Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 295: Chương 295: Dưới ánh chiều tà (30)




Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Niniii.

Beta by DMP.

====

Bạch Tuyệt ôm Hoa Vụ một lúc lâu mới buông cô ra.

Hoa Vụ cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, chỉ vào hoa văn trên thân kiếm: "Anh có cảm thấy, thứ đồ này, có hơi giống Hấp Huyết Đằng không?"

Tuy màu sắc không giống, nhưng những hoa văn cành lá và dây leo đều rất giống nhau.

Chẳng qua là nó sẽ nở hoa, cũng sẽ kết quả......

Hấp Huyết Vương Đằng hình như sẽ không.

Ánh mắt của Bạch Tuyệt đảo qua hoa văn trên thân kiếm, "Giống thật."

"Anh không biết?"

"Tư liệu còn lại về khế ước chi kiếm rất ít." Bạch Tuyệt lắc đầu, "Tôi chỉ biết nhân tộc sở hữu máu của ác ma có thể đánh thức nó, cũng vào một ngày nào đó, giết chết ác ma."

Nhân tộc sở hữu máu của ác ma......

Đấy chẳng phải là nữ chính...... Ta?

Trong cốt truyện, nữ chính bị người ta làm thí nghiệm khi còn nhỏ, máu trong cơ thể đã bị thay đổi, tuy nhiên nội dung cốt truyện chính được viết lại là cuộc chiến giữa nhóm nhân vật chính và Huyết tộc.

Về phần thân thể của cô ấy rốt cuộc vì sao lại như vậy, tới tận kết cục cũng không được đề cập đến.

Mà phản diện là Bạch Tuyệt đây, cuối cùng cũng không thể bắt được nữ chính, đương nhiên là chuyện hắn muốn làm, căn bản là không thể hoàn thành.

Hoa Vụ: "Anh nói xem, ác ma rốt cuộc là thứ gì?"

"Thuỷ tổ."

"......"

Cấp bậc cao nhất của Huyết tộc, mới chỉ xuất hiện thân vương, có thuỷ tổ hình như cũng hợp lý.

"Nhân loại bọn em chỉ thấy được thân vương huyết tộc rất lợi hại, nhưng lại không biết rằng chúng tôi cũng chỉ là một đám con rối phải chịu nguyền rủa, bị người khác khống chế."

Hoa Vụ chậm rãi hít một hơi, "Anh muốn giết thuỷ tổ?"

Khoé môi Bạch Tuyệt cong lên, ánh mắt nhu hòa, giống như là đang tán thưởng bạn nhỏ nhà hắn thật thông minh.

Nhưng chút độ cong này rất nhanh đã buông xuống, lông mi cũng rũ xuống, che lại cảm xúc nơi đáy mắt.

Lúc trước hắn muốn lợi dụng Hoa Vụ.

Nhưng mà bạn nhỏ nhà hắn quá đáng yêu, hắn có hơi luyến tiếc......

Hoa Vụ lại chậm rãi thở ra một hơi, không thèm che giấu sự hưng phấn, "Chuyện kích thích như vậy, đưa tôi theo đi."

Bạch Tuyệt: "???"

......

......

Viện sinh vật Niết Bàn đâu đâu cũng là ánh lửa, những người gào thét vội vàng chạy đã không còn thấy bao nhiêu, chỉ còn lại Hấp Huyết Đằng huênh hoang khắp thành phố.

Càng ngày càng nhiều quỷ hút máu từ nơi xa bay tới, đáp xuống trong thành phố.

Thành phố chính của Viện sinh vật Niết Bàn, e là không thể tiếp tục sử dụng nữa rồi.

Viện sinh vật Niết Bàn mất đi thành phố chính, không còn đáng sợ.

Bạch Tuyệt ôm Hoa Vụ xẹt qua bầu trời, bay về phía núi non nơi xa.

Trước đây Bạch Tuyệt đều sẽ đưa cô đến sống trong thành phố đổ nát.

Mặc dù căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng liếc mắt một cái ra bên ngoài thì đều là phế tích hoang tàn.

Hoa Vụ còn tưởng rằng Bạch Tuyệt chính là một thân vương tùy tiện như vậy.

Nhưng chờ tới khi cô nhìn thấy lâu đài cổ ở trong núi, mới biết được rằng phản diện vẫn là rất không tùy tiện.

Bạch Tuyệt đẩy cổng lớn của lâu đài cổ ra, người hầu trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú vội vàng xuống lầu, "Chủ nhân, ngài đã trở lại."

"Chuẩn bị một căn phòng......" Bạch Tuyệt dừng một chút, "Bỏ đi, không cần."

Hắn nắm lấy tay của Hoa Vụ, cười nói: "Ở chung một phòng với tôi an toàn hơn."

Hoa Vụ nghĩ phòng của Bạch Tuyệt nhất định là căn thoải mái nhất, dù sao lúc trước bọn họ cũng đều ngủ chung một giường, hắn đã không ngại, cô đương nhiên cũng không bận tâm.

Ai sẽ từ chối mỹ nhân điên cuồng chủ động nhào vào lòng chứ.

Người hầu trẻ tuổi cẩn thận quan sát Hoa Vụ, thiếu nữ loài người......

Hoa Vụ bắt gặp ánh mắt của hắn, cười một cái, rồi như không có việc gì quay đầu đánh giá xung quanh.

"......"

Lá gan lớn thật.

Người hầu trẻ tuổi cũng khó hiểu, không phải trước kia chủ nhân không thích trực tiếp dùng bữa trên người nhân loại sao?

Sao đột nhiên lại đổi tính, trực tiếp mang đồ ăn về?

"Chủ nhân, vì sao Tái Ly đại nhân không trở lại cùng ngài?" Bình thường khi chủ nhân trở lại lâu đài cổ, đều sẽ có Tái Ly đi theo.

"Hắn có việc." Bạch Tuyệt dẫn Hoa Vụ lên lầu: "Đi chuẩn bị một chút đồ ăn, đồ cho con người ăn."

"Vâng."

Phòng của Bạch Tuyệt rất lớn, giường cũng rất lớn, màu sắc căn phòng thoải mái, cũng không lộ ra vẻ áp lực.

Tóm lại là có phần không phù hợp với thân phận phản diện của hắn.

"Thế nào, thích không?" Bạch Tuyệt để Hoa Vụ tự mình xem, "Không thích chúng ta có thể đổi."

"Cũng được." Hoa Vụ không kén chọn như vậy.

Từ căn phòng này của Bạch Tuyệt nhìn ra ngoài, có thể thấy trấn nhỏ ở chân núi nơi xa.

Trấn nhỏ kia toàn bộ đều là Huyết tộc, là trấn nhỏ của Huyết tộc.

"Bao giờ thì chúng ta đi giết thuỷ tổ?" Hoa Vụ xem xong phòng, lại hưng phấn hỏi, "Tôi còn chưa từng giết bao giờ đâu đấy!"

"......"

Bạch Tuyệt đưa Hoa Vụ xuống tầng hầm dưới lâu đài cổ.

Cỗ quan tài màu bạc kia, đã được đặt ở tầng hầm từ lúc trước.

Mặt đất không rõ là máu hay là sơn màu nào đó, vẽ đầy hoa văn kỳ lạ.

Trên cỗ quan tài màu bạc được quấn quanh bởi những sợi dây đỏ, nối liền đến tường hai bên, trên dây treo chuông lục lạc, nhưng chuông lục lạc lại không thể phát ra âm thanh.

Rõ ràng Bạch Tuyệt vì để giết cái thứ trong quan tài, đã chuẩn bị vô cùng chu đáo vẹn toàn.

"Tất cả thân vương các anh, đều bị nó khống chế?"

Quan tài màu bạc vẫn là trạng thái đóng kín, trong thời gian ngắn thứ bên trong hẳn là vẫn chưa thể tỉnh lại.

Bạch Tuyệt: "Chắc vậy."

Hoa Vụ đồng cảm nhìn Bạch Tuyệt một cái, quả nhiên không có phản diện tệ nhất, chỉ có phản diện tệ hơn.

Hoa Vụ: "Vậy nó muốn làm cái gì?"

"Lúc nó muốn thức dậy là lúc thế giới do Huyết tộc nắm giữ, nó có thể trở thành chúa tể một lần nữa."

"Đây còn không phải là ngồi mát ăn bát vàng à?" Cái này cô thạo nha! Không hổ là đồng nghiệp!

Thuỷ tổ của Huyết tộc cũng không phải tự nguyện ngủ say, cho nên hắn không thể tự mình tỉnh lại.

Giống như sau khi Hứa Tố cướp được quan tài, cũng là dựa vào nữ chính......

Nếu đấy không phải truyện về nữ chính thì Hứa Tố cũng đúng là một quỷ tài.

Đáng tiếc, lại là kẻ phá hoại nhập cư trái phép.

"Thế thì giết hắn ngay bây giờ thôi." Hoa Vụ lấy khế ước chi kiếm ra, giơ hai tay lên, "Thừa dịp hắn bệnh mà lấy mạng hắn."

Bạch Tuyệt giữ chặt Hoa Vụ đang hưng phấn muốn xông lên phía trước, "Không dễ vậy đâu."

Đó chính là thuỷ tổ của Huyết tộc, sao có thể tùy tiện nói giết là giết được.

Hoa Vụ chán nản kéo thanh kiếm trở lại bên trên, đúng lúc người hầu trẻ tuổi chuẩn bị xong đồ ăn, đưa vào trong phòng, đụng phải bọn họ, hơi giật mình.

Người hầu trẻ tuổi cũng là Huyết tộc, hắn theo bản năng sợ hãi thanh kiếm kia.

Bạch Tuyệt cầm lấy đồ bước tới, ra hiệu cho người hầu trẻ tuổi đi xuống.

Người hầu trẻ tuổi trơ mắt nhìn Hoa Vụ kéo thanh kiếm kỳ lạ kia, bước vào trong phòng, sau đó Bạch Tuyệt cũng bước vào, đóng cửa phòng lại.

"......"

......

......

Thời tiết trong núi hay thay đổi, giữa trưa trời vẫn còn đang nắng, chạng vạng đã bắt đầu có mưa phùn.

Người hầu trẻ tuổi cầm theo đồ vật đi xuyên qua hành lang dài, từ xa nhìn thấy Bạch Tuyệt đang đứng trong hành lang dài u ám, áo sơ mi màu đỏ sậm khiến gương mặt tuấn tú kia lộ rõ vẻ tái nhợt.

Người hầu trẻ tuổi cúi đầu bước tới, "Chủ nhân, thanh kiếm kia...... Chính là khế ước chi kiếm sao?"

"Ừ."

"Sao ngài lại để vị...... Khách loài người kia cầm?" Nguy hiểm thế nào chứ! Thanh kiếm kia chính là thứ có thể giết chết thân vương đấy!!

"Phục Cừ." Bạch Tuyệt dựa vào lan can làm bằng gỗ, nhìn về nơi xa, giọng ôn nhu: "Cô ấy tên là Phục Cừ."

Người hầu trẻ tuổi: "???"

Quan trọng sao?

Nhưng hắn nghĩ lại một chút, chủ nhân đã giới thiệu tên cô ấy, vậy đó chắc chắn là đồ ăn rất quan trọng!

Bạch Tuyệt dặn dò hắn vài câu, để hắn đi chuẩn bị quần áo và vật dụng hàng ngày, rõ ràng là muốn cầm tù đồ ăn quan trọng này ở trong lâu đài cổ.

Người hầu trẻ tuổi đáp ứng, vô cùng thức thời đi làm việc.

Chờ hắn rời xa một đoạn, mới nhớ tới vấn đề thứ nhất hắn hỏi, còn chưa nhận được câu trả lời......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.