“Quách Tần, cậu có chắc chắn muốn tung thứ này ra không?”
“Đừng nói Âu lão gia đột nhiên mủi lòng nhân từ nhé?”
Quách Tần cùng Âu Dương Lân đang ở trong một căn phòng kín đáo. So với Âu lão gia lịch lãm thưởng trà thì người đối diện lại nửa nằm nửa ngồi vác chân lên thành ghế, bộ dạng vô cùng bất cần đời.
“Tư Mã Hồ đã có phán quyết cuối cùng, cả đời ông ta coi như mục nát trong tù, không hành động lúc Âu Dương Liệt đơn phương độc mã thì đợi hắn trèo lên một vị quan chức nào khác rồi mới ra tay sao?”
“Tôi muốn nhắc nhở cậu suy nghĩ cho thật kỹ. Phương Khả Mạn là một cô gái thông minh và đặc biệt mạnh mẽ, một khi biết được cậu động tới người thân của cô ta-”
“Nói cho chính xác một chút, Âu lão gia. Từ đầu đến cuối tôi chẳng kề dao lên cổ hay bắt trói ai ném lên giường Âu Dương Liệt cả. Bởi vì anh ta tự nguyện hi sinh nên tôi mới đang tìm cách giúp cho sự hy sinh của anh ta trở nên có ích hơn thôi.”
Quách Tần ngồi phắt dậy, đối diện với ánh mắt của Âu lão gia, ở vị trí này có thể nhìn thấy hai sườn mặt giống nhau như đúc, chẳng khác nào hai phiên bản ở hai độ tuổi khác nhau.
Vậy nhưng khí chất toát ra từ hai người lại có chút không giống nhau. Quách Tần đã lột bỏ lớp vỏ bọc vô hại bên ngoài, trần trụi bộc lộ đôi mắt nham hiểm khôn cùng:
“Chỉ cần đảm bảo cô ấy không bao giờ biết được sự thật thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Hoặc thậm chí cho dù thất bại tôi cũng sẽ tìm cách khác để nắm giữ người tôi yêu ở bên cạnh, tôi tuyệt đối sẽ không trở thành người thất bại giống ông đâu.”
Âu lão gia không tức giận vì câu nói dè bỉu từ Quách Tần. Bộ dạng hiện tại của hắn cũng có một phần trách nhiệm của ông nên chẳng thể lên tiếng chê trách.
Có lẽ bởi vì đã già rồi nên hình như ông ta càng trở nên dễ mềm lòng hơn. Ông quyết định nói ra những lời mà một Âu Dương Lân kiêu ngạo của trước đây sẽ không bao giờ nói:
“Ta muốn cậu có một kết cục khác ta, Quách Tần à. Thay vì lo lắng bởi những chuyện xảy ra trong quá khứ, sao cậu không trực tiếp một lần đối diện thẳng thắn với cô gái ấy? Có thể là-”
“Thôi đi!”
Quách Tần nóng nảy cắt ngang, trực tiếp đứng dậy nắm cổ áo Âu Dương Lân, gằn giọng:
“Đừng giả vờ tốt đẹp rồi lên mặt dạy bảo tôi trong khi ông đang phải trả nợ cho chính những hành vi xấu xa của mình. Bỏ qua chuyện quá khứ ư? Vậy ông có thể xóa bỏ những vết sẹo trên người tôi, có thể đem viện trưởng sống lại, hoặc là… có thể khiến tôi quay lại làm thằng nhóc ngây thơ ngu ngốc không rõ chuyện đời không?”
Âu Dương Lân cau mày: “Những việc này không hề giống nhau.”
“Chẳng có gì là không giống hết! Dù thế nào cũng không thể thay đổi sự thật rằng Phương Khả Mạn đã từng yêu Thần Vũ đến chết đi sống lại!”
Đôi mắt Quách Tần đỏ lừ vì phẫn nộ, mỗi lần nghĩ đến chuyện này hắn đều không thể kiềm chế cơn phẫn nộ của mình.
Nếu hôm đó Âu Dương Liệt không tìm tới, đưa những tài liệu ấy thì hắn đã không biết rằng Phương Khả Mạn giấu mình một bí mật lớn đến vậy.
Bởi vì không tin nên hắn còn nhờ Âu lão già đi xác minh lại, cuối cùng kết quả thu được thậm chí còn khiến người ta kinh hách hơn nhiều.
“Âu Dương Liệt và tôi quả nhiên đang chảy chung một dòng máu nên cũng có điểm chung đấy nhỉ? Vừa thâm độc, bất chấp thủ đoạn lại còn… vô cùng điên cuồng trong tình yêu.”
Âu Dương Liệt dùng một lời nói dối phá hủy tình yêu chưa kịp đơm hoa của Thần Vũ và Phương Khả Mạn, khiến cuộc đời cô gái ấy hoàn toàn thay đổi. Quách Tần còn phải cảm ơn một tiếng vì nhờ vậy hắn mới có cơ hội gặp gỡ và yêu cô như bây giờ.
Tuy nhiên, chẳng có gì chắc chắn rằng lời nói dối đó sẽ mãi mãi bị chôn giấu, vậy nên dù chỉ một phần nhỏ khả năng thôi, hắn cũng không cho phép cô hối hận hay thay đổi. Hắn mới là người duy nhất được phép nắm tay cô đi đến cuối cùng.
Quách Tần buông tay ra khỏi cổ áo Âu Dương Lân, đặt vào tay ông ta một chiếc thẻ nhớ, vừa cười vừa nói: “Tôi vẫn đang chờ ngày có thể đường hoàng gọi Âu lão gia một tiếng “ba” đấy, cho nên ông cũng đừng làm tôi thất vọng nhé.”
Trước nụ cười như gió mát của chàng trai thanh tú, Âu Dương Lân cứng đờ cả người, mãi đến khi Quách Tần đã rời khỏi, ông ta vẫn bất động ở đó.
Thật lâu sau, Âu lão gia ôm mặt thở dài, khuôn mặt trẻ trung kia giống như đã già thêm một chút.
Người đó chắc sẽ đau lòng lắm nếu biết đứa con mình cực khổ, tìm mọi cách để có được lại biến chất đen tối đến đáng sợ.
“Thật xin lỗi… Quách Thanh, bởi vì biết nó đã trải qua khổ sở vì sự bất lực của người cha này nên ta mới không có tư cách ngăn cản.”
…
Quách Tần ngồi trên xe ô tô do Thập Nhất tặng nhân dịp sinh nhật, hắn gọi điện cho cô nhưng người bắt máy lại là giọng nói của một người đàn ông. Biểu cảm hắn thay đổi trong thoáng chốc:
“Anh là ai? Tại sao anh nghe điện thoại của Khả Mạn?”
“Quách Tần, có chuyện lớn rồi! Cậu mau đến Âu Thị ngăn Khả Mạn lại.”
Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường lập tức đổi hướng.
Quách Tần hớt hải chạy đến Âu Thị, nhìn thấy chiếc xe của Phương Khả Mạn đang dựng bên lề còn Lã Phong thì bị nhốt bên trong.
Không chậm trễ thêm một dây nào nữa, hắn lập tức lao vào tòa nhà Âu Thị nhưng lại bị lễ tân giữ lại.
“Tôi nói là tôi muốn gặp Âu Dương Liệt!”
“Xin lỗi quý khách, nếu không có lịch hẹn… cậu kia, cậu không được xông vào đây! Bảo vệ đâu!”
Quách Tần trực tiếp hạ gục đám người ngăn cản, chạy một lèo tới văn phòng làm việc của Âu Dương Liệt. Cánh cửa đóng kín cứng ngắc không thể mở, cũng không nghe được âm thanh gì.
“Khả Mạn! Em có nghe thấy tôi không? Tôi đang ở ngay bên ngoài, mở cửa cho tôi đi!”
Quách Tần liên tục la lớn nhưng không hề có một động tĩnh phản ứng lại.
Cánh cửa đó dù chịu tác động bao nhiêu cũng không chút xi nhê.
“Rầm…”
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng động rất lớn, khoảnh khắc đó Quách Tần không còn suy nghĩ được gì nữa, dùng hết sức lực bình sinh tông cửa.
“Xoẹt… Xoẹt… Rào…”
Tia sáng vàng và xám va phạm tạo ra âm thanh như tia lửa điện, cánh cửa trong nháy mắt vỡ nát thành cát bụi.
Quách Tần không bận để ý đến hiện tượng phi khoa học đó, lập tức chạy vào trong.
Hắn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Phương Khả Mạn, cánh tay buông thõng bên người với những móng vuốt đỏ au, dài bất bình thường đang tí tách nhỏ máu xuống nền nhà.
Cô đứng trước Âu Dương Liệt chật vật nằm trên sàn, khắp người đều là vết cắt, máu chảy thấm đẫm bộ quần áo tả tơi. Nhận ra có người bước vào, nhưng Âu Dương Liệt giống như chút sức lực để hét lên cầu cứu cũng không còn, chỉ có đôi mắt trợn trừng khủng hoảng và sợ hãi tột độ.
“Khả Mạn…” Quách Tần vừa gọi vừa nhanh chân bước về phía cô.
Thập Nhất không quay người lại, chỉ có giọng nói ẩn nhẫn kiềm chế vang lên:
“Đừng tới đây.”
Quách Tần vẫn không dừng lại, bước chân ngày càng nhanh hơn, bóng lưng ấy đem lại cho hắn một sự thúc giục mãnh liệt, phải bước tới, phải ôm lấy người con gái ấy.
Mà hắn cũng thật sự làm như vậy, một vòng tay ôm Thập Nhất từ phía sau, đem đến cảm giác ấm áp quen thuộc. Ngay khoảnh khắc ấy, áp suất nặng nề xung quanh cô giống như biến mất.
“Đã bảo đừng đến đây mà. Tôi không muốn cậu bị dính bẩn.”
“Em định giết hắn sao?”
“Không. Bởi vì chết thì quá đơn giản rồi.”
Lại gần hơn Quách Tần mới thấy được tay chân Âu Dương Liệt có chút kỳ lạ, giống như đã hoàn toàn bị phế bỏ vậy.
Lồng ngực hắn trở nên thật nặng nề, không phải bởi vì khung cảnh máu me đáng sợ hay sự nhẫn tâm của cô gái, mà là hắn nghĩ đến cô đang làm tất cả những việc này vì một tên đàn ông khác.
Thập Nhất bị Quách Tần cưỡng ép xoay lại, hai người chính thức đối mặt nhau.
Chỉ thấy gương mặt cô gái lãnh đạm, vô cảm, trong khi Quách Tần lại giống như con thú đang phát cuồng vì cơn thịnh nộ, muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Tại sao Phương Thần Vũ lại quan trọng với em đến mức đó? Khả Mạn, tôi mới là người yêu của em! Tôi không chấp nhận bất cứ hình bóng ai khác nằm trong trái tim em, dù chỉ một chút nhỏ nhoi cũng không thể!”
Thập Nhất nhìn Quách Tần lần đầu tiên bộc phát giận giữ với cô, bàn tay hắn đang không khống chế được lực đạo, nắm vai cô rất mạnh.
Ánh mắt cô xoáy sâu vào đối phương: “Sao cậu biết tôi làm việc này vì Thần Vũ, chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan đến cậu?”