Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Xưởng đóng tàu bỏ hoang nọ.
Quan Đại Đao gặm bánh bao, ngồi xổm sau đống sắt vụn, thỉnh thoảng dùng kính viễn vọng nhìn ra đằng xa.
“Anh Quan anh Quan......” Thanh niên dịch từ phía sau tới: “Lúc nãy em thấy anh Hỏa tới.”
Anh Quan hung hăng cắn một miếng bánh bao: “Đi.”
“Anh Quan, chúng ta có ít người như này, liệu có thể thắng không?” Thanh niên lo lắng: “Em thấy anh Hỏa dẫn theo không ít người đâu.”
Thanh niên nhìn anh Quan nhếch mép, không trả lời câu hỏi này của cậu ta.
“......”
Vậy là có ý gì?
“Anh Quan, người tới......”
Anh Quan ghé vào bên cạnh, nhìn xuống dưới.
Quả nhiên trên đất trống có xe đi về bên này.
Mấy chiếc xe này vừa tới nơi, thì một nhóm người khác cũng đến.
Hai bên cách nhau một khoảng đất, bởi vì khoảng cách xa, nên ở đây không thể nghe rõ bên kia nói gì.
“Anh Quan, bọn họ sắp hoàn thành giao dịch.” Thanh niên nhắc nhở anh Quan.
Nhưng anh Quan giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm bên kia.
Thanh niên vò đầu bứt tai, “Anh Quan......”
Anh Quan ấn cậu ta lại bên cạnh: “Đừng nói chuyện.”
Thanh niên: “......”
Mắt thấy người bên kia đã bắt đầu giao dịch.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Một vệ sĩ đứng cạnh người mua ngã xuống đất.
“Có mai phục!”
“Mẹ nó!”
“Bọn chúng muốn đen ăn đen!!”
Người mua phản ứng nhanh, nhưng vật cản xung quanh quá xa, hắn ta định chạy về phía xe mình bên kia, nhưng chưa chạy hai bước, đã bị bắn một phát vào chân.
Tiếng súng nối nhau vang lên, người mà Hỏa Bưu an bài trước từ các nơi xuất hiện, nhanh chóng dùng hỏa lực áp chế đám người kia.
Thanh niên vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn bên kia bắt đầu đánh nhau, anh Quan nhà cậu ta còn có tâm trạng gặm bánh bao.
Anh Quan không phải tới đen ăn đen sao?
Bộ anh ta tới xem kịch hả?
Hỏa Bưu chuẩn bị tốt, hỏa lực trấn áp hai bên giao dịch, nhân cơ hội lái những chiếc xe tải chở đầy hàng hóa đi.
......
......
Lúc nãy giao dịch Hoa Vụ không đi ra ngoài, sau khi khai hỏa cô di chuyển tới phía sau trước, bắt đầu bắn bừa.
Mặc kệ là bắn trúng ai, dù sao bắn trúng một tên thì lời một tên.
Trúng nằm vùng?
Cô đã bảo ông chủ Tần xác định qua, giao dịch hôm nay, không có nằm vùng.
Lúc trước cái này đều do Lão Bàn phụ trách, sau khi Lão Bàn chết, danh sách liền vào tay ông chủ Tần, cho nên ông ta rất hiểu tình hình.
“Nguyên Âm, đuổi theo xe!!”
Hoa Vụ đang nỗ lực làm việc, Mộc Thị đột nhiên thoát khỏi làn đạn, nhảy đến bên cạnh cô, gào lên với cô.
Hoa Vụ: “......”
Cô còn muốn lấy thêm vài cái mạng nữa.
Hoa Vụ thất vọng thu súng, ra ngoài từ bên kia, ngồi vào trong xe.
Cô vừa mới đi lên, cửa ghế lái phụ đã bị người khác kéo ra.
“Đi.”
Hoa Vụ nhìn Độ Hàn một cái, trong làn đạn bay, cũng không rảnh lo chuyện khác, lái xe ra ngoài trước.
Xe lái ra khỏi ổ gà, lên đường quốc lộ xóc nảy, tiếng súng đằng sau dần dần nhỏ xuống.
“Anh bị thương?” Hoa Vụ ngửi thấy mùi máu tươi.
Độ Hàn nhìn tay mình một cái, “Không sao. Những người vừa rồi không phải cảnh sát.”
Hoa Vụ rất phối hợp hỏi: “Người mua bố trí? Hay là để lộ tiếng gió, bị những người khác theo dõi? Nhưng biết chỗ giao dịch cụ thể chỉ có Mộc Thị, tôi cũng không biết......”
Hoa Vụ quay đầu nhìn hắn: “Chắc anh biết đúng không? Anh là do Ổ Đinh phái đến.”
Độ Hàn: “Tôi không biết.”
Hoa Vụ: “Thật không?”
Độ Hàn đỡ mũ có hơi lệch, bắt đầu nạp đạn, “Đuổi theo xe trước đã, lấy hàng về.”
Hoa Vụ đạp ga tăng tốc, đuổi theo ra ngoài thì đã không thấy xe đâu.
Nhưng nơi này chỉ có một con đường như vậy, tăng tốc đuổi theo, rất nhanh đã thấy dấu vết của xe tải.
“Tăng tốc đi.” Độ Hàn thò đầu ra ngoài, đợi bọn họ kéo gần khoảng cách, hắn định bắn vào lốp xe tải.
Nhưng hình như đối phương thấy bọn họ, xe tải bắt đầu đánh võng, hai phát súng của Độ Hàn đều bắn trượt.
Xe tải trước mặt, có người cầm súng thò người ra, bắn về phía bọn họ.
Hoa Vụ chỉ có thể giảm tốc độ, sợ bị đạn quét đến.
Đạn của Độ Hàn không nhiều lắm, “Cô còn đạn không?”
Hoa Vụ rút súng ra ném cho hắn.
Nhưng mà đạn với vũ khí của người đằng trước đều tốt hơn họ, trực tiếp ghìm súng máy lia ra sau, súng ngắn cỡ nhỏ của bọn họ sao có thể sánh được.
Kính chắn gió trực tiếp vỡ tan, một viên đạn sượt qua tay cô, Hoa Vụ theo đó bẻ lái, húc xe vào lề đường.
Rầm ——
Đầu xe va vào gốc cây, đầu Hoa Vụ bị chấn động đến choáng váng.
Cô ghé người vào túi khí đang bung ra, thầm nghĩ rằng cô chỉ có thể giúp được tới đó thôi.
“Cô có sao không?”
Đầu Hoa Vụ còn hơi choáng, cô không ngẩng lên, chỉ xua tay: “Không sao.”
“Thử xem xe còn đi được không.”
“......”
Hoa Vụ khởi động xe một lần nữa, nhưng tiếc là xe không có phản ứng gì.
Độ Hàn đành phải đẩy cửa xe đi xuống, xe nghiêng ở ven đường, nếu không có cây chắn ngang, thì đã đi qua sườn dốc bên cạnh rồi rơi xuống.
Hắn nhìn về cuối quốc lộ, đã không thấy tung tích của xe tải đâu.
Con đường này rất ít xe đi.
Muốn đuổi kịp, e rằng không có khả năng.
Độ Hàn cúi người nhìn về phía người trong xe, “Có thể đi ra không?”
Hoa Vụ: “Có thể.”
Hoa Vụ đi ra từ bên ghế lái phụ, trên người cô có vài vết xước, nhưng không quá nghiêm trọng.
Hoa Vụ tìm được điện thoại, giơ lên thử, “Không tín hiệu, điện thoại của anh thì sao?”
“Không có.”
Lúc trước Độ Hàn cũng đã xem qua, xung quanh đây đều là núi, một chút tín hiệu cũng không có.
“...... Xui xẻo.”
Dường như Độ Hàn đã từ bỏ đuổi theo, dù sao muốn dựa vào hai chân của bọn họ, đuổi theo xe tải bốn bánh, không hề thực tế.
Hoa Vụ ngồi trên ghế lái phụ, lấy ra nước với bánh quy.
“Mất hàng rồi, cô không căng thẳng sao?” Độ Hàn đi một vòng quanh đây, quay lại đã thấy bộ dáng không sốt ruột chút nào của Hoa Vụ.
“Mất thì mất rồi, căng thẳng có ích lợi gì, không bằng nghĩ lại xem giải quyết như thế nào.” Bộ dáng Hoa Vụ bình tĩnh như thể đã từng trải qua sóng to gió lớn, “Trước mọi cuộc giao dịch, phải dự định cho trường hợp xấu nhất, dù sao chúng ta cũng không phải buôn bán cái gì đứng đắn.”
“......”
Độ Hàn tìm đồ trong xe, băng tạm vết thương trên cánh tay.
“Chờ người đằng sau đuổi đến đây đi.” Độ Hàn cũng không định đi lung tung, nơi này cho dù là đi về hướng nào, cũng hơi xa.
Hoa Vụ yên lặng nhấp một ngụm nước, chỉ sợ khó nha.
Lúc bọn họ đi, Mộc Thị còn có đám người mua kia...... Cùng với đám người tới đen ăn đen giao chiến, cuối cùng có thể còn mấy người sống sót.
Hơn nữa đi sang hướng bên kia, dễ vào thành phố hơn.
Bọn họ đi hướng này, là đến đường biên giới.
Chưa kể trước đó cô không chỉ lấy mạng người, còn làm hỏng cả lốp xe của bọn chúng.
......
......
Sắc trời dần dần tối lại.
Căn bản không có ai xuất hiện, thậm chí một chiếc xe qua đường cũng không có.
“Không thể ở lại đây lâu hơn nữa.” Độ Hàn vừa lấy những thứ hữu dụng trong xe ra, vừa đánh thức Hoa Vụ đang co ro ngủ trên ghế phụ lái, “Chúng ta phải rời khỏi đây.”
Buổi tối ở đây không chỉ có nhiệt độ giảm, còn có thể có động vật cỡ lớn xuất hiện.
Xe ở trên sườn dốc, kính cũng nát, tuy rằng có thể chắn chút gió, nhưng không ngăn được động vật cỡ lớn.
Hoa Vụ xuống khỏi ghế phụ, đi dọc theo đường cái cùng Độ Hàn.
Tuy rằng xung quanh đây đều là núi, nhưng nói không chừng lại có thôn xóm hẻo lánh.
Từ khi bầu trời tối lại đến lúc trời tối cũng chỉ có nửa giờ.