“Cút… cút ra ngoài hết cho tôi! Tất cả đều là một đám vô dụng! A… khốn kiếp!”
Những âm thanh mắng chửi không ngừng phát ra từ phòng riêng tại nhà họ Âu. Người phụ nữ trung niên đứng bên ngoài chỉ biết ôm mặt rơi nước mắt:
“Sao số con trai ta lại khổ thế này chứ? Hu… Liệt à, mẹ nhất định không để hung thủ hãm hại con nhởn nhơ bên ngoài như vậy đâu.”
“Phu nhân về nghỉ trước đi. Tôi sẽ tìm cách ổn định ngài ấy.”
Ở bên cạnh người phụ nữ là Tào Gia Lâm, anh ta đang cố gắng trấn an bà ta.
Sau khi Âu phu nhân rời đi, Tào Gia Lâm đuổi hết người làm ra khỏi phòng, điềm tĩnh nói chuyện với Âu Dương Liệt đang nằm trên giường: “Thiếu gia, tôi biết ngài tức giận vì không đủ chứng cứ khởi kiện Phương Khả Mạn, nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn việc quan trọng hơn.”
Mặc dù đã cố gắng che giấu tình tình sức khỏe nhưng tin tức Âu Dương Liệt bị sét đánh đến đứt toàn bộ dây thần kinh vận động, liệt toàn thân vẫn bị giới truyền thông tung ra. Cộng thêm đoạn clip bị rò rỉ trước đó khiến Âu Thị bị ảnh hưởng nghiêm trọng, rất nhiều cổ đông đã quay lưng với hắn, ủng hộ Âu lão gia trở lại tiếp quản tập đoàn.
“Hiện tại ngài vẫn đang nắm trong tay số cố phần lớn nhất nên cứ xem như Âu lão gia đang tạm thời thay ngài quản lý công ty. Đợi ngài sang nước ngoài chữa trị thành công rồi trở về trả thù cũng không muộn.”
“Không! Tôi không thể rời đi lúc này được. Thư ký Tào, mau mang Thần Vũ đến gặp tôi. Cậu ấy nhất định đang hiểu lầm tôi vì chuyện clip, tôi muốn được ở bên cạnh cậu ấy. Không… Thần Vũ là người của tôi rồi, cậu ấy phải ở bên cạnh tôi mới đúng!”
Theo lời nói của Âu Dương Liệt, sự thất vọng trong đôi mắt Tào Gia Lâm ngày càng nồng đậm. Vị chủ nhân mà hắn biết vốn mạnh mẽ, ngoan độc, bất chấp thủ đoạn để giành lấy thứ mình muốn, chứ không phải con người yếu ớt nằm một chỗ, cố gắng tìm kiếm chỗ dựa như lúc này.
“Nghe này thiếu gia, ngài bây giờ đã không còn Tinh Hoa hay Phương Khả Mạn để uy hiếp Thần Vũ thì lấy gì giữ hắn ở bên cạnh? Cách duy nhất để ngài có được tất cả là quay trở về làm Âu tổng cao cao tại thượng của trước đây.”
Âu Dương Liệt đã mất đi khả năng tự sinh hoạt, lại còn liên tiếp nhận về tin tức xấu, hắn chơi vơi như con thuyền trôi dạt không có định hướng và nhanh chóng bị huyễn hoặc bởi những lời nói ấy.
“Hiểu rồi, tôi sẽ nghe theo anh. Tôi phải lấy lại mọi thứ, trong đó bao gồm cả Thần Vũ…”
Sau thời gian dài đằng đẵng, thứ tình cảm của Âu Dương Liệt đối với Thần Vũ, hay Tào Gia Lâm cùng Âu Dương Liệt đều không chỉ đơn giản là tình yêu nữa, mà là chấp niệm không thể buông bỏ.
“Tốt lắm.” Tào Gia Lâm cúi xuống đặt lên trán Âu Dương Liệt một nụ hôn: “Ngài chỉ cần tin tưởng tôi thôi, tôi sẽ lần nữa đưa vị chủ nhân của mình lên đỉnh tháp.”
Ngày hôm ấy, đoàn người ở sân bay đang trên đường chuẩn bị cho chuyến đi chữa trị của Âu Dương Liệt thì đột ngột bị chặn lại bởi cảnh sát:
“Anh Tào Gia Lâm và anh Âu Dương Liệt, hai người bị bắt giữ vì nghi ngờ có liên quan đến hành vi tham ô công quỹ, chiếm đoạt tài sản, cấu kết với xã hội đen lừa đảo, bóc lột cũng như bạo lực trẻ vị thành niên. Các anh có quyền giữ im lặng, mọi lời nói của các anh sẽ là bằng chứng chống lại anh trước tòa.”
“Cạch…” Tào Gia Lâm nhìn xuống còng tay số tám, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Quách Tần mang theo Thập Nhất đến nghĩa trang, hắn dừng lại trước mộ của một người phụ nữ với gương mặt hiền lành, chậm rãi giới thiệu:
“Bà ấy là viện trưởng nơi tôi đã từng lớn lên. Em biết không? Bà ấy vẫn luôn được mọi đứa trẻ trong trại mồ côi gọi là mẹ, riêng tôi chưa một lần gọi bà ấy như vậy.” Quách Tần quay sang, mỉm cười với Thập Nhất: “Có lẽ bản tính chiếm hữu của tôi đã được bộc lộ ra từ khi còn nhỏ, tôi chỉ muốn có bố mẹ hay gia đình của riêng mình.”
Mặc dù không gọi viện trưởng là mẹ nhưng Quách Tần biết bà ấy là người lớn duy nhất đối xử với hắn chân thành. Những người khác đều sợ ánh mắt nhìn thấu của hắn vì đã không ít lần hắn phát hiện ra có người ăn chặn tiền quyên góp, cố tình mua đồ ăn kém chất lượng hay thậm chí có hành vi lợi dụng thân thể trẻ em.
“Thành thật thì ngay từ lúc Ngô Ưng tiếp cận một đứa trẻ 16 tuổi như tôi để cho vay số tiền lớn, tôi đã biết có vấn đề rồi, nhưng lúc ấy tôi vẫn cố sống cố chết chấp nhận ký vào giấy vay tiền. Sau này trở thành tay sai của Ngô Ưng, tôi nhận ra đám xã hội đen này thích giày vò tôi đủ kiểu nhưng lại rất sợ việc tôi sẽ chết đi, giống như có người nào đó thuê bọn họ làm vậy.”
Quách Tần giả vờ ngoan ngoãn, ngày càng tiếp cận bọn chúng và tìm ra danh tính người thuê Ngô Ưng làm việc là Tào Gia Lâm. Đó cũng là lúc hắn vô tình gặp được Âu lão gia.
“Chắc em cũng nhận ra phần nào rồi nhỉ? Rằng tôi là con trai của Âu Dương Lân.”
“Phải.” Không khó để không nhận ra chuyện này trong khi hai bọn họ giống nhau đến bảy, tám phần.
“Người gửi tôi cho viện trưởng nuôi dưỡng chính là Âu lão gia. Ông ta không dám đắc tội với nhà họ Tư lúc ấy đã có gia thế chính trị, còn Âu Thị vẫn chưa phải một công ty quá lớn. Để bảo vệ địa vị, ông ta đã vứt bỏ tôi giống hệt như cách ông ta vứt bỏ người tình đồng giới của mình.”
Nghe kể đến đây Thập Nhất không khỏi có chút bất ngờ.
Quách Tần cười cười: “Ngạc nhiên lắm hả? Lần đầu tiên nghe chuyện bản thân được sinh ra bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo tôi cũng bất ngờ như vậy.”
“Ngoài Âu lão gia, tôi còn một người kha khác tên là Quách Thanh. Nghe nói bọn họ là bạn học, yêu nhau rất sâu đậm nhưng Âu Dương Lân lại bởi vì kết hôn mà chia tay với người tình. Có lẽ Quách Thanh đã yêu ông ta quá sâu đậm nên thậm chí sau khi bị vứt bỏ, vẫn còn dây dưa qua lại với đàn ông đã có vợ. Vốn là một bác sĩ nên Quách Thanh lấy được giống nòi của Âu Dương Lân rồi bí mật tiến hành thụ tinh nhân tạo.”
Vậy nên nói về mặt khoa học thì Quách Tần mang dòng máu của Âu lão gia và một người phụ nữ vô danh nào đó.
Âu Dương Lân chỉ biết đến sự tồn tại của hắn khi Quách Thanh bất ngờ bị bệnh không lâu sau đó, lúc ông ta chết Quách Tần chỉ mới ba tuổi. Để giấu kín bí mật có thể ảnh hưởng đến địa vị, Âu lão gia đem hắn tới chỗ viện trưởng và hàng năm tài trợ không ít tiền cho trại mồ côi.
Những điều này đều là Âu Dương Lân kể lại cho Quách Tần lúc gặp mặt, khi đó ông ta không còn điều hành Âu Thị vì bị đứa con trai của mình hãm hại mất chức. Là Âu Dương Liệt phát hiện ra hành vi ngoại tình của ông rồi dùng nó để mẹ và người cậu quyền lực đứng về phía hắn.
“Sau khi Âu lão gia biết những gì tôi trải qua ở trại mồ côi hay việc Âu Dương Liệt hãm hại viện trưởng nợ nần chồng chất, khiến tôi trở thành một kẻ đầu đường xó chợ thì cảm thấy rất tội lỗi. Tôi nói với ông ta rằng mình không cần lời xin lỗi và còn nói sẽ giúp ông ta lấy lại địa vị.”
Quách Tần nở nụ cười chế giễu: “Suy cho cùng thứ ông ta yêu nhất chỉ có quyền lực mà thôi.”
Suốt nhiều năm liền hắn nhẫn nhịn làm thằng ngốc bị sai khiến, chỉ chờ một ngày có thể tung ra chứng cứ vạch tội Âu Dương Liệt, Tào Gia Lâm và cả Ngô Ưng.
“Tôi đã dự định sau khi khiến đám người đó vào tù sẽ tự bước ra ánh sáng, chứng minh thân phận khiến Âu Dương Lân bẽ mặt, bởi vì người tôi muốn trả đũa không thể thiếu ông ta. Vậy mà hôm nay lão già ấy lại chủ động nói rằng sẽ công bố danh tính của tôi, muốn tôi trở thành người thừa kế Âu Thị.”
Thập Nhất biết Quách Tần đã có sự lựa chọn của riêng mình nên chỉ nói những lời cổ vũ hắn: “Dù cậu là ai thì vẫn là người của tôi, hãy cứ làm việc khiến cậu cảm thấy thoải mái.”
Tuy vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân nhưng Quách Tần trải qua quá nhiều thứ, thấy không ít mặt tối của xã hội, hắn biết rõ chỉ có địa vị và quyền lực mới có thể bảo vệ được thứ hắn muốn.
Quách Tần dang tay ôm Thập Nhất, thủ thỉ bên tai cô: “Khả Mạn, chỉ có bên cạnh em tôi mới cảm thấy thoải mái và hạnh phúc thôi.”
Vậy nên hắn muốn trở thành người đàn ông có thể sánh bước cùng cô gái này.