Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 184: Chương 184: Không phải người cũng phải làm thêm (14)




Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Niniii.

====

“Thịnh tiên sinh?” Chu Nhân Nhân kêu lên một tiếng: “Nếu anh thấy bất tiện thì cũng không sao cả, là tôi mạo muội rồi.”

Hoa Vụ lay lay cánh tay hắn: “Để cô ta thêm.”

Thịnh Ý liếc cô một cái, tầm mắt dừng ở trên bàn tay đang nắm cổ tay của mình kia, lông mi hơi rũ xuống, sau đó dùng tay còn lại lấy điện thoại ra.

“Không có gì bất tiện.”

Hoa Vụ nhìn Thịnh Ý chuyển qua acc phụ, để Chu Nhân Nhân thêm vào.

Hắn mở ghi chú ra, đánh chữ.

—— buông ra!

Màn hình nghiêng về phía Hoa Vụ.

Ngón tay Hoa Vụ buông lỏng, lòng bàn tay dán vào làn da của hắn, chậm rãi rút lại.

“......”

Hắn chủ động thu tay về, nắm lấy cổ tay rồi vặn một vòng, cảm giác lạnh lẽo dần dần trung hoà với độ ấm ở lòng bàn tay hắn.

Tiết Thải Tĩnh nói chuyện điện thoại xong thì trở về, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trên bàn ăn.

Ăn uống xong, Tiết Thải Tĩnh hỏi Thịnh Ý có thể thêm bạn tốt hay không, bị Thịnh Ý lễ (vô) phép (tình) từ chối.

Trên mặt Chu Nhân Nhân rõ ràng xẹt qua một tia ý cười.

Lúc bọn họ đi ra ngoài thì đã không còn sớm, Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh còn có việc, tạm biệt Thịnh Ý trước.

Hoa Vụ chuẩn bị theo sau nhưng lại bị Thịnh Ý giữ chặt: “Bạch tiểu thư, cô cứ như vậy đã đi rồi?”

“Không thì sao?”

Thịnh Ý lắc lắc điện thoại, đôi mắt đằng sau mắt kính nhiễm vài phần nguy hiểm, “Vì sao cô muốn tôi thêm cô ta?”

“Xem xem cô ta muốn làm cái gì với anh nha.” Hoa Vụ không có ý tốt mà đánh giá hắn, cười một cách kỳ dị: “Tôi cảm thấy cô ta có ý đồ khác với anh.”

“......” Thịnh Ý trầm mặc xuống, “Bạch tiểu thư, đó là thân thể của cô.”

“Đúng vậy, đáng giận!” Hoa Vụ cắn răng: “Hại tôi chỉ có thể lưu lạc bên ngoài.”

Hoa Vụ thấy Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh cũng sắp đi mất rồi, tránh hắn ra, “Hôm khác nói chuyện, tôi thật sự có việc.”

Hoa Vụ nhanh chóng chạy vào trong đám người, rất nhanh đã biến mất.

“......”

Đầu ngón tay của Thịnh Ý vân vê qua lại, lấy điện thoại ra, mở hộp thư lên.

Từ giữa đống thư chưa đọc, mở một phong thư ra.

Nội dung trong thư, rõ ràng là tư liệu của Bạch Ngu.

Thịnh Ý xem rất nhanh, đợi hắn thấy đoạn Bạch Ngu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tốc độ chậm lại.

Hẳn chính là ở lúc ấy, thân thể này bị cô hồn dã quỷ không biết từ đâu ra chiếm lấy......

“Chồng...... Tề Cảnh.”

Thịnh Ý nhìn chằm chằm mấy chữ kia vài giây, sau đó đóng giao diện hộp thư lại.

Mới vừa thoát khỏi phần mềm thì đã có một cuộc gọi gọi đến.

Cuộc gọi không có chú thích tên nào, đầu ngón tay Thịnh Ý treo lơ lửng trên màn hình, mãi đến khi sắp tự động ngắt cuộc gọi, lúc này mới ấn nghe.

“Buổi xem mắt của mày có chuyện gì đấy?”

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên một tiếng chất vấn có chút chói tai.

“Không vừa ý......”

“Không vừa ý cái gì, người ta nói mày thích đàn ông, có phải mày cố ý hay không?”

“......”

“Mày muốn tao tức chết có phải hay không! Rốt cuộc mày muốn thế nào? Lúc ba mày lớn bằng mày, mày đã được sinh ra rồi......”

“Tôi cúp máy.”

“Mày chờ một chút!” Thanh âm ở đầu bên kia điện thoại cất cao lên không ít, “Chuyện xem mắt, tạm thời tao không nói với mày nữa. Buổi đấu giá tối nay mày đến đi, mang cái vật kia trở về, đó là......”

Thịnh Ý nhìn dòng người như nước chảy không ngừng, dường như không hề nghe đầu dây điện thoại bên kia đang nói cái gì.

Mãi đến khi âm thanh từ đầu dây điện thoại bên kia dừng lại, hắn mới áp máy vào bên tai: “Biết rồi.”

Sau đó không đợi người bên kia nói ra, trực tiếp cúp máy.

......

......

Thịnh Ý không nghĩ tới nhanh như vậy đã lại gặp được Hoa Vụ.

Hắn đi vào từ cửa, đã thấy Hoa Vụ đứng ở cạnh người một người đàn ông, thò tay, do do dự dự, bộ dáng muốn chạm vào, lại không dám chạm.

Thịnh Ý biết người kia.

Tề Cảnh.

Thời điểm Bạch Ngu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã kết hôn, tuy nhiên nhìn nội dung được viết trong thư, dường như hai người cũng không phải tự nguyện kết hôn.

Thịnh Ý thấy Hoa Vụ cuối cùng đã rút tay về, gục đầu xuống, nhìn qua cả người có chút uể oải.

Cô ấy thích Tề Cảnh?

Chu Nhân Nhân thay một bộ lễ phục, đi tới từ trong đám đông, nắm lấy cánh tay của Tề Cảnh, vẫn còn tính là thân cận mà đi theo hắn trò chuyện với người khác.

“Tề tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Nam nhân mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám nhạt, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, chủ động chào hỏi với Tề Cảnh.

Tề Cảnh có hơi bất ngờ, “Chung đại sư, sao anh lại ở đây?”

Vị này chính là đại sư nổi danh trong giới huyền môn, ngày thường muốn mời hắn còn phải xếp hàng hẹn trước.

Quan hệ giữa Tề Cảnh và hắn không được tính là sâu, chỉ là có nói chuyện qua với nhau vài lần ở những dịp khác.

Lúc này hắn chủ động tới chào hỏi, Tề Cảnh thực sự rất bất ngờ.

Chung đại sư: “Ha ha ha, lần bán đấu giá này có món đồ chơi nhỏ có chút thú vị nên tới xem xem. Vị này chính là vợ của Tề tiên sinh?”

Chu Nhân Nhân nghe thấy cách xưng hô của Tề Cảnh, đáy lòng ngay lập tức có chút căng thẳng.

“Đúng vậy.”

Chung đại sư liếc mắt đánh giá cô ta, “Khoảng thời gian trước, Tề phu nhân có phải là đã gặp chuyện gì?”

Đáy lòng Chu Nhân Nhân hơi lộp bộp một chút, hắn đã nhìn ra cái gì?

Đáy lòng của người đang chiếm cứ thể xác của người khác — Chu Nhân Nhân có hơi luống cuống, “Khoảng thời gian trước......”

Chu Nhân Nhân đang suy nghĩ nên nói như nào, Chung đại sư đột nhiên dời tầm mắt đi, nhìn về phía sau bọn họ.

......

......

Hoa Vụ không nghĩ tới vị Chung đại sư kia sẽ đột nhiên nhìn về phía mình, nhưng cô cũng không hoảng sợ, ngược lại còn nhướng mày, rất có tư thái trực tiếp đánh lộn.

Nhưng chỉ một giây sau, trước mặt cô nhiều thêm một bóng người, che giữa cô và Chung đại sư.

Tề Cảnh phát hiện Chung đại sư đang nhìn nơi khác: “Chung đại sư nhìn thấy người quen?”

“Không có.” Chung đại sư thu hồi tầm mắt, “Khoảng thời gian trước có thể là Tề phu nhân đã gặp phải đồ vật không sạch sẽ, trên người dính một chút âm khí.”

Chu Nhân Nhân: “......”

Không phải phát hiện ra việc cô ta không phải bản gốc à.

Chu Nhân Nhân ngay lập tức lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, “Khoảng thời gian trước đã gặp phải một số việc, đến cả cái này đại sư cũng có thể nhìn ra được, thật là lợi hại.”

......

......

Thịnh Ý xác định Chung đại sư và Tề Cảnh đã đi xa, lôi kéo cô đi vào trong một góc.

“Cô rời khỏi nơi này đi.”

“Vì sao?”

Giọng Thịnh Ý không nhanh không chậm, “Cái người vừa rồi, là phó hội trưởng hiệp hội huyền môn, cô nói xem, nếu hắn thấy cô, sẽ làm gì cô?”

“Đưa tôi về lại thân thể......” Hoa Vụ giật nảy: “Không được!!”

Thịnh Ý: “......”

Đưa cô về thân thể là một việc rất đáng sợ sao?

“Cô tốt nhất nên mau chóng rời đi.”

Thịnh Ý nhắc nhở xong, cũng không định quản cô nữa.

Nhưng mà hắn vừa mới xoay người, đã thấy lại có vài người tiến vào từ cửa.

Những người này và những người thuộc tầng lớp thượng lưu âu phục giày da trong sân có sự khác biệt rõ ràng, người có chút kiến thức đều có thể nhận ra......

Những người đấy đều là người của huyền môn.

“Sao hôm nay náo nhiệt thế?” Hoa Vụ từ bên cạnh Thịnh Ý lộ ra một cái đầu: “Người của huyền môn lại tới nhiều như vậy.”

“Cô quen?”

“Ồ, tiểu đệ của tôi...... Không phải, nhân viên công ty tôi, để tôi xem qua một vài đại sư tương đối nổi danh, bảo tôi tránh bọn họ đi.”

Dù sao cũng là nhà đối diện, chú ý tới một chút cũng là lễ phép.

Người tiến vào lúc này, Hoa Vụ nhận ra hai người.

Nhìn qua bọn họ đều ăn mặc không khác nhau lắm, hẳn là cũng xuất thân từ huyền môn.

“Đều là vì nó mà tới.”

“Vì ai?”

“Nhiều người trong huyền môn như vậy, cô còn không đi?” Trong số những người của huyền môn tới nơi này, tùy tiện chọn một người là đã đủ đối phó cô.

“Tôi muốn nhìn một chút...... mở mang kiến thức.” Thân là nữ chính, sự kiện náo nhiệt như vậy, sao lại có thể vắng mặt! Đương nhiên là phải ở lại chủ trì đại cục! “Có phải anh có cách khiến cho bọn họ không phát hiện được tôi không?”

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Bổ sung thêm

Các bảo bối, ném vé tháng nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.