bản thân mà lấy thôi.”
Bè phái quan chức hợp tác vì lợi ích đôi bên nhưng để duy trì mối quan hệ ấy mỗi người đều phải giữ cho riêng mình một con át chủ bài. Thập Nhất chỉ đơn giản là đến từng nhà lấy đi thứ quan trọng nhất của bọn họ thôi.
“Tư liệu này mà được tung ra thì sẽ là một cơn địa chấn của giới chính trị đấy.” Người đàn ông tỏ ra lo lắng: “Chỉ sợ rằng quả bom chưa kịp nổ đã bị bọn chúng tìm cách giấu nhẹm đi thôi.”
Thập Nhất nhìn đối phương đầy ẩn ý: “Vậy nên tôi mới giao nó cho anh, để anh tìm một người đủ khả năng khai mở quả bom này.”
“Ý cô là…”
“Mối quan hệ của anh chắc chắn rộng hơn tôi. Tôi không quan tâm việc này sẽ khiến người nào được lợi, chỉ cần Tư Hồ Mã rơi đài là đủ rồi.”
Vị thám tử nắm chặt usb trong tay, thứ này quá đỗi quan trọng vậy mà đối phương có thể sẵn sàng giao ra không chút nghi ngờ.
“Cô không sợ tôi đem nó bán cho Tư Hồ Mã để kiếm một số tiền lớn ư?”
“Chỉ cần người thông minh một chút đều sẽ biết bán cho kẻ thù của Tư Hồ Mã thì mới còn mạng sống để lấy được tiền.”
Bởi vì chẳng người nào lại để cho một kẻ thấp hèn biết quá nhiều bí mật về mình sống sót, rồi tương lai không biết sẽ bị uy hiếp bao nhiêu lần nữa. Người chết vẫn là giữ bí mật tốt nhất.
“Ha ha… Phương tổng quả thật suy nghĩ hơn người. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ sử dụng thứ này thật hiệu quả.”
“Vậy tôi sẽ ngồi yên chờ đợi tin tốt.”
“Phải rồi. Còn việc hôm trước cô bảo tôi điều tra về thân thế cậu Quách Tần nữa.”
Một tập tài liệu khác tiếp tục được đưa tới trước mặt Thập Nhất.
Trại mồ côi đã bị phá bỏ từ lâu nên đống hồ sơ trẻ em trong trại đều bị tiêu hủy hết cả, ngay vị viện trưởng cũng đã mất rồi nên việc tra thân phận của Quách Tần khá khó khăn.
“Tôi đã tìm được người phụ tá viện trưởng năm xưa và hỏi ra không ít thông tin mới. Cậu Quách Tần là do viện trưởng đột ngột đưa về sau một chuyến nghỉ ngơi. Khi rà soát các mối quan hệ của bà ta, tôi phát hiện trại mồ côi này từng được Âu thị tài trợ không ít tiền. Người phụ tá đó cũng nói từ khi Quách Tần xuất hiện thì số tiền viện trợ của Âu thị càng cao hơn trước. Tôi cho rằng suy đoán của cô về việc Quách Tần có liên quan đến người nhà họ Âu là hoàn toàn có cơ sở.”
Thập Nhất nhìn các mốc thời gian trên tài liệu, khoảng thời gian trại mồ côi bị phá sản trùng hợp với thời điểm Âu Dương Liệt về nước và Âu Thị bắt đầu chuyển giao quyền lực cho cậu con trai này.
“Nghe nói Âu lão gia sau khi rút khỏi tập đoàn thì không còn xuất hiện trên báo chí nữa, một người doanh nhân mới hơn 50 tuổi mà lại cam chịu nghỉ hưu sớm thế này cũng thật hiếm thấy.”
Mặc dù không có gì rõ ràng cả nhưng chừng ấy đủ để liên tưởng ra một tình tiết cẩu huyết hay có trong tiểu thuyết tình yêu rồi.
Thập Nhất gập xấp tài liệu lại.
“Về chuyện của Quách Tần anh không cần điều tra thêm nữa đâu. Từ giờ chỉ cần tập trung lo vụ Tư Hồ Mã thôi.”
Vị thám tử hình như vẫn còn gì muốn nói, chần chừ một lúc anh ta mới ngần ngại lên tiếng:
“Phương tổng, lúc tôi nói chuyện với người phụ tá, khi nhắc đến Quách Tần biểu cảm của bà ta có hơi khác lạ. Tôi không chắc lý do là gì, nhưng bà ấy có vẻ khá sợ Quách Tần.”
Một cậu thiếu niên dám gánh trên vai trách nhiệm nuôi sống 42 đứa trẻ nhỏ, vậy mà chẳng có một lời khen ngợi nào về cậu. Điều này không khỏi làm người ta thấy kỳ lạ.
Ngồi trên xe hồi tưởng lại những lời cuối cùng của vị thám tử, Thập Nhất không khỏi có chút suy nghĩ.
Cô vẫn cảm thấy ở Quách Tần còn điều gì đó, nhưng cảm giác ấy không quá rõ ràng.
Tính cách của Hắn ở thế giới này khá giống với một người đã từng xuất hiện trong thế giới cũ, Leon… người đàn ông mang tham vọng sở hữu cực đoan được che giấu bởi vẻ ngoài ngây thơ.
Mặc dù Quách Tần đem đến cảm giác đơn giản và dễ đoán hơn rất nhiều, nhưng nếu như tất cả đều chỉ là kỹ thuật diễn tài ba của hắn thì sao?